(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mẹ con Lục Châu Lam bị ngăn lại, trên mặt đều lộ ra vẻ không vui. Lục Châu Lam càng thêm đề phòng hỏi: “Kiều Tiểu Liên, ngươi lại muốn làm gì?”
Trước đó nàng ta coi trọng Tiêu công tử, mỗi lần tìm cơ hội tiếp cận, tiện nha đầu Kiều Tiểu Liên này sẽ nhảy ra chèn ép nàng ta và phá hoại, cũng làm cho ánh mắt Tiêu công tử nhìn nàng ta càng ngày càng không thích. Cho nên bây giờ nàng ta thấy Kiều Tiểu Liên liền phiền chết.
Kiều Tiểu Liên cũng không thèm để ý thái độ của Lục Châu Lam. Nàng nhìn xung quanh một chút, thấy phụ cận không có người qua lại, vì thế ghé sát vào Lục Châu Lam nói: “Ta có chuyện tốt tìm ngươi đây.”
Lục Châu Lam cười nhạo: “Thôi đi, ngươi không hại ta đã không tồi rồi.”
Kiều Tiểu Liên liếc nàng ta một cái: “Thật sự là chuyện tốt. Nếu không phải thấy ngươi tâm cơ lợi hại, ta cũng sẽ không tìm ngươi.”
Lục Châu Lam: “……”
Cũng không biết tâm cơ lợi hại còn biến thành một loại ca ngợi. Nàng ta không kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì? Ngươi nói thẳng đi.”
Kiều Tiểu Liên hỏi: “Ngươi biết Tống công tử không?”
Lục Châu Lam ngơ ngác: “Tống công tử nào?” Gần đây mỗi ngày nàng ta đều bị người Úc gia đè ép làm việc trong nhà, chuyện bên ngoài cũng không rõ ràng lắm.
Kiều Tiểu Liên nói: “Hắn là quý công tử từ kinh thành tới, gia gia cùng cha đều là đại quan. Đúng rồi, biểu ca hắn còn là hoàng tử đấy.”
Lục Châu Lam nghe vậy, lập tức hứng thú: “Sau đó thì sao? Tại sao ngươi phải đem chuyện của hắn nói cho ta biết?”
Kiều Tiểu Liên nói đúng sự thật: “Ta muốn cùng ngươi kết minh, cùng đi làm thiếp cho Tống công tử. Đúng rồi, Ôn Thu Mai đã xác định kết minh với ta. Hai chúng ta đều cảm thấy ngươi càng có tâm cơ, về sau đi kinh thành, chúng ta có thể ứng phó nữ nhân ở hậu viện Tống công tử tốt hơn.”
Lục Châu Lam vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Kiều Tiểu Liên: “Các ngươi nghĩ thật đúng là xa. Vị Tống công tử kia, có thể để ý các ngươi?”
Ở trong mắt nàng ta, Ôn Thu Mai và Kiều Tiểu Liên đều không xinh đẹp, càng không lên được mặt bàn. Quý công tử tới từ kinh thành dạng gì mà chưa thấy qua, sẽ để ý hai người này?
Kiều Tiểu Liên im lặng: “Chúng ta cũng không kém như vậy chứ. Hơn nữa, hắn chướng mắt, không có nghĩa là chúng ta không thể làm thiếp của hắn!”
Nàng vươn tay, lại sờ lên lỗ tai, khoe khoang với Lục Châu Lam: “Ngươi xem, đây là vòng tay vàng cùng vòng tai hắn bảo người tặng cho ta. Mặc dù hắn đến vì nhà xưởng của Tam Nha nhưng không cản trở chúng ta trèo lên cành cao hắn đâu.”
Lục Châu Lam quét qua những vật phẩm trang sức bằng vàng này, phát hiện đều rất già nua nhưng mà trọng lượng cũng không nhẹ. Nói rõ quý công tử kia rất hào phóng nhưng cũng không để bụng Kiều Tiểu Liên cho lắm.
“Ngươi rất có lòng tin chúng ta có thể làm thiếp của hắn sao?” Nàng ta nghĩ nghĩ hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Kiều Tiểu Liên thấp giọng nói: “Đương nhiên là gạo nấu thành cơm. Nếu không với thân phận của hắn, hẳn là sẽ không thu chúng ta.”
