(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thấy Tống Thiếu Dương suy nghĩ sâu xa, năm người Kiều Tiểu Liên đều thoáng thở phào nhẹ nhõm. Đặc biệt là bốn người khác, đều vui mừng vì trước đó nghe Kiều Tiểu Liên nói, cũng uống chút mê dược. Như vậy sẽ dễ dàng làm xáo trộn phán đoán của Tống Thiếu Dương.
Kiều Tiểu Liên thì mờ mịt nhìn Kiều Diệp đang đứng ngoài cửa xem kịch. Trong lòng lại bội phục Kiều Diệp thêm vài phần. Chuyện cùng uống chút mê dược, đương nhiên không phải là chuyện nàng ta có thể nghĩ ra được.
Nàng ta nhìn Tống Thiếu Dương nói: “Tống công tử, ngươi xem đi, chúng ta cũng trúng thuốc mê, làm sao có thể tính kế ngươi. Mặc kệ ngươi bị người tính kế hay là ngươi đã sớm ngấp nghé chúng ta. Hiện tại trong sạch của chúng ta bị ngươi hủy, ngươi phải chịu trách nhiệm với chúng ta.”
Tống Thiếu Dương lại bị làm cho khó chịu: “Ta thèm muốn các ngươi? Mắt ta cũng không mù.”
Kiều Tiểu Liên liếc mắt: “Mắt ngươi mù hay không mù, vậy cũng không thay đổi được chuyện chúng ta nằm trên cùng một cái giường với ngươi, còn bị nhiều người nhìn thấy như vậy.”
Cũng may người vây quanh cửa đều là bác gái đại thẩm. Nếu có nam nhân, vậy bọn họ mới càng không có trong sạch. Có lẽ là Kiều Diệp giúp đỡ.
Điểm ấy nàng ta thật đúng là đoán đúng rồi. Bên này vừa hét lên, Kiều Diệp đã bảo Lục Thiều ngăn cản đám nam nhân tới xem trò vui cách đó không xa, không cho bọn họ tới gần xem. Nếu không mấy người Kiều Tiểu Liên bị nam nhân khác nhìn thấy dáng vẻ chỉ mặc áo trong, Tống Thiếu Dương rất có thể không nhận nợ, muốn ném bọn họ cho nam nhân khác.
Ôn Thu Mai khóc nói: “Đúng vậy, cô cô ta vốn đã phái người đến, chuẩn bị qua năm sẽ đón ta đi kinh thành, giúp ta tìm một hộ gia đình tốt. Nhưng bây giờ sự trong sạch của ta đều bị ngươi hủy, ta còn lấy chồng thế nào.”
Ba người Lục Châu Lam cũng khóc lóc kể lể, bọn họ mất đi sự trong sạch, như thế nào cũng phải do hắn phụ trách.
Tống Thiếu Dương thấy mấy nữ nhân này định tội danh cho mình, tức giận không chỗ phát tiết. Nếu không phải thời gian cùng địa điểm không đúng, đổi thành ở kinh thành, hắn trực tiếp bảo người ta mang mấy nữ nhân không biết xấu hổ này loạn côn đánh chết.
Hắn híp mắt nhìn bọn họ hỏi: “Vậy các ngươi muốn làm gì? Ngại tiền không đủ?”
Bốn người khác cúi đầu khóc không nói chuyện, chờ Kiều Tiểu Liên lên trước. Kiều Tiểu Liên cũng không làm cho bọn họ thất vọng.
“Trong sạch của chúng ta ngàn vàng khó đổi. Ngươi đương nhiên phải chịu trách nhiệm với chúng ta rồi.”
Nàng ta nói thẳng mục đích: “Hiện tại chúng ta không gả ra được, vậy chỉ có thể gả cho ngươi.”
Bốn nữ nhân khác, trong lòng đều vì Kiều Tiểu Liên mà tán thưởng. Không thể không nói, nữ nhân lão Kiều gia đều rất dũng cảm. Nếu đổi thành bọn họ, làm sao có thể nói trắng ra, tuyệt đối phải vòng rất nhiều vòng, lại uyển chuyển biểu đạt. Các nàng cũng gật đầu theo: “Đúng vậy, bây giờ đến loại tình trạng này, chỉ có ngươi phụ trách đối với chúng ta. Bằng không không phải muốn ép chúng ta đi chết sao.”
