(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghe thấy tiếng nữ tử thét lên liên tiếp từ căn phòng bên cạnh. Kiều Diệp một mặt chấn kinh: “Đây không phải là giọng nói của Kiều Tiểu Liên và Lục Châu Lam sao? Hơn nữa bên cạnh là gian phòng của Tống công tử, bọn họ sao lại ở cách vách?”
Các bác gái, các đại thẩm lúc này tâm bát quái bị nhấc lên.
“Không phải là xảy ra chuyện gì chứ? Sáng sớm đã gọi như vậy, nghe không đúng lắm. Đi một chút, mau đi xem một chút.”
Lần này không cần Kiều Diệp dẫn theo, mọi người vội vàng rời khỏi phòng Kiều Tiểu Liên sang phòng bên cạnh. Một đại thẩm trực tiếp đưa tay, đẩy cửa phòng bên cạnh ra. Sau khi nhìn thấy tình hình bên trong, bà trợn mắt há hốc mồm.
Thấy bà như vậy, những người khác đều không nhịn được tò mò tiến lại gần nhìn vào bên trong. Tiếp theo đều lộ ra biểu tình giống như đại thẩm.
Kiều Diệp cũng đi tới xem, chỉ thấy trên giường trong phòng, Tống Thiếu Dương mặc một bộ áo trong, ôm Úc Uyển Chi cũng chỉ mặc một bộ áo trong còn chưa tỉnh. Kiều Tiểu Liên, Lục Châu Lam và Ôn Thu Mai tỉnh lại trước. Các nàng cũng chỉ mặc áo trong, càng là một bộ quần áo không chỉnh tề, bộ dáng giống như là đã xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy có người đẩy cửa, bọn họ vội vàng đứng lên, kéo chăn đắp lên người, núp ở một góc.
Kiều Diệp phát hiện giường của Tống Thiếu Dương tuy không nhỏ nhưng dung nạp nhiều người như vậy, vẫn quá sức, cho nên mấy nữ nhân, đều núp ở một phạm vi nhỏ.
Tống Thiếu Dương phía trước ôm Úc Uyển Chi, sau lưng tuy rằng không thấy được người nhưng chăn lại căng phồng lên. Tám chín phần mười là Lục Mai kẹp ở bên trong.
Hiển nhiên là hai người này đi vào sau, tự mình làm ra.
Ba người Kiều Tiểu Liên sau khi dùng chăn che lại, lại giống như là bị kinh hãi. Lần nữa hét rầm lên: “A a a!”
Mà tiếng thét chói tai này cũng đánh thức Tống Thiếu Dương và Úc Uyển Chi, Lục Mai.
Tống Thiếu Dương bị tiếng thét chói tai của nữ nhân đánh thức, mở choàng mắt muốn nổi giận. Hắn rời giường tức giận vẫn tương đối lợi hại. Ai biết còn chưa nổi giận, liền thấy thật nhiều người đứng ở cửa gian phòng cách đó không xa. Cả người hắn ngơ ngác, nhịn không được hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không. Hắn đưa tay chuẩn bị dụi mắt một cái. Lúc này mới phát hiện hắn vậy mà ôm một người, từ trên cảm giác còn là một nữ nhân. Hắn chợt cúi đầu, liền thấy một nữ nhân xa lạ đã lớn tuổi đang được hắn ôm vào trong ngực.
Mà lúc này Úc Uyển Chi cũng chậm rãi mở mắt, đối diện với ánh mắt kinh ngạc và khiếp sợ của Tống Thiếu Dương, nàng ta phản ứng rất nhanh cũng thét lên thành tiếng: “A a a!”
Sau đó đẩy Tống Thiếu Dương ra, kéo chăn lên người mình.
“Ngươi, ngươi là ai?
Úc Uyển Chi vẻ mặt chấn kinh, nhìn về phía Tống Thiếu Dương mắng: “Ngươi tên đăng đồ tử này.”
Mà nàng ta vừa mở miệng, cũng làm ba người Kiều Tiểu Liên núp ở góc kinh ngạc.
Vừa rồi bọn họ lục tục tỉnh lại liền thét chói tai dẫn người tới. Cộng thêm đều chen chúc cùng một chỗ, bị nhiều người như vậy xông vào nhìn thấy. Các nàng lần đầu tiên làm loại chuyện này, cũng có chút hoảng hốt.
Tống Thiếu Dương đưa lưng về phía bọn họ ôm Úc Uyển Chi.
Trong lúc nhất thời bọn họ thật đúng là không chú ý trên giường còn có thêm hai nữ nhân.
Lục Châu Lam cả người ngây dại.
Càng là không thể tin được mở miệng: “Nương, người, sao người lại ở đây?”
Úc Uyển Chi dùng chăn bọc mình lại, nâng người lên nhìn Lục Châu Lam.
Nàng giả vờ như bị kinh sợ: “Lam nhi, sao ngươi cũng ở đây? Tối hôm qua ngươi vẫn chưa trở về, ta liền chạy tới tìm ngươi. Ai biết mới tìm được gian phòng của Kiều Tiểu Liên, liền bị người bịt mũi cùng miệng. Tiếp theo cái gì cũng không biết.”
Nàng khóc một tiếng: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chúng ta tại sao lại ở chỗ này?” Lại nhìn Tống Thiếu Dương còn đang ngơ ngác: “Hắn là ai?”
Nhìn thấy Úc Uyển Chi như vậy, ba người Kiều Tiểu Liên bao gồm Lục Châu Lam ở bên trong đều không tin.
Lục Châu Lam trong lòng càng thêm phẫn nộ, cảm thấy mình bị mẹ ruột tính kế.
Dù sao kế hoạch của nàng ta, tất cả đều nói cho mẹ nàng ta.
