(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Diệp ngồi trên đùi Lục Thiều, vuốt vuốt ngón tay trắng nõn thon dài của hắn. Đôi tay này của hắn nếu đặt ở hiện đại, chắc chắn có thể đi làm mẫu tay.
“Kiều Tiểu Liên nhờ ta hỗ trợ, giúp nàng ta tra xem có nhược điểm của Tống Thiếu Dương hay không. Nàng ta muốn dùng cái này để nắn bóp, khiến Tống Thiếu Dương chỉ có thể thu nàng ta, còn không thể nhổ cỏ tận gốc nàng ta. Chàng biết nhược điểm của Tống Thiếu Dương không?”
Nàng dừng một chút bổ sung: “Sẽ không liên quan đến chuyện rất nguy hiểm nhất định phải diệt khẩu nhưng quả thật có thể nắm được Tống Thiếu Dương.”
Nếu dính đến bí mật gì mà Kiều Tiểu Liên chắc chắn phải chết, mà bọn họ tìm được nhược điểm giúp Kiều Tiểu Liên, cũng bị Tống Thiếu Dương ghi hận, không chừng cũng bị diệt khẩu chung với nhau Hiện tại bọn họ và Tống Thiếu Dương còn chưa tới mức đối đầu này.
Lục Thiều suy nghĩ một chút: “Hậu viện hắn có mấy người phụ nhân, là bị hắn từ nơi khác lừa gạt, theo hắn đi kinh thành. Còn chưa cùng trượng phu hòa ly, tương tự như đột nhiên mất tích. Nàng có thể để Kiều Tiểu Liên dùng cái nhược điểm này, chờ sau khi nàng ta và Tống Thiếu Dương xong việc, đi uy hiếp Tống Thiếu Dương. Mấy phụ nhân kia mặc dù tự nguyện cùng Tống Thiếu Dương đi kinh thành nhưng bởi vì không nói với người trong nhà, vẫn còn giữ quan hệ vợ chồng với trượng phu. Cho nên nếu nháo ra ngoài, thanh danh Tống Thiếu Dương sẽ chịu ảnh hưởng không nhỏ. Trượng phu của mấy phụ nhân kia nếu thật sự truy cứu báo quan, còn có thể tố cáo hắn bắt cóc nữ nhân. Chỉ là gia gia hắn ở Hình bộ, biểu ca hắn lại là Ngũ hoàng tử, cha ruột cũng là quan lớn một phương. Những người kia sau lưng không có ai làm chỗ dựa cùng giật dây, nếu muốn tố cáo hắn, cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Chuyện của Tống Thiếu Dương, là hắn ở Phi Long vệ đi thăm dò đối phương, điều tra ra, cũng dùng cái này để làm một cửa đột phá kéo Tống gia xuống ngựa. Đương nhiên, Tống gia còn có không ít âm tư, Tống Thiếu Dương cũng không chỉ có mấy cái nhược điểm này. Nhưng bây giờ lại không thể tiết lộ ra những chuyện vô cùng quan trọng kia. Một là không rõ vì sao hắn lại biết, ngay cả đám người Thái tử trước mắt cũng không tra được. Thứ hai khẳng định sẽ dẫn tới diệt khẩu của Tống gia và Ngũ hoàng tử. Dùng chuyện hậu viện làm nhược điểm, vừa vặn có thể nắm bắt, lại sẽ không giẫm lên điểm mấu chốt của đối phương.
Hắn ôm Kiều Diệp nói: “Đợi sang năm sau khi ta thi đậu tiến sĩ làm quan, chúng ta cũng không cần lại bó tay bó chân như vậy.”