Lục Châu Lam giống như lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Tiểu Liên. Nàng ta không nghĩ tới người này lại muốn bỏ qua trong sạch, đi trèo lên quý công tử.
“Vậy nếu sau khi gạo nấu thành cơm, hắn không nhận nợ thì sao? Khả năng này rất lớn.”
Mặc dù nàng ta cũng nhịn không được động tâm nhưng lại nhìn được xa hơn. Thân thể của nàng ta phải trả giá, nhất định phải có giá trị, có thu hoạch mới được.
Kiều Tiểu Liên biết Lục Châu Lam tâm nhãn nhiều hơn Ôn Thu Mai: “Chỉ cần chúng ta cùng nhau gạo nấu thành cơm với hắn, lại huyên náo đến mức mọi người đều biết là được. Nhà hắn ở kinh thành có uy tín danh dự. Nếu không thu chúng ta, bị chúng ta nháo đi kinh thành, hắn sẽ rất mất mặt.”
Nàng lại đắc ý nói: “Hơn nữa ta biết nhược điểm của hắn, chỉ cần dùng cái này để uy hiếp. Hắn chẳng những bịt mũi thu chúng ta, còn không dám diệt trừ chúng ta.”
Lục Châu Lam cũng rốt cuộc hiểu được, Kiều Tiểu Liên lấy sức lực từ đâu.
“Làm sao ngươi biết nhược điểm của hắn?” Lập tức nghĩ đến: “Kiều Tam Nha nói cho ngươi?”
Kiều Tiểu Liên gật đầu: “Đúng, dù nói thế nào ta cũng là cô cô của nàng, chút việc này nàng vẫn sẽ giúp.”
Lục Châu Lam bĩu môi: “Nàng ta có lòng tốt như vậy sao? Sợ là nàng ta nhìn tên Tống Thiếu Dương kia không vừa mắt, lúc này mới đẩy các ngươi cho người ta.” Không thể không nói, điểm này Lục Châu Lam vẫn có chút hiểu Kiều Diệp.
Kiều Tiểu Liên không sao cả nói: “Như vậy không phải càng tốt hơn sao? Nàng có mục đích, đối với chúng ta mới càng có lợi. Như vậy, nàng có thể giúp chúng ta không ít việc. Ta vẫn luôn biết, cái nàng nói là lòng tốt, chính là muốn chúng ta đi gây họa cho Tống công tử. Nhưng ta tình nguyện bị mắc lừa, dù sao ta muốn vào nhà phú quý làm thiếp. Hơn nữa Tống công tử rất tuấn tú, còn là Vô Song công tử gì đó của kinh thành nữa. Cái này không tốt hơn nhiều so với gả cho những nam nhân vừa mập vừa già trong huyện thành làm thiếp, hoặc là gả cho một thôn hán sao?”
Kiều Tiểu Liên và Kiều Diệp trước nay đều không hợp nhau. Kiều Diệp có thể giúp nàng, chắc chắn là muốn nàng đi gây tai họa, hơn nữa Kiều Diệp cũng nói cho nàng biết những chuyện không tốt của Tống công tử trước. Con đường này là chính nàng chọn. Trong chuyện này, Kiều Diệp quả thật có ý lợi dụng bọn họ nhưng vẫn tính là tương đối phúc hậu.
Lục Châu Lam phát hiện Kiều Tiểu Liên cũng không ngu xuẩn như nàng ta nghĩ. Nàng ta nhịn không được hỏi: “Là Kiều Diệp bảo ngươi tới liên minh?” Nếu là như vậy, vậy khẳng định là nha đầu chết tiệt kia muốn tính toán nàng ta
Kiều Tiểu Liên bĩu môi: “Ngươi cũng quá coi trọng mình, Kiều Diệp bây giờ mới không có coi ngươi là thứ gì đâu. Là ta cảm thấy, trong số những cô nương mà ta quen biết, cũng chỉ có ngươi và Ôn Thu Mai có tâm kế tàn nhẫn nhất, cũng muốn trèo cao nhất. Lúc này mới đem chuyện tốt như vậy, chia cho các ngươi.”