Mẹ nàng ta rõ ràng biết tối hôm qua nàng ta làm gì nhưng còn tới gọi là tìm nàng ta.
Bây giờ tỉnh lại, bà ta đang nằm trong lòng Tống Thiếu Dương. Nếu không phải ôm mục đích giống nhau, nàng ta mới không tin.
Mà đúng lúc này, Lục Mai núp ở trong chăn sau lưng Tống Thiếu Dương cũng tỉnh. Trước đó cả người nàng ta là chôn ở trong chăn. Lúc này lại chui ra một cái đầu, cũng giống như bối rối chấn kinh. Tiếp theo học mấy người khác hét lên: “A a a, sao ta lại ở chỗ này? A, sao ta lại ở trên giường.”
Nàng ta đẩy mạnh Tống Thiếu Dương một cái: “Tên đăng đồ tử này, ngươi là ai?”
Ba người Kiều Tiểu Liên nhìn thấy Lục Mai, càng giận không chịu được. Sao lại có thêm một người?
Kiều Tiểu Liên và Ôn Thu Mai còn mờ mịt trừng mắt nhìn Lục Châu Lam, ý là xem chuyện tốt ngươi làm. Tối nay lại tính sổ với ngươi. Các nàng cho rằng Úc Uyển Chi và Lục Mai là Lục Châu Lam làm ra.
Lục Châu Lam oan uổng tủi thân quá, nàng ta muốn xé xác mẹ ruột và Lục Mai. Lúc này sao lại không biết hai người này ôm mục đích giống như bọn họ. Càng nhịn không được phỉ nhổ, hai người này đều là phụ nhân đó!
Một người là mẹ ruột, một người là kế tỷ kiêm tẩu tử, thật sự là mất mặt chết đi được nhưng trong lòng có hận và phẫn nộ, lúc này cũng không phải thời điểm phát tiết.
Lục Châu Lam bỗng nhiên khóc lên: “Hu hu, sao các ngươi cũng ở đây? Tối hôm qua sau khi ta uống một ly trà, không bao lâu đã ngủ mê man, cái gì cũng không biết.”
Kiều Tiểu Liên và Ôn Thu Mai cũng nói theo: “Ta cũng vậy, uống một ly trà xong, cái gì cũng không biết.” Bây giờ tính sổ với hai tiện nhân kia là chuyện nhỏ, dựa vào Tống công tử mới là quan trọng nhất.
Lục Mai cũng khóc nói: “Hôm qua ta nhìn nương nửa đêm ra ngoài tìm muội muội, ta lo lắng an nguy của các ngươi, cũng đi theo ra ngoài tìm. Ta là theo vào khách điếm, liền bị người bịt kín mũi miệng, tiếp theo cái gì cũng không biết. Như thế nào vừa tỉnh lại đã ở trên giường? ” Thanh âm càng khóc càng lớn: “Huhu, trong sạch của ta, ta không sống nữa!”
Tống Thiếu Dương cứng đờ quay đầu, nhìn nữ nhân xấu xí gầy gò ở sau lưng, lại nhìn ba người co rút ở trong góc, cả người lần nữa ngơ ngác. Hắn cũng muốn hỏi là chuyện gì xảy ra? Không lẽ hắn còn đang nằm mơ đấy chứ? Vì thế nhịn không được, đưa tay nhéo cánh tay của mình một cái. Tiếp theo bị đau đến mức xì một tiếng, hắn vậy mà không phải nằm mơ. Vậy trên giường của hắn, tại sao lại có nhiều nữ nhân xấu xí như vậy? Khó trách luôn cảm thấy bị cái gì chen chúc, đè ép, xoay người đều xoay không được. Trên giường hắn nhiều người như vậy, đương nhiên không thể xoay người.
Hắn vội vàng ngồi dậy, vẻ mặt lạnh lẽo quét qua mấy nữ nhân hỏi: “Tại sao các ngươi lại ở trên giường của ta?” Không cẩn thận còn kéo trúng vết thương, đau đến nhe răng.
Kiều Tiểu Liên khóc nói: “Ngươi hỏi bọn ta? Bọn ta còn muốn hỏi ngươi đây này.”
Lục Châu Lam ngơ ngác: “Đúng vậy, tại sao chúng ta lại nằm trên giường của ngươi?”
Ôn Thu Mai chỉ biết đáng thương ủy khuất khóc.
Lục Mai thì đẩy Tống Thiếu Dương một cái nhưng lần này lực đạo chẳng những không lớn, còn có chút cảm giác như làm nũng khóc nói: “Ngươi tên đăng đồ tử không biết xấu hổ này, thế mà mê choáng ta, hủy trong sạch của ta.”
Úc Uyển Chi cũng khóc nói: “Trời ơi, tại sao lại như vậy, ta làm sao có thể sống được đây?”
Tiếng khóc của mấy nữ nhân, làm cho Tống Thiếu Dương càng phiền toái và sụp đổ hơn. Hắn vừa muốn khiển trách để bọn họ câm miệng, đồng thời cãi lại, liền nghe thấy tiếng Kiều Diệp truyền đến từ cửa phòng: “Chậc chậc, khẩu vị của Tống công tử thật đúng là quá nặng. Một đêm liền mê hoặc mấy nữ nhân cực phẩm như vậy, hủy sạch sự trong sạch của người ta. Ngươi còn bị thương đấy, thế mà cũng không yên tĩnh, cũng quá nôn nóng đi.”
Nàng mở miệng chủ yếu là vì đẩy một cái, chứng thực khẩu vị của Tống Thiếu Dương nặng, hủy đi sự trong sạch của mấy vị này. Mọi người đều thấy được, đều có thể làm chứng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");