(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mấy ngày kế tiếp, Tống Thiếu Dương đều đến bên cạnh Kiều Diệp ở nhà xưởng nhưng Kiều Diệp chưa bao giờ để ý tới hắn, thậm chí nhìn thấy hắn liền né tránh. Điều này khiến Tống Thiếu Dương càng hăng hái hơn, càng muốn đoạt nàng tới tay, còn tặng quà cho Kiều Diệp nhưng Kiều Diệp chưa bao giờ nhận. Nhưng càng như vậy, tần suất Tống Thiếu Dương đến nhà xưởng càng cao.
Tống Thiếu Dương tướng mạo tuấn dật, dáng người cao ngất, ăn mặc vừa nhìn đã biết là quý công tử. Kiều Diệp không có hứng thú với hắn nhưng hắn vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt của cô nương chưa kết hôn. Ngay cả tiểu cô của Kiều Diệp, Kiều Tiểu Liên, cũng sáp đến bên cạnh Tống Thiếu Dương, cũng thật khiến Kiều Diệp không nói nên lời.
Tống Thiếu Dương biết Kiều Tiểu Liên là tiểu cô của nàng, đối với Kiều Tiểu Liên rất là ôn hòa, còn để gã sai vặt đưa mấy người Kiều Tiểu Liên chạy tới huyện thành mua trang sức. Kiều Tiểu Liên và Kiều lão thái thái đều thích ham món hời nhỏ, cộng thêm vốn đã coi trọng Tống Thiếu Dương, dĩ nhiên vui vẻ nhận lấy.
Hôm nay.
Kiều Diệp từ nhà đi đến nhà xưởng, nửa đường bị Kiều Tiểu Liên ngăn cản.
Kiều Diệp đại khái đoán được mục đích đối phương chặn mình: “Có việc?”
Bây giờ thái độ của Kiều Tiểu Liên đối với Kiều Diệp rất tốt. Nàng ta đưa cổ tay tới trước mặt Kiều Diệp, cười nói: “Tam Nha, ngươi xem vòng vàng này của ta có đẹp không?” Lại mang theo vài phần thẹn thùng bổ sung: “Đây là Tống công tử bảo gã sai vặt cố ý tặng cho ta.”
Kiều Diệp nhìn lướt qua chi tiết nói: “Quá già nua, càng thích hợp cho người ở tuổi của bà nội ngươi mang.” Lại trào phúng: “Tống Thiếu Dương tặng lễ, cũng quá mức dụng tâm.”
Kiều Tiểu Liên: “……” Miệng của Tam Nha, có thể đừng độc như vậy hay không?
Nàng ta méo miệng: “Tống công tử chọn đấy, sao có thể thành già nua.” Chỉ là trước đó còn không có cảm thấy nhưng sau khi bị Kiều Diệp nói, càng xem vòng tay hình như là có chút già nua.
Kiều Diệp cười nhạo một tiếng: “Vậy ánh mắt hắn cũng quá kém.” Tiếp theo hỏi: “Rốt cuộc ngươi tìm ta là muốn làm gì?”
Kiều Tiểu Liên lúc này mới nhăn nhăn nhó nhó nói: “Ta muốn gả cho Tống công tử, ngươi cảm thấy thế nào?”
Kiều Diệp nhìn nàng nói: “Hắn đã có thê tử, nghe nói vợ hắn rất không dễ đối phó. Nếu ngươi muốn làm thiếp cho hắn, vậy phải chuẩn bị cho tốt sẽ bị hắn tùy tiện chơi đùa ném đến hậu viện, bị thê tử hắn tra tấn đủ loại. Đúng rồi, nghe nói hậu viện của hắn đã có một đống nữ nhân.”
Tuy rằng quan hệ với Kiều Tiểu Liên từ trước đến nay không tốt nhưng cô vẫn nói rõ ràng tình huống của Tống Thiếu Dương. Lựa chọn như thế nào, phải xem bản thân Kiều Tiểu Liên. Huống chi lấy ánh mắt của Tống Thiếu Dương, hẳn là không có khả năng coi trọng Kiều Tiểu Liên.
Kiều Tiểu Liên không ngờ nhà Tống Thiếu Dương lại như vậy. Nàng ta nghĩ nghĩ hỏi: “Vậy gia thế của hắn thế nào? Có phải thật là quý công tử hay không?”
