Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 345: Ngươi cam tâm sao?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Diệp biết tiểu tướng công vẫn luôn cho người nhìn chằm chằm vào thúc thúc cặn bã.

Quả nhiên, Lục Thiều trực tiếp trả lời: “Lúc trước hắn đi một phủ thành khác tránh né, còn dùng tiền vào một thư viện dự thính. Lần này về phủ thành của chúng ta tham gia khoa khảo. Nhưng mà thi rớt, thứ tự còn rất thấp.”

Kiếp trước hắn cha trước hắn lần này là thi đậu cử nhân. Kiếp này bởi vì đủ loại nguyên nhân nên không có nhiều thời gian và tinh lực đọc sách như vậy. Cộng thêm tâm thái sau khi chán nản, cho nên thi rất kém. Nhưng đây vốn là chuyện hắn đã tính toán và dự liệu. Hắn chính là muốn để cho cha trước càng muốn đạt được cái gì, lại càng mất đi cái đó.

Kiều Diệp cười nói: “Thi rớt là tốt rồi. Vậy lần sau hắn còn có thể tiếp tục thi sao?”

Lần thi hương tiếp theo phải ba năm sau, cũng không biết cặn bã Ngũ thúc còn có thể kiên trì không.

Lục Thiều trả lời: “Chỉ cần còn cơ hội, hắn sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp bắt lấy. Để hắn thi, lấy điều kiện cuộc sống bây giờ của hắn, muốn tiếp tục rất khó.”

Đương nhiên, hắn chắc chắn sẽ không để cho cha trước thành công.

Kiều Diệp cười gật đầu: “Vậy cứ để hắn tiếp tục thi, đả kích chết hắn. Hiện tại hắn biết rõ chàng thi được giải Nguyên, khẳng định sẽ hối hận đến chết.”

Lục Thiều cong môi: “Muốn chính là hắn hối hận chết.”

Hắn muốn chính là nửa đời sau của cha trước đều trải qua nghèo túng, một mực sống trong hối hận.

Phủ thành.

Lục Thanh Vinh mà Lục Thiều và Kiều Diệp nhắc tới, đang ở trong một quán trọ nhỏ.

Kiều Diệp đoán đúng rồi, lúc này hắn đang hối hận. Hối hận nhất chính là cưới Úc Uyển Chi, Tang Môn Tinh này. Chẳng những truyền vận rủi cho hắn, suy đến mức hắn liên tiếp thi không đậu cử nhân, còn làm hại con trai duy nhất của hắn bất hòa, càng bị ép phải cho làm con thừa tự, còn chưa bắt đầu thi hương, hắn đi vào phủ thành đã thường xuyên nghe người ta nhắc tới tên nhi tử, liên tiếp thi đậu, đạt tiểu tam nguyên.

Lúc ấy hắn có chút hối hận nhưng lúc đó hắn vẫn ôm hy vọng rất lớn với mình. Nếu lần này hắn có thể trúng cử, tiền đồ sau này cũng sẽ không sầu như vậy nữa. Người của Lục gia, nói không chừng sẽ hối hận khi phân hắn ra, trước đó còn thấy chết mà không cứu hắn. Chỉ tiếc, hy vọng càng lớn thất vọng càng lớn. Lần này hắn chẳng những không thi đậu, thứ tự còn ở phía sau. Muốn dựa theo thứ tự và trình độ phát huy, vậy qua ba năm nữa hắn cũng khó thi đậu.

Tiếp theo liền phát hiện đứa con trai từng bị hắn vứt bỏ như giày rách thế mà lại thi hạng nhất, thành giải nguyên. Một khắc đó hắn là ước ao ghen tị, lại hối hận muốn chết. Về tới khách điếm, nghe người ta nói giải nguyên Lục Thiều lợi hại biết bao, còn quen biết vài quý công tử từ kinh thành tới.

Hắn ta càng hối hận hơn, không nhịn được nghĩ đi nghĩ lại. Nếu như hắn không bị Úc Uyển Chi câu dẫn, làm thê tử tức chết, nhi tử cũng sẽ không cùng hắn ly tâm. Sau khi bái Tần đại nho làm sư phụ, hắn cũng có thể được nhờ cùng học theo. Con trai cưới Kiều Diệp, những tác phường kia, tiền kiếm được cũng là công trung.

Hắn cũng sẽ không nghèo túng như vậy, ngay cả nhà cũng không có, không chừng hiện tại phụ tử đều trúng cử, còn có thể trở thành một đoạn giai thoại.

Đã từng thích Úc Uyển Chi bao nhiêu, hiện tại liền oán hận đối phương bấy nhiêu. Đặc biệt nghe nói Úc Uyển Chi không biết xấu hổ cùng nữ nhi, cùng đi lên giường của quý công tử kinh thành, bị rất nhiều người phỉ nhổ cùng khinh bỉ. Trong lòng hắn cũng chán ghét đến muốn nôn, càng cảm thấy trước kia giống như trúng tà. Rõ ràng thê tử của mình xinh đẹp hiền lành hơn Úc Uyển Chi, càng toàn tâm toàn ý đối với hắn. Hắn lại nhất định phải bị Úc Uyển Chi mê hoặc, vứt bỏ cuộc sống tốt đẹp trước kia.

Úc Uyển Chi có thể làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này. Trước kia cùng hắn xảo ngộ các loại, cũng nhất định là cố ý tính kế hắn. Càng nghĩ hắn càng hận không thể đi kinh thành, tìm Úc Uyển Chi ra đánh chửi một trận cho hả giận. Nữ nhân thủy tính dương hoa như vậy, nên cầm đi ngâm lồng heo. Tống công tử kia cũng là đầu óc có vấn đề, thế mà mang loại nữ nhân này về kinh thành.