Kiều Diệp tựa vào trong ngực hắn nói: “Ừm, đến lúc đó chúng ta cũng không cần lại có nhiều cố kỵ như vậy. Đúng rồi, qua mấy ngày nữa ta sẽ tiết lộ chuyện Tống Thiếu Dương thích phụ nhân, hơn nữa hậu viện có phụ nhân lớn hơn hắn mười mấy tuổi cho Kiều Tiểu Liên biết. Kiều Tiểu Liên muốn lôi kéo Lục Châu Lam làm đồng minh, hẳn là cũng sẽ báo cho Lục Châu Lam biết chuyện đó, như vậy sau này mới dễ ứng đối. Chờ Kiều Tiểu Liên lại tới tìm ta, ta sẽ để nàng ta đi tìm Lục Châu Lam, tốt nhất là có Úc Uyển Chi ở đó. Chúng ta vừa vặn nhìn xem, Úc Uyển Chi sau khi nghe xong sẽ lựa chọn như thế nào.”
Có thể chủ động dâng lên Tống Thiếu Dương hay không? Đồng thời cùng con gái nàng ta đi tranh một người nam nhân. Nếu thật sự làm như vậy, đó đúng là một vở kịch lớn. Mẹ con cách phản bội cũng không xa. Không thể không nói, Tống Thiếu Dương đến, cũng không phải là chuyện xấu. Ít nhất có thể mang mấy tai họa về kinh thành, thật không tệ. Nếu như về sau có thể khiến Tống gia náo loạn, gia đình không yên thì càng tốt, còn có mẹ con Úc Uyển Chi và Lục Châu Lam, về sau cùng nhau thành nữ nhân hậu viện của Tống Thiếu Dương. Sau này trở mặt, bọn họ cũng coi như có thể báo được thù, tương đối hả giận. Dù sao lúc trước vô luận chuyện nguyên thân rơi xuống sông, hay là tiểu tướng công bị hãm hại, mẫu tử Úc Uyển Chi đều ở sau lưng thúc đẩy không nhỏ.
Lục Thiều vừa nghe đã biết tính toán của tiểu nương tử. Hắn khẽ cười nói: “Được, ta cũng muốn nhìn một chút, Úc Uyển Chi có thể chủ động đưa tới cửa hay sẽ có chút thẹn thùng, không đi tranh cái này với con gái nàng ta. Nhưng gần đây lão Úc gia đã không dung được mẹ con bọn họ, khả năng nàng ta chọn cái trước rất lớn.”
Thù kiếp trước, cộng thêm các loại tính toán của đối phương ở kiếp này, dĩ nhiên không thể cứ như vậy mà tính. Kể cả cha hắn cũng giống như vậy.
Kiều Tiểu Liên đầu tiên là đi tìm Ôn Thu Mai, khoe vòng vàng cùng khuyên tai Tống Thiếu Dương mua cho nàng cài tóc.
Ôn Thu Mai gần đây cũng không dễ chịu gì. Từ khi bị lão Kiều gia quấn lấy, mỗi tháng đều phải đến nhà bọn họ tống tiền. Trong nhà cũng không dám mua đồ ăn ngon gì. Cộng thêm cô cô giận chó đánh mèo, cũng không có thường xuyên đưa đồ như trước kia. Nhìn thấy Kiều Tiểu Liên đến trước mặt mình khoe khoang có một quý công tử mua nhiều trang sức vàng như vậy. Nàng ta nhịn không được đỏ mắt cùng chua xót, không nhịn được trào phúng nói: “Vậy chỉ sợ cũng không phải quý công tử gì. Nếu không, lại có thể coi trọng ngươi sao?”
Bất kể là dung mạo hay dáng người, nàng ta và Lục Châu Lam đều tốt hơn Kiều Tiểu Liên một mảng lớn. Trừ phi quý công tử mắt mù, mới có thể coi trọng Kiều Tiểu Liên. Nếu đổi thành trước kia, Kiều Tiểu Liên đã sớm thất tha thất thểu trở về. Nàng cũng không cho rằng mình kém hơn hai người Ôn Thu Mai nhưng mà nàng ít nhiều cũng có chút tính toán.