Tống Thiếu Dương vừa nghe, liền hiểu được mục đích của mấy nữ nhân này. Thì ra bọn họ không phải hướng về phía muốn lừa tiền hắn, mà là ngấp nghé hắn.
Hắn ta bị ghê tởm, lạnh lùng vô tình nói: “Được, vậy các ngươi cứ chết đi là được. Sự trong sạch của các ngươi không phải là ta hủy, ta cũng là người bị thuốc mê hại đây.”
Thu mấy nữ nhân đi hậu viện, với hắn mà nói cũng không phải là chuyện lớn nhưng hắn rất chán ghét bị người tính kế, càng ghê tởm mấy nữ nhân xấu xí này.
Năm người Kiều Tiểu Liên không ngờ Tống Thiếu Dương lại nói ra loại lời tuyệt tình này. Các nàng đều không thể tin được nhìn về phía hắn. Phát hiện ánh mắt của hắn rất lãnh khốc, nhìn ra được hắn cũng không phải nói đùa hoặc là dọa bọn họ. Hắn căn bản không muốn thu bọn họ.
Kiều Tiểu Liên nghẹn họng: “Ngươi, sao ngươi có thể như vậy chứ?”
Tống Thiếu Dương cười lạnh: “Vì sao ta không thể như vậy? Sự trong sạch của ta còn bị các ngươi làm bẩn đó.”
Cả người hắn tản mát ra một cỗ khí thế lạnh lùng nghiêm nghị: “Các ngươi muốn chết thì chết xa một chút, đừng ở chỗ này chướng mắt.” Đối với người không có cảm tình, hắn xưa nay đều lãnh khốc vô tình.
Năm người Kiều Tiểu Liên bị khí thế trên người hắn hù dọa. Nam nhân này thật sự muốn bọn họ đi chết đấy!
Năm người đột nhiên có chút không biết nên làm cái gì bây giờ. Kiều Tiểu Liên không nhịn được nhìn Kiều Diệp.
Lúc này Tống Thiếu Dương nhìn về phía mấy người Kiều Tiểu Liên, là đưa lưng về phía Kiều Diệp.
Kiều Diệp có chút cạn lời, năm người này cũng quá dễ bị hù dọa rồi. Nhưng Tống Thiếu Dương vốn không phải là người hiền lành, quý công tử chỉ là vỏ bọc bên ngoài của hắn. Tác phong làm việc sau lưng nghe nói rất tàn nhẫn. Hắn thật sự muốn mấy nữ nhân này chết, có thể cảm thấy đây là sỉ nhục lớn nhất đời này của hắn. Đương nhiên không thể, vì vậy Kiều Diệp giơ tay chỉ chỉ chính mình, còn làm ra khẩu hình: “Cầu xin ta.”
Ra hiệu Kiều Tiểu Liên kêu mình hỗ trợ làm chủ. Kiều Tiểu Liên phản ứng cũng nhanh. Tâm tư khẽ động, khóc lớn lên: “Ngươi là quý công tử tới từ kinh thành này, lại là kẻ vô lại nhẫn tâm. Đây chính là thôn của chúng ta, không phải ngươi bảo chúng ta chết, chúng ta phải đi chết. Ta vẫn đang tuổi hoa, ta không muốn chết. Mặc kệ thế nào, ngươi phải chịu trách nhiệm với chúng ta.”
Sau đó nhìn về phía Kiều Diệp, ủy khuất khóc nói: “Diệp nhi, con phải giúp ta một chút đj! Cô cô của ngươi đều sắp bị nam nhân này bắt nạt chết rồi. Huhu, chuyện này để cho ta về sau sống như thế nào đây!”
Kiều Diệp: “……”
Diệp nhi là cái quỷ gì? Kêu đến mức nàng nổi da gà, hơn nữa không thể không nói, kỹ năng diễn xuất của Kiều Tiểu Liên thật sự có chút xốc nổi.
