Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 324: Liên tiếp bị kinh hãi




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Diệp trước đó huýt sáo, cũng không phải là thổi chơi, mà là từng huấn luyện những con trâu rừng kia. Trước đó nàng đã nghe Tiêu Cảnh Thần nói, phản tặc chân chính để mắt tới mình, cho nên vẫn luôn có chuẩn bị. Cũng bởi vậy mà nàng vừa dứt lời, đột nhiên từ bốn phương tám hướng trong núi rừng, đồng loạt lao ra hơn trăm con trâu rừng vô cùng hung hãn, lao đến đám sát thủ.

Sắc mặt người đầu lĩnh thay đổi: “Rút lui, mau rút lui.”

Bọn họ nhận được nhiệm vụ phải bắt Kiều Diệp trở về. Nếu như thất bại thì sẽ giết nàng, cũng chưa chắc phải hoàn thành ngay hôm nay, cho nên rút lui trước, sau đó lại mưu đồ cũng được nhưng Kiều Diệp căn bản không cho bọn họ cơ hội chạy trốn. Cả người nàng xoay người lên Tiểu Hắc, lại từ bên hông lấy xuống một cây roi ngựa bản dài nhìn thấy ai muốn chạy, liền quất một roi ngăn trở.

Tiểu Bạch cũng học theo. Nếu ai muốn chạy, liền dùng đuôi rắn trực tiếp quất qua, chỉ trong chốc lát đàn trâu đã mạnh mẽ đâm tới, hướng những sát thủ này dùng sừng trâu húc mạnh.

Những sát thủ này có thể tránh được một hai con trâu rừng xông tới nhưng lại tránh không được ba con, bốn con, càng lúc càngnhiều hơn. Rất nhanh, ngay cả người dẫn đầu kia cũng bị đàn trâu rừng húc chết hoặc giẫm chết.

Kiều Diệp ngồi trên người Tiểu Hắc, lông tóc không thương nhìn một màn này. Nàng cảm nhận được sát khí và sát khí rất đậm ở trên người những người này, nói rõ bình thường bọn họ khẳng định giết người không ít. Bây giờ bị đám trâu rừng giết chết, cũng coi như tích đức, không cần lại đi gây họa cho người khác.

Chờ đến khi bọn họ đều chết hết, Kiều Diệp đi xuống tìm được hai tấm lệnh bài từ trên người của người dẫn đầu kia. Vừa mới chuẩn bị cho trâu rừng ăn chút mật ong viên thưởng cho. Ai biết liền nhạy cảm, phát hiện phương hướng xuống núi có động tĩnh không nhỏ truyền đến. Thế là nàng cưỡi Tiểu Hắc, mang theo Tiểu Bạch cùng một đám trâu rừng phóng xuống núi.

Rất nhanh đã thấy một người toàn thân là máu, đang bị sát thủ truy sát. Lúc này đã bị đuổi kịp, chẳng mấy chốc sẽ mất mạng. Kiều Diệp cũng nhận ra, người bị đuổi giết là Tống Thiếu Dương. Nàng đầu đầy vạch đen, thật không ngờ Tống Thiếu Dương này lại đuổi theo nàng lên núi.

Chuyện hộ vệ trung niên nghĩ đến, Kiều Diệp cũng trước tiên nghĩ đến. Bởi vậy cưỡi tiểu Hắc không chút do dự tiếp tục xông lên. Tên đầu lĩnh kia rút kiếm hướng về phía Tống Thiếu Dương đã ngã xuống đất, thở hổn hển thật sự là vô năng vô lực, chuẩn bị chờ chết đâm tới.

Kiều Diệp một cước giẫm lên trên người Tiểu Hắc, bay vọt mà đi. Sau đó một cước đạp tên sát thủ đầu lĩnh kia bay ra ngoài, lại thổi còi, phất phất tay với đám trâu rừng kia: “Xông lên, xông lên.”

Đám trâu rừng kia được huấn luyện lâu như vậy, rất quen thuộc với thủ thế và lời nói của nàng. Dưới sự dẫn dắt của Ngưu Vương, trực tiếp va chạm với những sát thủ kia.

Vốn dĩ Tống Thiếu Dương đã chuẩn bị hôm nay sẽ chết ở chỗ này, thật sự không ngờ mình còn có thể được cứu. Nhìn Kiều Diệp từ trên trời giáng xuống, một cước đạp bay đầu kẻ muốn giết hắn. Giờ khắc này, trong con ngươi hắn nhìn về phía Kiều Diệp đều là ánh sáng. Nếu đổi thành trước kia, nữ nhân nào làm loại động tác này, hắn có thể sẽ cảm thấy quá thô lỗ nhưng bây giờ đổi thành Kiều Diệp, lại ở trường hợp đặc thù như vậy, hắn chỉ cảm thấy trên đời này sao có thể có nữ tử tư thế oai hùng hiên ngang như vậy.

Tiếp theo lại xảy ra một màn khiến hắn trợn mắt há mồm, chỉ thấy Kiều Diệp đứng bên cạnh hắn, dùng ngón tay uốn cong đặt bên môi huýt sáo vài tiếng. Phất phất tay liền có thể chỉ huy một đám đàn trâu rừng hùng tráng uy vũ lại hung hãn, hướng những sát thủ kia va chạm mà đi. Khiến hắn lần nữa khiếp sợ là, thời điểm những trâu rừng này xông lên, còn rất thông minh có linh tính chủ động vòng qua hắn và Kiều Diệp, hơn trăm con trâu rừng hung hãn va chạm, uy lực cũng không phải mãnh liệt bình thường.