Lục Châu Lam: “……”
Tiểu nha đầu Kiều Tiểu Liên này nói chuyện không xuôi tai giống như Kiều Diệp. Nhưng chuyện này ngược lại có thể suy xét. Câu nói kia của Kiều Tiểu Liên ‘so với gả cho thôn hán thì tốt hơn nhiều’ chọc đến nàng ta. Huống chi, Úc gia muốn gả nàng ta cho kẻ ngu, chỉ là nàng ta đang nghĩ, có thể bỏ qua Kiều Tiểu Liên và Ôn Thu Mai, tự mình trèo lên Tống công tử kia hay không.
Thấy Lục Châu Lam đảo mắt, Kiều Tiểu Liên nói: “Ngươi đừng nghĩ đến việc tự mình lên. Ngươi cũng không nhìn xem bây giờ mình có thanh danh gì. Chỉ cái danh Tang Môn tinh thôi, người ta đã không muốn thu ngươi rồi. Hơn nữa so với những cô nương ở kinh thành kia, tư sắc của ngươi cũng kém hơn nhiều. Liên thủ với chúng ta mới là lựa chọn tốt nhất. Sau lưng ta có Kiều Diệp làm chỗ dựa, Ôn Thu Mai có cô cô bá tước phu nhân làm chỗ dựa. Ngươi ngoại trừ bị hỏng thanh danh, thì không có cái gì. Tìm ngươi cùng đi, cũng là chúng ta coi trọng ngươi.”
Nàng lại liếc mắt: “Nếu ngươi không hứng thú, vậy ta đi hỏi người khác, hoặc là chỉ có ta và Ôn Thu Mai.” Đây cũng là Kiều Diệp nhắc nhở nàng cũng khiến nàng càng coi trọng Ôn Thu Mai hơn, về phần Lục Châu Lam chính là bổ sung.
Lời này khiến sắc mặt Lục Châu Lam trở nên rất khó coi nhưng lại không thể không thừa nhận, nha đầu đê tiện này nói đúng.
Úc Uyển Chi ở một bên nghe xong, nói với nữ nhi: “Lam nhi, việc này có thể suy nghĩ.”
Úc gia muốn gả nữ nhi cho kẻ ngốc, bà ta phản đối nhưng vô dụng. Hiện tại bà ta ở nhà mẹ đẻ, chính là dê đợi làm thịt, thật sự không có cách nào giúp con gái. Đi làm thiếp cho quý công tử ở kinh thành, so với gả cho kẻ ngu trong thôn thì tốt hơn nhiều. Chỉ cần lung lạc được Tống công tử kia, nữ nhi sinh thêm một trai một gái, về sau phú quý không lo.
Lục Châu Lam vốn đã động tâm, hiện tại càng thuận nước đẩy thuyền, giống như là nghe lời mẹ nói: “Con nghe nương. Tống công tử kia có nhược điểm gì? Ngươi nói trước đi, ta xem có nguy hiểm hay không, rồi quyết định kết minh hay không?” Nếu là loại sẽ bị giết người diệt khẩu, nàng ta cũng không đi chịu chết.
Kiều Tiểu Liên bĩu môi: “Chỉ ngươi có tâm cơ nhiều. Nói cho ngươi biết cũng không có gì.” Sau đó liền nói ra những chuyện ở hậu viện của Tống Thiếu Dương.
Lục Châu Lam không ngờ rằng Vô Song công tử gì đó ở kinh thành lại có loại đam mê này nhưng cũng chỉ có như vậy mới dễ nắm được nhược điểm.
“Được rồi, vậy ta và ngươi kết minh. Về phần phải gạo nấu thành cơm như thế nào, phải xem ngươi, ta chờ tin tức của ngươi.” Phương diện này khẳng định còn cần Kiều Diệp hỗ trợ, cho nên chỉ có thể trông cậy vào Kiều Tiểu Liên.
Kiều Tiểu Liên gật đầu, kiêu ngạo đắc ý nói: “Cái này chắc chắn phải dựa vào ta. Có tin tức ta sẽ thông báo cho ngươi, ta đi trước.”
Nàng thấy có người đi về phía này, liền chuồn mất, mà lúc này Úc Uyển Chi nhìn bóng lưng Kiều Tiểu Liên thất thần, không nhịn được nổi lên tâm tư. Dù biết chuyện này không đúng, không tốt nhưng lại nhịn không được suy nghĩ.
Bà ta thật sự không muốn gả cho lão góa vợ vừa xấu vừa nghèo. Người không vì mình trời tru đất diệt, huống chi nếu có bà ta đi theo, cũng có thể chăm sóc nữ nhi tốt hơn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");