(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghe Kiều Diệp nói như vậy, người vây xem cũng nhao nhao chỉ trích Tống Thiếu Dương.
“Đúng vậy, tuy ngươi là quý công tử từ kinh thành tới nhưng hủy trong sạch của bọn họ, cũng không thể không phụ trách. Nơi này là thôn Trường Bình, cho dù ngươi từ kinh thành tới, cũng không thể nói cái gì cũng được.”
“Bất kể là ai tính kế, sự trong sạch của bọn họ đều bị ngươi hủy.”
“Các nàng cởi quần áo cùng ngươi nằm trên một cái giường, sao ngươi có thể không chịu trách nhiệm chứ?”
“Ngươi…”
Nếu không phải Kiều Diệp dẫn đầu, những người này chắc là sẽ không nhớ tới chõ mõm vào chuyện người khác. Hiện tại Kiều Diệp nói cái gì, bọn họ đều thích đi theo. Thấy Kiều Diệp nhúng tay một chút lại khiến nhiều người hỗ trợ nói chuyện như vậy. Mấy người Úc Uyển Chi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng rất khó chịu, còn rất chua, không ngờ thôn cô ngốc nghếch này lại có uy tín cao trong thôn như vậy.
Tống Thiếu Dương đã sớm biết địa vị của Kiều Diệp ở trong thôn, thậm chí địa vị ở trong huyện thành. Đối với những người này, hắn căn bản không để vào mắt. Hắn làm việc, không cần người khác dạy. Việc này nếu đổi thành ở địa phương khác, đừng nói là bồi thường tiền hoặc là phụ trách, hắn còn có thể trực tiếp đưa mấy nữ nhân vào tù. Hoặc là trong lúc vô tình, làm cho mấy nữ nhân này lần lượt xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bây giờ không phải sợ người của thôn Trường Bình, mà là không muốn làm lớn chuyện, truyền tới kinh thành mất mặt. Dù sao bên này thương nhân từ kinh thành tới rất nhiều, còn có không ít thị vệ thế gia và gã sai vặt vân vân. Cộng thêm việc hắn không muốn để lại cho Kiều Diệp một ấn tượng lòng dạ độc ác.
Hắn nhìn về phía Kiều Diệp: “Ngươi muốn ta chịu trách nhiệm với bọn họ?”
Kiều Diệp bị câu hỏi của hắn làm cho bối rối: “Chuyện này có quan hệ gì với ta? Nhưng sự trong sạch của cô cô trước của ta đã bị ngươi hủy, ngươi phụ trách không phải là việc nên làm sao? Nếu không bọn họ còn gả cho người ta thế nào?” Luôn cảm thấy con hàng này còn có thể nói ra kinh người.
Giác quan thứ sáu của Kiều Diệp rất chuẩn. Quả nhiên, ánh mắt Tống Thiếu Dương phức tạp nhìn Kiều Diệp nói: “Ta không muốn thu bọn họ. Nếu vận dụng chút thủ đoạn, lại càng không cần chịu trách nhiệm. Nhưng nếu ngươi muốn ta phụ trách, vậy ta sẽ thu bọn họ. Trong viện của ta, cũng không quan tâm nhiều thêm mấy nữ nhân.”
Mấy nữ nhân này dám tính kế hắn, còn khiến hắn mất mặt trước mặt Kiều Diệp. Chờ sau khi dẫn bọn họ hồi kinh, xem hắn thu thập bọn họ như thế nào. Thậm chí vết nhơ như vậy, cũng không cần lưu lại. Hậu viện muốn lần lượt chết mấy nữ nhân, quả thực quá đơn giản, còn có thể biểu lộ tình cảm trước mặt Kiều Diệp, nhất cử lưỡng tiện.
Kiều Diệp: “……”
“Ngươi đừng kéo lên trên người ta, nói là ngươi bởi vì ta nên mới muốn thu bọn họ. Ta không cõng cái nồi này.”
Lời nói của con hàng này, giống như là vì nàng mới nhận mấy người kia, giống như để ý nàng lắm vây. Nhưng khẳng định là hắn cũng không muốn làm lớn chuyện, thậm chí muốn diệt trừ mấy người Kiều Tiểu Liên. Lấy nàng để kiếm cớ, thật uổng cho hắn nghĩ ra.
Nàng lại trợn mắt nhìn Tống Thiếu Dương một cái: “Ta cám ơn ngươi, ta cũng sẽ không nhận dạng tình cảm này.”