Tống Thiếu Dương thấy Kiều Tiểu Liên xin Kiều Diệp giúp đỡ, cả người cứng đờ. Vốn dĩ hắn đã coi trọng Kiều Diệp, dù là dung mạo hay tính cách của nàng, cùng với năng lực tự lập tự cường, đều rất hấp dẫn hắn. Trước đó hắn chỉ là đối với nàng vừa lòng, giống như đối với rất nhiều nữ nhân ở hậu viện, sinh ra hứng thú. Nhưng từ ngày đó nàng như trời giáng xuống, cứu hắn. Mấy ngày nay trong đầu hắn thường xuyên toát ra dáng vẻ tư thế oai hùng hiên ngang của nàng. Càng không thể không thừa nhận, hắn thật sự động tâm thích một nữ nhân. Cũng bởi vậy, hắn không muốn mất mặt trước Kiều Diệp nhất.
Hôm nay lại té ngã một cú đau. Hắn không nhịn được quay đầu nhìn về phía Kiều Diệp: “Kiều tiểu nương tử, ta bị bọn họ tính kế. Ta tuyệt đối không có lòng mơ ước với bọn họ. Các nàng như vậy, ngay cả một ngón chân của ngươi cũng không bằng, ta sao có khả năng coi trọng tính kế bọn họ.”
Mấy người Kiều Tiểu Liên: “……”
Mẹ nó, ngươi còn kém hơn cả một ngón chân của Kiều Diệp. Tên khốn kiếp này thật không ra gì, bọn họ kém đến như vậy sao?
Kiều Tiểu Liên thì vẫn còn tốt, chỉ cảm thấy quý công tử nói chuyện thật khó nghe. Nhưng hiện tại nàng khá bội phục Kiều Diệp, còn phải dựa vào Kiều Diệp, cộng thêm tâm lớn, cho nên không có quá nhiều ủy khuất hoặc oán hận.
Bốn người khác cúi đầu, mặt đều có chút vặn vẹo. Đặc biệt là mẹ con Úc Uyển Chi và Lục Mai. Nếu nói người bọn họ hận nhất, đó tuyệt đối là Kiều Diệp. Nếu không có Kiều Diệp, bọn họ làm sao có thể rơi xuống loại tình trạng này. Càng không cho rằng bọn họ không bằng Kiều Diệp, thôn cô ngốc nghếch này. Nhưng Tống Thiếu Dương lại cảm thấy bọn họ ngay cả một ngón chân của Kiều Diệp cũng không bằng, cũng quá vũ nhục bọn họ. Đồng thời cũng mẫn cảm phát hiện, hóa ra Tống công tử này lại ngấp nghé Kiều Diệp. Một người nam nhân nói ra những lời này với một người nữ nhân, không phải là vì nhớ thương sao. Nha đầu chết tiệt kia đúng là hồ ly tinh, mê đắm Lục Thiều tới mức cha mẹ không cần. Hiện tại ngay cả quý công tử kinh thành cũng mê hoặc, quá ghê tởm.
Kiều Diệp: “……”
Nàng thật sự cảm ơn, khen ngợi này nàng không cần chút nào, còn bị dầu làm cho nổi da gà, liếc mắt nhìn Tống Thiếu Dương: “Xin ngươi nói chuyện cho tốt, đừng dùng ta để nói sang chuyện khác. Nơi này là thôn chúng ta nhưng ngươi không thể hủy sự trong sạch của cô nương, phụ nhân người ta, còn muốn để người ta đi chết. Nếu đã ngủ chung một chỗ, vậy phải chịu trách nhiệm thế nào, ngươi cứ chịu trách nhiệm thế ấy đi. Nếu không người trong thôn chúng ta cũng không đáp ứng.”
Hiện tại chỉ có thể hai bút cùng vẽ. Về phần nhược điểm kia, mấy người Kiều Tiểu Liên tốt nhất nên dùng khi muốn đến kinh thành. Để Tống Thiếu Dương không thể vừa mang bọn họ trở về liền giết chết bọn họ. Hiện tại ném ra nhược điểm, chẳng phải là nói rõ chính là bọn họ tính kế sao. Dù sao cũng phải tiến hành theo từng bước.
Muốn để Tống Thiếu Dương nghĩ lầm nàng là vì giúp Kiều Tiểu Liên làm chủ, sau chuyện này mới đi điều tra hắn, nắm thóp hắn. Chứ không phải tìm được nhược điểm trước, sau đó tính kế hắn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");