(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Thiều chẳng buồn xem kịch, định lên thẳng lầu. Tiếp theo liền nghe được nữ tử kia, rất sắc bén ác miệng châm chọc mấy tên nam tử, cũng là trưởng bối của nàng ta một phen. Những người kia bị sóc đến sắc mặt cũng thay đổi, từng người mặt đen lại phất tay áo rời đi.
Lúc này Lục Thiều mới nhìn lướt qua cô gái kia, phát hiện đối phương chẳng những bắt chước tài năng của tiểu tức phụ, ngay cả dung mạo cũng có vài phần giống nhau, khí chất cũng mô phỏng theo. Xem ra lần này đám người Vũ Chí Hành chuẩn bị còn rất đầy đủ. Nhưng cũng chỉ là giống như thần mà không phải thần, bắt chước bừa mà thôi.
Lục Thiều nhanh chóng thu ánh mắt lại, không hứng thú đi lên lầu. Hắn thích tiểu tức phụ, chỉ là bởi vì cảm giác trong lòng, cũng không chỉ là tính cách tướng mạo. Nàng ở chỗ này là độc nhất vô nhị của hắn, ai cũng không thay thế được, cho nên vô luận giả giống hay không, cho dù không phải giả mà là thật sự giống, cũng không phải tiểu tức phụ của hắn.
Lục Thiều vừa đi vài bước, cô gái kia cũng xuống lầu, giống như vội vã muốn đi, ai biết lại đột nhiên trượt chân. Đột nhiên ngã về phía Lục Thiều đang định lên lầu. Đổi thành nam tử khác, vô luận là ở phong độ lễ phép, hay thương hương tiếc ngọc, đều sẽ đưa tay đi đỡ một cái. Nếu như gặp phải người phản ứng chậm, hoặc là muốn chiếm tiện nghi, trực tiếp bất động, đối phương liền có thể ngã vào trong ngực.
Lục Thiều phản ứng rất nhanh, chớp mắt đối phương đạp trượt về phía mình. Hắn liền nghiêng người, trực tiếp né tránh. Đừng nói là đỡ hoặc là để đối phương ngã vào trong ngực hắn, hắn ngược lại là chủ động tránh đi, để cho đối phương trực tiếp từ trên cầu thang chật vật ngã lăn xuống. Ở chỗ Lục Thiều, bất luận nam nữ muốn tính kế hắn đều đối đãi và kết quả như nhau.
Nữ tử ngã xuống lầu, hắn cũng không xoay người nhìn một cái, liền trực tiếp muốn lên lầu. Vừa đi được vài bước, dưới lầu truyền đến tiếng của Hồ Học Nghĩa.
“Lục huynh, ngươi đây có phải là có chút quá mức hay không?”
Lục Thiều xoay người nhìn lại: “Hồ huynh có ý gì?”
Hồ Học Nghĩa lúc này đã đem nữ tử ngã xuống lầu kia, đưa tay đỡ lên. Nàng ta một bộ dáng ngã đau, vành mắt có chút đỏ muốn khóc nhưng kiên cường không khóc ra. Ánh mắt nhìn về phía Lục Thiều không có ủy khuất hay oán giận gì, chỉ nhíu mày. Phản ứng như vậy, liền có vẻ hơi khác với mọi người.
Dù sao đổi thành nữ tử khác có lẽ sẽ trách Lục Thiều giận chó đánh mèo không đỡ một cái. Người tương đối nhu nhược, sợ là đã ủy khuất khóc lên.
Hồ Học Nghĩa một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt mở miệng nói: “Vừa rồi vị tiểu thư này không cẩn thận trượt ngã xuống. Ngươi chẳng những không tiếp người, hoặc là đưa tay đi đỡ một cái. Lại còn chủ động tránh ra, để cho một nữ tử yếu ớt nhà người ta từ trên lầu ngã xuống. Ngươi cũng quá đáng rồi đó. Ngươi còn là giải nguyên, sao ngay cả chút phong độ ấy cũng không có.”
Nghe vậy, mọi người đang ăn ở lầu một, hoặc lên lầu hai, người xuống lầu cùng nhìn Lục Thiều. Trong mắt cũng nhiều thêm một loại không khen ngợi, cảm thấy hắn làm như vậy quả thật là có chút mất phong độ.
Lục Thiều cũng không bất ngờ Hồ Học Nghĩa sẽ nhảy ra. Đây vốn chính là đối phương an bài. Xem ra Hồ gia đã lên thuyền của Ngũ hoàng tử, cũng có lợi ích buộc chặt với Vũ Chí Hành.
Hắn nhìn Hồ Học Nghĩa lạnh nhạt mở miệng nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, Hồ công tử ngươi một người đọc sách, ngay cả đạo lý như vậy cũng không hiểu sao? Ta có vợ, cũng hứa hẹn với vợ cuộc đời này chỉ có một mình nàng. Sẽ không có bất kỳ ngoại tâm nào, trừ nàng ra, càng không có nữ nhân khác và nạp thiếp. Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Nếu đã hứa hẹn, ta phải làm được.”
Hắn cũng cố ý nói như vậy, cho thấy thái độ đối ngoại. Ý tứ là sau này ai cũng đừng động tâm tư đút nữ nhân cho hắn, hắn không hứng thú, tiếp theo lại nói: “Nếu ta không tránh ra, cô nương này ngã vào lòng ta, vậy giữa ta và nàng sẽ không trong sạch. Ta phải đối xử với nàng như thế nào đây?”