Tống Thiếu Dương nhìn bộ dáng nàng trắng trẻo, cảm thấy rất đáng yêu, cũng biết nàng thật sự không hiểu tâm ý của hắn. Hắn lộ ra nụ cười tuấn nhã: “Ta không bắt ngươi cõng nồi, chỉ là ngươi muốn ta chịu trách nhiệm, vậy ta chịu trách nhiệm là được. Không có ý gì khác.”
Kiều Tiểu Liên lộ ra vẻ vui mừng, quả nhiên vẫn phải là Kiều Diệp ra tay. Như vậy không phải đã giúp bọn họ giải quyết rồi sao?
Mấy người khác thì không cao hứng nổi, ngược lại còn chán ghét. Các nàng vẫn luôn cho rằng mình rất có mị lực. Nhưng bây giờ trong sạch đều hủy, Tống Thiếu Dương lại không chịu trách nhiệm, còn muốn đưa bọn họ đi gặp quan, hoặc là uy hiếp để bọn họ đi chết. Nhưng Kiều Diệp vừa mở miệng, tên khốn này thế mà lại đáp ứng. Hắn coi bọn họ là cái gì? Thật quá đáng, còn có nha đầu Kiều Diệp chết tiệt này, quả thực chính là hồ ly tinh chuyển thế.
Kiều Diệp xem xong kịch: “Được rồi, vậy các ngươi thật tốt tâm sự phải chịu trách nhiệm như thế nào, chúng ta đi trước.”
Tống Thiếu Dương cũng không muốn tiếp tục mất mặt: “Được.”
Nghe được hắn quả quyết đồng ý, mấy người Úc Uyển Chi vừa chua xót vừa ghen ghét Kiều Diệp nhưng cũng biết bọn họ có thể được Tống Thiếu Dương thu vào phòng hay không, hiện tại toàn bộ đều trông cậy vào Kiều Diệp. Nếu nha đầu chết tiệt xúi giục Tống Thiếu Dương, hắn thật sự sẽ mặc kệ bọn họ. Một bụng oán khí cũng không dám phát ra.
Kiều Diệp dẫn theo các đại thẩm đại nương trong thôn rời đi.
Lục Thiều cũng gọi đám nam nhân tới xem trò vui rời khỏi. Lúc rời đi, hắn ý vị thâm trường quét mắt qua gian phòng Tống Thiếu Dương đã đóng cửa.
Tống Thiếu Dương ngấp nghé tiểu tức phụ của hắn, đã đến mức này rồi. Xem ra vẫn là quá nhàn rỗi, hắn phải tìm chút việc cho đám người Tống Thiếu Dương và Ngũ hoàng tử làm.
Sau khi đám người rời đi, Tống Thiếu Dương hoàn toàn thay đổi bộ dáng, không còn là quý công tử tuấn nhã phong lưu tùy ý, mà là sát khí lạnh lùng khắp người. Hắn quét mắt nhìn năm người mở miệng nói: “Nể mặt Kiều Diệp, ta liền thu các ngươi. Trở về thu dọn hành lý, qua một thời gian ngắn ta mang bọn ngươi hồi kinh.”
Hắn lại híp mắt cảnh cáo: “Đừng nghĩ lại giở trò gì nữa. Nếu không, các ngươi có thể sống được đến kinh thành hay không cũng khó mà nói.”
Dáng vẻ này của hắn khiến năm nữ nhân đều có chút giật mình. Lục Châu Lam suy nghĩ xoay chuyển, yếu ớt khóc nói: “Tống công tử, ngươi hiểu lầm chúng ta, chúng ta…”
Chỉ là còn không đợi nàng ta nói xong, Tống Thiếu Dương lại lạnh lùng cắt ngang: “Mặc kệ có phải hiểu lầm hay không, các ngươi đều không lọt vào mắt của ta. Cũng không nhìn xem mình là cái thứ gì, cũng dám tính toán ta. Nếu các ngươi muốn tiến hậu viện của ta như vậy, ta đây liền thành toàn các ngươi. Chỉ hy vọng các ngươi ngàn vạn lần không nên hối hận.”
Trong mắt hắn đầy lệ khí, nói: “Cút! Nếu không ta sẽ khiến các ngươi hôm nay gặp chuyện ngoài ý muốn mà chết. Ví dụ như không chịu nổi trong sạch bị hủy hoại, nhảy sông hoặc là sau khi trở về treo cổ tự sát.”