“Hẳn là hắn tới vì Kiều Tam Nha, biết ta là cô cô của Tam Nha, lúc này mới đưa ta đồ vật. Ta đã đi tìm Tam Nha nghe ngóng. Hắn là quý công tử tới từ kinh thành, gia gia và cha đều là đại quan. Ngươi không thấy đâu, hắn lớn lên rất tuấn tú, còn trẻ hơn Tiêu công tử mà chúng ta coi trọng nhiều.”
Từ khi bọn họ biết Tiêu Cảnh Thần đã hơn ba mươi tuổi, cộng thêm đối phương vẫn luôn tránh né. Các nàng cũng bỏ đi dự định làm thiếp cho đối phương.
Gần đây Ôn Thu Mai vì chuyện trong nhà nên không quan tâm bên ngoài, nghe Kiều Tiểu Liên nói như vậy, ngược lại là nổi lên một chút tâm tư.
“Hôm nay ngươi tới tìm ta, chính là muốn khoe khoang chuyện này với ta sao?”
Nàng ta liếc mắt: “Nếu là như vậy, vậy ngươi đi đi, ta không muốn nghe.”
Kiều Tiểu Liên kéo lấy nàng ta, đi đến một mảnh đất trống không người.
Nàng thấp giọng nói: “Ta tới tìm ngươi là có chuyện tốt nghĩ tới ngươi, ngươi đừng không biết điều.”
Ôn Thu Mai nhướng mày: “Chuyện tốt gì?” Mặt trời mọc từ hướng tây rồi sao? Kiều Tiểu Liên có chuyện tốt lại nghĩ đến nàng.
Kiều Tiểu Liên cũng không đi vòng vèo, nói qua một lần chủ ý của Kiều Diệp cho nàng ta nhưng không nói là Kiều Diệp chỉ chiêu, mà là nói nàng cảm thấy tuy giữa bọn họ từng có mâu thuẫn nhưng vẫn có thể tin một chút.
Ôn Thu Mai nghe xong, biết Kiều Tiểu Liên muốn kết minh, ngược lại cũng có thể hiểu được, dù sao quý công tử có thê tử như vậy, hậu viện còn có nhiều nữ nhân như vậy, chỉ là một người tiến vào hậu viện của Tống Thiếu Dương, rất có thể bị bắt nạt đến chết. Kết minh ngược lại là một ý kiến hay.
Ôn Thu Mai từ trước đến nay đều muốn trở thành người như cô cô của nàng ta, có thể gả vào nhà quyền quý nhưng không có vận may như cô cô của nàng ta, khi còn trẻ gặp quý công tử vừa vặn nghèo túng. Gần đây cô cô của nàng ta muốn đưa nàng ta đến nhà một quan tứ phẩm làm tiểu thiếp. Người nọ đã hơn bốn mươi tuổi. Nàng ta không muốn làm thiếp cho nam nhân già như vậy nhưng lại muốn đi kinh thành nhìn xem, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Cho nên đang xoắn xuýt, cũng bởi vậy mới không có đi chú ý cùng phát hiện bên phía Kiều Diệp xuất hiện quý công tử mới.
Bây giờ Kiều Tiểu Liên đưa tới cửa, nàng ta không nhịn được động tâm. Nếu Tống công tử thật sự tốt như Kiều Tiểu Liên nói, vậy nàng ta sẽ tìm cho mình một lối thoát tốt hơn.
Nàng ta suy nghĩ một chút nói: “Ta phải đi xem Tống công tử trông thế nào, lại đi hỏi thăm thân phận của hắn, mới có thể xác định có kết minh với ngươi hay không.”
Người của Cô cô nàng ta vừa vặn đưa tin đến còn chưa đi. Nàng ta ngược lại có thể hỏi thăm Tống công tử một chút, còn hậu viện của Tống công tử có không ít nữ nhân, nàng ta cũng phải tranh thủ tình cảm với Kiều Tiểu Liên. Nàng ta cũng không có quá nhiều mâu thuẫn. Dù sao từ ngày quyết định làm tiểu thiếp, nàng ta đã làm xong chuẩn bị như vậy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");