Hắn càng nghĩ càng hối hận, không nhịn được đập hết ấm trà và chén trà trong tay nhưng vào lúc này, đột nhiên vang lên một tràng tiếng gõ cửa.

Lục Thanh Vinh có chút khó hiểu, hắn đến khoa cử phủ thành nhìn thấy người quen đều cố ý tránh đi, cũng không ai biết hắn ở trong khách điếm nhỏ này, ai sẽ tới tìm hắn? Nhưng hắn vẫn đứng dậy đi mở cửa, chỉ thấy một nam tử áo đen xa lạ đứng ở cửa.

Hắn không khỏi hỏi: “Ngươi tìm ai?” Sợ là tìm nhầm người.

Nam tử áo đen lại nhìn hắn nói: “Ngươi chính là Lục Thanh Vinh.”

Lục Thanh Vinh ngẩn người: “Ngươi là? Ta không biết ngươi.”

Hắc y nam tử mỉm cười: “Trước đó không biết cũng không sao, hiện tại quen biết là được rồi.”

Tiếp theo hắn đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi hài lòng với cuộc sống hiện tại không? Nhìn con trai và con dâu trước giờ ngươi không thích, lại hại ngươi nghèo túng như vậy càng ngày càng tốt, ngươi cam tâm sao?”

Lời này khiến sắc mặt Lục Thanh Vinh thay đổi, cảnh giác nhìn về phía đối phương: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Hắn đương nhiên không cam lòng. Đã từng phát hiện nhi tử thiên phú đọc sách cực cao, chẳng những gặp qua là không quên được, năng lực lĩnh ngộ càng rất mạnh. Hắn liền sinh ra một loại tâm tư không muốn để cho nhi tử xuất đầu, đem người cha ruột này đè xuống. Và hắn cũng làm như vậy. Ai ngờ lại biến thành kết quả như hiện tại, cho nên hắn mới hối hận.

Nam tử áo đen nói: “Không mời ta vào ngồi một chút sao? Ta có thể giúp ngươi.”

Lục Thanh Vinh nhíu mày: “Ta cũng không biết ngươi, tại sao ngươi phải giúp ta? Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?”

Hắc y nam tử cũng không đi vòng vèo: “Ta muốn đối phó vợ chồng Lục Thiều, cần dùng đến ngươi. Cho nên ta mới giúp ngươi thoát khỏi tình cảnh bất an hiện tại. Còn có thể giúp ngươi đè Lục Thiều xuống, cho hắn biết gừng càng già càng cay. Ngươi là cha hắn, cho dù cho làm con thừa tự, ngươi vẫn là cha hắn. Ngươi hợp tác với chúng ta, còn có hi vọng xoay người. Nhưng nếu ngươi từ bỏ, bây giờ Lục Thiều đã là cử nhân, sau này tham gia thi hội, nếu thi đậu tiến sĩ và làm quan. Ngươi cảm thấy hắn sẽ làm ngươi xuất đầu sao? Chờ sau khi hắn càng bay càng cao, ngươi sẽ chỉ bị ép tới càng ngày càng chán nản.”

Bọn họ cẩn thận điều tra Lục Thanh Vinh, biết bản tính của đối tượng, biết rõ phải hạ thủ như thế nào.

Quả nhiên Lục Thanh Vinh nghe được lời này, sắc mặt lại thay đổi. Hắn trở nên nghèo túng quẫn bách như vậy, ngoại trừ là Úc Uyển Chi xui xẻo, chủ yếu vẫn là nhi tử và con dâu làm hại. Nếu không phải bọn họ tính toán, thanh danh của hắn làm sao có thể bị hủy diệt, đồ vật Ô gia cũng sẽ không phun ra. Hắn càng không bị lừa, hai bàn tay trắng. Hắn nghĩ nghĩ rồi mở cửa ra: “Ngươi vào đi.”

Về sau nhi tử nếu đậu tiến sĩ làm quan, hắn dám khẳng định nghịch tử kia sẽ đè ép hắn, không cho hắn xuất đầu. Hắn cũng không muốn sống loại cuộc sống này nữa. Người không vì mình trời tru đất diệt, huống chi là một đứa con trai đã làm con thừa tự, lại hại hắn thành như vậy.

Nam tử áo đen cong môi, ý vị thâm trường nói: “Vậy là được rồi, người thông minh đều biết nên lựa chọn như thế nào.”

Sau đó, nam tử áo đen đi vào phòng của Lục Thanh Vinh. Lục Thanh Vinh lập tức đóng cửa lại.

Ở một góc rẽ bên cạnh, một tiểu nhị mới tới nghe được cuộc đối thoại của hai người trước đó. Hắn bưng nước trà muốn đi qua, tiếp tục nghe lén hai người đối thoại trong phòng nhưng vừa ra khỏi góc rẽ tới gần, cửa gian phòng liền xuất hiện hai nam tử áo đen trông coi, chỉ có thể từ bỏ. Chờ mấy người nam tử áo đen rời đi, hắn nhớ kỹ dung mạo cùng cách ăn mặc của đối phương, còn phát hiện Lục Thanh Vinh đã thay đổi vẻ suy sút trước đó, cả người giống như đột nhiên lại một lần nữa toả sáng tinh khí. Hắn tiếp tục theo dõi, đợi đến tối sau khi cây nến trong phòng Lục Thanh Vinh tắt đi, cộng thêm chưởng quỹ bảo hắn làm việc, lúc này mới rời đi.

Ngày hôm sau, khi hắn đến căn phòng của Lục Thanh Vinh theo dõi, lại phát hiện đối phương không thấy đâu. Hắn lập tức truyền tin tức ra ngoài.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.