Đây là thua thiệt lớn nhất mà hắn từng nếm qua trong cả đời này, cũng cho hắn một bài học, sau này nữ nhân dù không đáng chú ý, cũng không thể quá coi thường.
Năm người nghe nói như thế, trong lòng đều lộp bộp một cái. Nhìn ra được Tống Thiếu Dương là nghiêm túc, hắn thật có thể làm cho bọn họ đủ loại “tự sát”.
Lục Châu Lam cũng không dám thăm dò hoặc là muốn câu dẫn hắn nữa.
Năm người đều không muốn chết, thế là cầm lấy y phục của mình mặc vào, cùng nhau rời khỏi gian phòng.
Các nàng không rời khỏi khách điếm, mà cùng đi đến phòng Kiều Tiểu Liên. Vừa bước vào cửa, Lục Châu Lam đưa tay cho Lục Mai hai bạt tai. Nàng ta nhìn Lục Mai thấp giọng mắng: “Ngươi tiện nhân không biết xấu hổ này, một người phụ nhân cũng có mặt mũi nhớ thương quý công tử kinh thành. Ngươi…”
Nàng ta hung hăng mắng một trận, ngay cả mẹ mình cũng mắng vào, cũng là cố ý muốn phát tiết.
Kiều Tiểu Liên và Ôn Thu Mai nghe xong, cũng không nhịn được nhìn Úc Uyển Chi và Lục Mai châm chọc chửi nhỏ.
Lục Mai bụm mặt khóc: “Ta không có, ta thật sự là đi theo nương tìm các ngươi.” Trong lòng lại thầm hận không thôi, về sau nàng ta nhất định phải thu thập tiểu tiện nhân Lục Châu Lam này. Trước kia không ít lần ngáng chân nàng ta, hiện tại lại đánh lại mắng nàng ta. Nếu không phải còn phải mượn bọn họ để hoàn toàn trèo lên Tống công tử, nàng ta đã sớm cãi lại Lục Châu Lam rồi.
Úc Uyển Chi cũng nghe được ba người oán khí cùng châm chọc. Bà ta cúi đầu tùy ý bọn họ mắng, đáy mắt lộ vẻ ẩn nhẫn. Chờ sau này bà ta đứng vững gót chân ở Tống gia, xem bà ta thu thập mấy tiện nha đầu này như thế nào. Về phần nữ nhi, bà ta sẽ dỗ dành nàng thật tốt. Dù sao mẹ con đồng lòng, chung quy đáng tin hơn kết minh với những người ngoài này nhiều.
Sau khi mắng xong phát tiết một phen, ba người Kiều Tiểu Liên cũng chỉ có thể bịt mũi tiếp nhận sự thật Úc Uyển Chi và Lục Mai cũng gia nhập. Năm người cũng chỉ có thể tạm thời hợp tác, cùng nhau bám lấy Tống Thiếu Dương, cùng nhau hồi kinh đối phó với những nữ nhân khác ở hậu viện của hắn, vì vậy năm nữ nhân tạm thời dứt bỏ khúc mắc vừa rồi, tụ tập cùng nhau thương lượng tiếp theo phải làm sao.
Lục Mai lại bám ở trong phòng Kiều Tiểu Liên không đi. Nếu không, trở về Úc gia, nàng ta tuyệt đối sẽ bị Úc đại lang đánh chết.
Úc Uyển Chi cùng Lục Châu Lam thấy thế, cũng cảm thấy trở về có thể sẽ bị người Úc gia trực tiếp bán đi. Các nàng cũng ở lì trong phòng Kiều Tiểu Liên không đi.
Ôn Thu Mai trở về Ôn gia, nàng ta còn thuyết phục người Ôn gia đứng về phía nàng ta. Dù sao làm thiếp cho biểu đệ của hoàng tử, không phải mạnh hơn làm thiếp cho một lão nam nhân hơn bốn mươi tuổi sao? Nàng tacòn giả vờ hứa hẹn cho người Ôn gia một ít lợi ích, để bọn họ vứt bỏ cô cô của nàng ta mà chọn nàng. Còn Kiều Diệp, nếu sau khi nàng ta đi kinh thành, cô cô của nàng ta bất mãn với nàng ta, hoặc một hai muốn nàng ta làm cái gì, nói không chừng nàng ta cũng có thể hợp tác với Kiều Diệp một chút. Dù sao hai người bọn họ cũng chưa từng xung đột kết thù ngoài sáng. Ngược lại là nàng ta, sau khi đi kinh thành phải nghĩ biện pháp lợi dụng và thoát khỏi cô cô của nàng ta.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");