Kiều Diệp đã hiểu: “Đúng vậy, gia gia và cha ruột hắn đều làm quan không nhỏ, là loại có thực quyền. Hắn ở kinh thành được xưng là Vô Song công tử nhưng trên thực tế nhân phẩm của hắn cũng không tốt.”
Kiều Tiểu Liên nói: “Là quý công tử là được. Gả cho thôn Hán, hoặc là làm tiểu thiếp cho địa chủ, phú hộ trong huyện thành, những nam nhân kia cũng chưa chắc đã tốt. Ta còn không bằng làm thiếp cho Tống Thiếu Dương. Hắn lớn lên đẹp, còn hào phóng.”
Các thôn cũng có không ít nam nhân đánh vợ. Nàng ta muốn thân phận và tướng mạo của Tống Thiếu Dương, cho nên nhân phẩm có tốt hay không cũng không quan trọng. Hơn nữa Kiều gia bọn họ còn là nhà cực phẩm vô lại lớn nhất toàn thôn. Đối phương lại là nam nhân đầu tiên tặng nàng ta nhiều lễ vật quý trọng như vậy, nàng ta thích loại hào phóng này. Về phần thê tử của Tống Thiếu Dương, nàng ta mới không sợ.
Kiều Diệp nhìn ra được Kiều Tiểu Liên thật sự không thèm để ý nhân phẩm của Tống Thiếu Dương cùng với hậu viện có bao nhiêu nữ nhân. Cho rằng với thân phận của Tống Thiếu Dương công tử, làm thiếp có thể có ngày tháng tốt lành. Đối phương đã có truy cầu cùng lựa chọn như vậy, nàng cũng không khuyên bảo. Dù sao ‘lương ngôn nan khuyến cai tử quỷ, từ bi bất độ tự tuyệt nhân (lời hay khó khuyên người chết, từ bi không độ người cùng/hết đường)
Dù sao nàng cũng đã nói hết những gì nên nói, hơn nữa với tính tình của Kiều Tiểu Liên, cũng chưa chắc sẽ chịu thiệt. Nàng lại nói: “Ngươi muốn làm thiếp của hắn, hắn cũng chưa chắc đồng ý.”
Thật ra Kiều Tiểu Liên cũng có chút tự hiểu lấy mình, tuy rằng nàng ta tự cho rằng mình vẫn rất đẹp.
“Cho nên ta mới tới tìm ngươi.” Nàng ta cầu: “Tam Nha, ngươi 1giúp ta một chút đi.”
Kiều Diệp suy nghĩ một chút nói: “Ngươi thật muốn vào cửa Tống gia, vậy sợ là phải gạo nấu thành cơm với hắn trước mới được. Hơn nữa còn huyên náo tới mức rất nhiều người đều phát hiện, khiến hắn không thể quỵt nợ.”
Tống Thiếu Dương là người thích sĩ diện, cộng thêm gia thế tốt. Nếu đầu đuôi cùng Kiều Tiểu Liên bị không ít người phát hiện. Vậy hắn dù bịt mũi, cũng sẽ tạm thời thu Kiều Tiểu Liên. Về phần sau đó sẽ như thế nào, phải xem bản lĩnh của Kiều Tiểu Liên và người lão Kiều gia.
“Nhưng hắn cũng không phải là người hiền lành, ngươi thật sự làm như vậy, lúc ấy hắn có thể sẽ nghẹn khuất thu ngươi. Nhưng sau này có thể muốn diệt trừ ngươi hay không thì chưa chắc.” Đây là thời cổ đại, thiếu gia thế gia quyền quý muốn diệt trừ một cô nương nông thôn, đơn giản giống như uống nước.
Kiều Tiểu Liên nghe nói như thế, đầu tiên là có chút sợ. Suy nghĩ sâu xa một lát lại nói: “Ta không sợ, dù sao phú quý phải tự mình đi tranh. Ta chỉ muốn nghĩ biện pháp nắm thóp hắn, cũng nói cho người Kiều gia, hẳn là hắn không dám diệt trừ ta. Nếu không thì để bà nội ta bọn họ đi kinh thành náo loạn. Hắn dám giết một mình ta, chung quy sẽ không dám giết hơn hai mươi nhân khẩu cả nhà ta chứ? Mặc dù hắn là quý công tử nhưng giết nhiều người như vậy, cũng là phải ngồi tù nhỉ?”
Kiều Diệp có chút ngoài ý muốn nhìn Kiều Tiểu Liên: “Hóa ra ngươi vẫn có chút đầu óc.”