Ánh mắt của hắn ý vị thâm trường quét qua Hồ Học Nghĩa đang đỡ nữ tử dậy, lúc này còn chưa có buông cánh tay người ta ra.
“Ngược lại là Hồ công tử, ngươi là một người đọc sách, cô nương người ta dẫn theo nha hoàn tùy thân, ngã sấp xuống dĩ nhiên sẽ có nha hoàn đỡ dậy. Ngươi chẳng những ở trước mặt mọi người cùng nữ tử chưa lập gia đình có quan hệ da thịt, hiện tại cũng còn không nỡ buông tay. Cách làm như vậy, mới có làm trái đạo quân tử nhỉ.”
Hắn giống như đột nhiên phản ứng lại: “Ta nhớ ra rồi, ngươi gần đây thường xuyên ở trước mặt chúng ta nhắc tới chuyện thưởng thức một vị nữ tử tòng thương. Vừa rồi ta nghe vị cô nương này tranh chấp với trưởng bối, hẳn là nữ tử ngươi thưởng thức trong miệng. Ta thấy ngươi nghi ngờ ta là giả, muốn biểu hiện trước mặt vị cô nương này, thắng được hảo cảm của người ta mới là thật. Nhưng ngươi coi như coi trọng cô nương người ta, cũng không cần giẫm ta, để hiển lộ rõ ràng ngươi có nhiều phong độ đâu.”
Hắn nhíu mày một bộ khinh thường làm bạn với đối phương: “Thật không nghĩ tới, Hồ công tử ngươi lại là ngụy quân tử như vậy. Trước đó ta đã nhìn lầm ngươi, sau này chúng ta đừng qua lại nữa.”
Vừa vặn ở trước mặt mọi người tìm được cớ cùng người này tuyệt giao, lại có chút tiếc hận, cố ý châm chọc cảm thán: “Vốn dĩ học vấn của ngươi cũng không tính là quá kém. Nếu như đặt phần tâm tư nữ sắc này vào việc thi cử, lần này sẽ không thi rớt. Hồ công tử, ngươi nắm lấy cánh tay cô nương nhà người ta không thả, có phải muốn hủy đi sự trong sạch của cô nương nhà người ta hay không? Như vậy là dễ chiếm tiện nghi rồi?”
Lại giống như là nhịn không được khuyên nhủ: “Nếu như ngươi có phong độ và tinh thần trách nhiệm, nên chịu trách nhiệm với cô nương nhà người ta, vẫn là chịu trách nhiệm đi.”
Lại lắc đầu thở dài: “Được rồi, chúng ta đã tuyệt giao, ta cũng không nói nhiều nữa. Ngươi tốt nhất tự giải quyết đi.”
Lục Thiều nói xong không để ý tới Hồ Học Nghĩa nữa, xoay người lên lầu.
Chờ Hồ Học Nghĩa phản ứng lại, bóng dáng Lục Thiều đã biến mất ở cầu thang. Lúc này mới phát hiện vừa rồi vì muốn bắt thóp Lục Thiều, đỡ người dậy xong, quên buông ra, mặt hắn đen lại: “Ta, ta không có.”
Lúc này những người khác nghe Lục Thiều nói, ánh mắt nhìn về phía Hồ Học Nghĩa đều có chút không thích hợp.
“Người này cũng quá vội vàng, nhìn thấy cô nương nhà người ta ngã xuống, liền vội vã tiến lên chiếm tiện nghi. Người ta có nha hoàn, cần hắn đến giúp sao?”
“Các ngươi không nghe Lục Giải Nguyên nói sao? Hắn đã sớm coi trọng vị cô nương này, vừa rồi nhất định là cố ý.”
“Đúng vậy, nam nữ thụ thụ bất thân, cách làm của Lục Giải Nguyên mới là đúng. Bằng không cùng cô nương người ta có tiếp xúc da thịt, lại không thể cưới hoặc nạp người ta, mới là không có phong độ cùng không chịu trách nhiệm.”
“Nếu không phải Lục Giải Nguyên nhắc nhở, Hồ công tử này còn không nỡ buông cánh tay cô nương nhà người ta ra. Thật không ngờ vị Hồ công tử này, nhìn qua nghiêm trang, lại là một kẻ bại hoại nhã nhặn. Khó trách trước đó kiêu ngạo nói, lần này thi tốt sẽ trúng cử, cuối cùng lại thi rớt. Xem ra tâm tư đều đặt ở nữ sắc, cùng chiếm tiện nghi của cô nương nhà người ta như thế nào.”
“Bọn họ trước mặt mọi người lôi lôi kéo kéo như vậy, Hồ công tử quả thật nên phụ trách đối với cô nương nhà người ta. Vậy chẳng phải như ý của hắn sao.”
“Cho nên hắn chính là cố ý, lại còn quở trách Lục Giải Nguyên không có phong độ. Chính hắn thi rớt, nhất định là ghen ghét đỏ mắt với Lục Giải Nguyên, lúc này mới hắt nước bẩn cho người ta, muốn bại hoại thanh danh nhà người ta. Thật sự là hữu nhục tư văn, thói đời ngày sau a!”
Ở đây có không ít học sinh mới thi xong khoa cử, vốn là tương đối coi trọng lễ nghi. Chuyện nam nữ thụ thụ bất thân này, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, bên ngoài nhất định phải tuân thủ.
Cộng thêm Hồ Học Nghĩa từ trước đến nay đều là loại tính tình nâng cao giẫm thấp kia, khiến không ít người đều không thích. Bây giờ cũng không phải cố ý theo Lục Thiều mà giẫm hắn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");