Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 313: Đây thật đúng là kinh hỉ ngoài ý muốn!




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tống Thiếu Dương cưỡi ngựa dẫn người vào thành. Vừa mới vào huyện thành liền phát hiện nơi này rất khác biệt. Nghe nói là một huyện thành nhỏ nhưng người trong thành, người đến người đi, so với huyện thành hắn đi qua còn náo nhiệt hơn, không chỉ có rất nhiều xe ngựa vào thành, mà còn có từng chiếc xe ngựa kéo hàng hóa ra khỏi thành. Vừa mới vào thành đi ngang qua một con phố tương đối nhiều quán ăn, chỉ thấy bên ngoài có không ít người đứng nhiệt tình chào hỏi người đi ngang qua.

“Khách quan, hôm nay trong tiệm chúng ta có thịt dê kho tàu, có muốn vào nếm thử không?”

“Khách quan, nhà ta có thịt dê hầm, còn có móng dê kho.”

“Khách quan, hôm nay nhà ta lên dê nướng cùng heo sữa quay, là Kiều tiểu nương tử vừa dạy chúng ta.”

“Khách quan, nhà ta…”

Tống Thiếu Dương vừa vặn đói bụng, vào một cửa hàng thịt dê kho tàu. Sau khi ngồi xuống, liền có người đưa một thực đơn tới. Hắn mở ra nhìn một chút, phía trên chẳng những có tên món ăn, còn có giới thiệu cùng giá cả. Bên cạnh mỗi món ăn, thậm chí còn có một bức họa vẽ món ăn này.

Tống Thiếu Dương có chút kinh ngạc hỏi tiểu nhị: “Thực đơn của các ngươi còn giới thiệu và hình vẽ?”

Tiểu nhị cười nói: “Đây đều là Kiều tiểu nương tử dạy chúng ta. Đồ ăn là nàng dạy mọi người làm, giới thiệu cũng là nàng bảo chúng ta thêm. Bức tranh này là quan phủ để họa sĩ vẽ giúp chúng ta. Họa sĩ liền chiếu theo đồ ăn Kiều tiểu nương tử làm ra. Đương nhiên, Chúng ta làm ra cũng không sai biệt lắm.”

Tống Thiếu Dương không nghĩ tới đây là Kiều Diệp làm ra.

Hắn hỏi: “Kiều tiểu nương tử dạy các ngươi làm những món ăn này cần tiền sao?”

Tiểu nhị trả lời: “Không cần tiền đâu, Kiều tiểu nương tử người rất tốt. Dạy chúng ta làm đồ ăn, trừ để thực quán tửu lâu trong huyện chúng ta, có thể mời chào được nhiều khách hơn, cũng vì để dê huyện nuôi có thể bán đi. Bây giờ thời tiết lạnh, người ăn thịt dê nhiều lắm, dê trong huyện nuôi cũng không đủ bán.”

Tống Thiếu Dương cảm thán: “Kiều tiểu nương tử thật hào phóng a!”

Những đơn thuốc này muốn tự mình mở quán rượu hoặc là lấy ra đi bán, nhất định là có thể kiếm lời không ít tiền. Kiều Diệp này có chút ngoài tưởng tượng và dự liệu của hắn.

Tiểu nhị vẻ mặt tôn sùng nói: “Đúng vậy, Kiều tiểu nương tử người đẹp tâm thiện, là người tốt nhất trong huyện chúng ta. Trước kia không ít thôn dân trong thôn, vừa đến mùa đông thì tương đối khó sống. Hiện tại bởi vì nuôi dê, trồng củ cải đường, nhận việc gia công kiếm lời không ít tiền, cuộc sống càng ngày càng tốt. Trong huyện thành cũng có không ít người rất khổ, hiện tại mỗi ngày đều đi đến xưởng của Kiều tiểu nương tử nhận việc gia công. Hoặc là đi qua nhà xưởng của Kiều tiểu nương tử, hỗ trợ làm công việc thủ công, cũng có thể ăn no mặc ấm. Hiện tại huyện thành chúng ta có thể náo nhiệt như vậy, cũng đều nhờ có Kiều tiểu nương tử.”

Tống Thiếu Dương cười hỏi: “Sự náo nhiệt của huyện thành cũng có liên quan đến nàng?”

Tiểu nhị chỉ vào mấy chiếc xe ngựa đi ngang qua bên ngoài: “Ngươi xem, đây đều là thương nhân từ nơi khác đến xưởng của Kiều tiểu nương tử lấy hàng. Mỗi lần kéo mấy xe rời đi, không bao lâu đã trở lại. Nghe bọn hắn nói hơn nửa năm qua, kiếm được nhiều hơn so với hai ba năm trước kia. Trước kia huyện chúng ta mỗi ngày đều vắng ngắt, sao có thể náo nhiệt như vậy. Hiện tại có những thương nhân này lui tới, cửa xưởng trong huyện thành cùng Kiều tiểu nương tử rất náo nhiệt, buổi tối còn có chợ đêm. Ngươi xem bàn ở mỗi quán ăn của chúng ta đi, hiện tại cơ bản đều có thể ngồi đầy, trước kia một nửa bàn cũng khó ngồi đầy. Hiện tại chưởng quỹ của chúng ta còn đặt thêm không ít bàn ghế đấy.”