Muốn giết hơn hai mươi nhân khẩu lão Kiều gia, Tống Thiếu Dương khẳng định không dám, quá dễ dàng bị phát hiện. Dù sao người không hợp với cha hắn sẽ không ít, chỉ cần điều tra ra là hắn làm, mạng của hắn cũng khó giữ được.
Kiều Tiểu Liên: “……”
Sao nàng ta lại không có đầu óc? Nàng ta sẽ biết dùng chiêu thức tính toán vô lại đấy, hừ hừ.
Nàng ta nhăn nhăn nhó nhó cẩn thận nhìn Kiều Diệp nói: “Nhưng còn cần ngươi giúp đỡ.”
Kiều Diệp nhíu mày: “Nói thẳng đi.”
Kiều Tiểu Liên ghé vào bên tai nàng nói: “Nghe nói nghĩa mẫu cùng nghĩa huynh của ngươi rất lợi hại. Cho nên ngươi có thể giúp đỡ hỏi thăm một chút, Tống công tử có nhược điểm gì hay không?”
Nàng ta biết nếu dựa vào chính mình và lão Kiều gia, căn bản không thể nghe ngóng hoặc bắt được nhược điểm của Tống Thiếu Dương, chỉ có thể nhờ Kiều Diệp.
Kiều Diệp phát hiện người lão Kiều gia tính kế cũng không ngu xuẩn như vậy. Nàng nghĩ nghĩ: “Được rồi, ta đi nghe ngóng giúp ngươi. Nếu ngươi không để ý Tống Thiếu Dương có bao nhiêu nữ nhân. Ta ngược lại có thể cho ngươi một đề nghị, để sau này ngươi có thể an toàn hơn một chút.”
Kiều Tiểu Liên biết bây giờ Tam Nha là người thông minh và có khả năng nhất trong thôn, vội vàng hỏi: “Đề nghị gì? Mau nói đi.”
Kiều Diệp thấp giọng nói: “Tìm một hoặc hai người kết minh. Các ngươi có thể cùng nhau làm thiếp cho Tống Thiểu Dương. Khi không có xung đột lợi ích lớn, kết minh cùng nhau ứng đối hắn, ứng phó một đống nữ nhân trong nhà hắn. Các ngươi còn có thể cùng nhau phát sinh quan hệ với Tống Thiếu Dương, huyên náo để cho mọi người biết. Như vậy hắn không thể quỵt nợ, cũng chỉ có thể thu các ngươi. Các ngươi có vài người, hắn cũng không tiện trực tiếp diệt trừ.”
Tống Thiếu Dương không phải thích hái hoa, thông đồng khắp nơi, cái gì cũng cảm thấy ở trong lòng bàn tay hắn sao? Vậy thì nàng sẽ tặng cho Tống Thiếu Dương một món quà lớn. Cực phẩm Kiều Tiểu Liên học từ Kiều lão thái thái, không nói học được mười phần, bảy tám phần hẳn là có. Nếu đã nói rõ tình hình của Tống Thiếu Dương rồi, Kiều Tiểu Liên còn muốn lên. Vậy thì đi gây tai họa cho Tống Thiếu Dương cũng không tệ. Với sự hiểu biết của nàng đối với Lục Châu Lam. Nếu biết có Tống Thiếu Dương này, khẳng định cũng sẽ muốn bắt lấy. Nếu không lấy thanh danh của Lục Châu Lam bây giờ, cùng với sự nghèo túng như vậy, ở huyện thành phú hộ làm thiếp, sợ là đều rất khó. Gả cho người thân phận thấp khó cưới được vợ, ngược lại vấn đề không lớn nhưng Lục Châu Lam làm sao có thể cam tâm cùng nguyện ý, còn có cô nương Ôn gia kia, cũng là người tâm cao ngất trời, có tính tình liều mạng như Ôn Hương Liên. Xưa nay đều lấy chuyện Ôn Hương Liên là cô cô làm vinh dự, muốn trèo cao.
Trước đó vô luận là đám người Tiêu Cảnh Thần, hay là đám người Tiêu Thất đến trong thôn, đều có ba người này sáp đến bên cạnh bọn họ. Ngoại trừ tư sắc của bọn họ ra, trọng điểm vẫn là thân phận của bọn họ. Ba ả cực phẩm này liên thủ đi gây tai họa cho Tống Thiếu Dương, nàng cảm thấy chủ ý này rất tốt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");