Đặc biệt là những sát thủ kia còn chưa có bất kỳ phòng bị nào.

Bọn họ từng người đều đang phân tán chạy thoát thân, chỉ là không có trốn được, không phải bị Ngưu húc bay nhiều lần, thì là trực tiếp bị húc chết, hoặc sau khi bị húc bay rơi xuống đất, bị một đám móng trâu giẫm ở trên người, trực tiếp bị giẫm chết. Chỉ trong chốc lát, đám sát thủ vừa rồi còn hung thần ác sát, giờ đều đã tắt thở, còn có hô hấp, cũng sống không lâu.

Kiều Diệp làm tư thế vẫy tay với Ngưu Vương. Thân thể Ngưu Vương khổng lồ nhảy tới.

Ngưu Vương hung hãn đáng sợ trong mắt người ngoài, ở bên cạnh Kiều Diệp giống như là trâu nhà dịu dàng ngoan ngoãn. Kiều Diệp sờ lên đầu nó, lại đút cho nó mấy viên mật hoàn: “Bé ngoan, làm tốt lắm!”

Những con trâu khác cũng ngửi thấy mùi, từng con xếp hàng bu lại. Kiều Diệp đút từng cái một, còn sờ lên đầu của chúng nó: “Thật là một đám trẻ tốt.”

Tống Thiếu Dương thấy một màn như vậy, lại một lần nữa ngây ngẩn cả người: “……”

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tình cảnh khó tin như vậy. Kiều Diệp đúng như trong truyền thuyết và tình báo, thật sự có chút thần kỳ. Lúc trước hắn đều nghe nói Kiều Diệp được thần sông che chở, căn bản không tin tưởng nhưng giờ khắc này, hắn không nhịn được dao động.

Chờ Kiều Diệp cho trâu ăn xong, mới nhìn về phía Tống Thiếu Dương hỏi: “Sao ngươi lại ở đây? Bọn họ vì sao phải đuổi giết ngươi?”

Tống Thiếu Dương lúc này mới hoàn hồn, vẻ mặt cười khổ: “Ta cũng không biết vì sao bọn họ muốn giết ta. Ta nghe nói trên núi rất thú vị, nên nói là dẫn theo người đi ngắm cảnh. Ai biết, những sát thủ này đột nhiên lao ra muốn giết ta.”

Hắn không có ý tứ nói là đến tìm Kiều Diệp. Dù sao hắn chẳng những không thể anh hùng cứu mỹ nhân với Kiều Diệp, ngược lại còn được người ta mỹ nhân cứu anh hùng.

Về phần mục đích của sát thủ, hắn cũng đoán được một chút. Trong lòng thầm hận không thôi, lúc trước hắn đã hạ quyết định. Nếu như mình có thể còn sống sót, nhất định sẽ không bỏ qua cho những người kia.

Kiều Diệp ghét bỏ nhìn Tống Thiếu Dương nói: “Xem ra ngươi cũng khiến người ta hận đấy. Những người này hung thần ác sát, nhìn cũng không phải là sát thủ bình thường.”

Tống Thiếu Dương: “……”

Nói như nàng không có phần trách nhiệm, những người kia cũng có một đợt đuổi theo nàng.

Hắn có chút suy yếu che ngực hỏi: “Ngươi không gặp được sát thủ à?”

Kiều Diệp vẻ mặt bình tĩnh nói: “Gặp rồi nhưng mà giải quyết giống như vừa rồi.”

Nhìn Kiều Diệp nhắc tới chuyện này, đơn giản giống như uống nước. Tống Thiếu Dương có chút đau lòng, bọn họ trước đó vẫn luôn bị đuổi theo chạy, người so với người tức chết người.

Hắn hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Kiều Diệp nhíu mày: “Ngươi xem sắc mặt ta hồng nhuận phơn phớt này, giống như là có chuyện sao?”

Nàng nhìn Tống Thiếu Dương một thân đầy vết thương, sắc mặt trắng bệch: “Ngược lại là ngươi. Nếu không cầm máu và uống thuốc, đợi đến khi xuống núi sợ là sẽ mất máu quá nhiều mà chết.”

Mặc dù Tống Thiếu Dương không có lòng tốt với nàng nhưng nàng lại không thể để cho con hàng này chết ở chỗ này, hoặc là chết ở huyện Ma Du, bằng không chẳng phải là trúng mưu kế của những phản tặc kia sao?

Về phần thù ngày hôm nay, nàng cũng nhớ kỹ. Nếu không phải đã sớm có đề phòng, huấn luyện đám trâu rừng. Đối phương từng đợt ám sát tới, nàng khẳng định sẽ có chút khó chống đỡ. Dù sao song quyền nan địch tứ thủ. Những sát thủ bị hơn trăm con trâu rừng húc chết này chính là ví dụ. Số lượng ở rất nhiều thời điểm rất quan trọng, cho dù nàng có thể chạy thoát, sợ là cũng phải bị thương không nhẹ.

Nghe được lời này của nàng, Tống Thiếu Dương mới cảm giác sinh mệnh vô lực giống như đang trôi qua. Với thân thể suy yếu hiện tại của hắn, căn bản không có khả năng một mình đi xuống núi.

Máu chảy nhiều như vậy. Nếu không cầm máu xác thực rất nguy hiểm, hơn nữa dưới chân núi, ai biết còn có mai phục hay không, vì thế hắn nhìn Kiều Diệp, môi hắn mím có chút khó có thể mở miệng nói: “Kiều tiểu nương tử, ngươi có thể cứu ta không? Ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi thù lao phong phú.” Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng cầu nữ nhân.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.