Cửa hàng buôn bán tốt, tiểu nhị bọn họ tuy bận rộn nhưng bổng lộc hàng tháng lấy so với trước kia nhiều hơn không ít. Tất cả đều nhờ có Kiều Diệp, cũng bởi vậy hiện tại người của toàn huyện, không nói là toàn bộ, phần lớn người đều rất tôn sùng Kiều Diệp. Nếu ai nói xấu nàng, bọn họ là người đầu tiên phản đối.

Hắn nói xong, bàn bên cạnh có người nghe được lời của bọn họ, cũng đều nói ra đủ loại lời khen ngợi Kiều Diệp, nhìn ra được tất cả đều phát ra từ chân tâm.

Tống Thiếu Dương rốt cuộc cũng hiểu được, vì sao huyện thành nhỏ này náo nhiệt đến mức sắp đuổi kịp phủ thành. Hóa ra đều là công lao của Kiều Diệp, hơn nữa xem ra, thanh danh của Kiều Diệp ở huyện Ma Du rất tốt, đạt được đại đa số tôn sùng.

Cái này rất lợi hại, cũng khiến hắn càng hứng thú với Kiều Diệp hơn, muốn thu nàng. Chỉ dựa vào bản lĩnh kiếm tiền và mua chuộc lòng người này, có thể giúp bọn họ làm không ít chuyện. Tiếp theo Tống Thiếu Dương lại nghe ngóng không ít chuyện của Kiều Diệp. Sau khi đồ ăn được bưng lên, hắn ta nếm thử. Phát hiện đều là những thứ trước kia hắn chưa từng ăn qua, hương vị thật không tệ. Hắn vừa ăn xong tính tiền, đột nhiên nghe được bên ngoài có không ít người chào hỏi.

“Kiều tiểu nương tử, ngươi vào thành đấy à?”

“Kiều tiểu nương tử, có muốn vào ăn chút gì đó hay không? Hôm nay nhà chúng ta có món ăn mới ngươi dạy.”

“Kiều tiểu nương tử, thời tiết này lạnh như vậy, ngươi mau vào làm ấm người.”

“Kiều tiểu nương tử, trước đó ngươi nói món ăn nhà ta hương vị không đúng, phải cải tiến như thế nào, ta đều dựa theo đó mà sửa đổi, ngươi nếm thử hương vị bây giờ có đúng hay không.”

“Kiều tiểu nương tử… ”

Từng người gọi Kiều Diệp, từ trong thanh âm có thể nghe ra rất nhiệt tình cùng vui mừng.

Tống Thiếu Dương càng tò mò với Kiều Diệp hơn. Hắn dẫn người đi ra ngoài, liền thấy một nữ tử làn da trắng nõn, tóc đen nhánh, ngũ quan tinh xảo, trên mặt mang theo nụ cười tươi đẹp, đang đáp lại người vừa chào hỏi nàng. Tống Thiếu Dương kinh ngạc không thôi. Biểu ca hắn, cũng là Ngũ hoàng tử trước đó cho hắn tình báo nói Kiều Diệp là một thôn cô, dáng dấp vừa gầy vừa đen. Kiều Diệp trong tưởng tượng của hắn chính là một nữ tử không dễ nhìn, trang điểm lại có chút quê mùa

Hắn không nhịn được, cũng từ bên trong đi ra, cố ý bắt chuyện với chưởng quỹ để hỏi về Kiều Diệp: “Vị này chính là Kiều tiểu nương tử?”

Chưởng quầy nói: “Đúng vậy, đây chính là Kiều tiểu nương tử.”

Tống Thiếu Dương lại hỏi: “Không phải lúc trước ta nghe nói nàng vừa gầy vừa đen sao?”

Chưởng quầy cười nói: “Đó đều là chuyện trước đó rất lâu rồi. Trước kia Kiều tiểu nương tử bị giày vò ở nhà mẹ đẻ, ăn không no mặc không ấm, còn phải mỗi ngày xuống đồng làm việc, cho nên dáng vẻ tốt mới không lộ ra. Bây giờ chẳng những không ngốc, lại có thần sông đại nhân che chở. Cộng thêm nàng biết làm cao dưỡng da, cho nên bộ dáng càng ngày càng tốt.”

Mọi người càng ngày càng đối xử tốt với Kiều Diệp, độ chấp nhận vô cùng tốt. Thậm chí còn cho rằng, nàng nên như vậy mới đúng. Trước kia chủ yếu là kẻ ngu, lại do lão Kiều gia hành hạ, lúc này mới không xuất chúng. Hiện tại đương nhiên xưa đâu bằng nay.

Tống Thiếu Dương mới như bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế.”

Nghe chưởng quầy nói Kiều Diệp biết làm cao dưỡng da, ánh mắt hắn lộ ra một tia tinh quang. Trước đó Thái tử có thể sống sót, căn cứ tình báo cũng đều dựa vào thuốc Kiều Diệp làm. Lần này hắn tới, cũng có mục đích hướng về phía viên thuốc, không ngờ Kiều Diệp còn biết làm cao dưỡng da. Nếu hiệu quả tốt như vậy, có thể lôi kéo không ít phu nhân kinh thành. Vốn dĩ hắn nghĩ Kiều Diệp xấu một chút quê mùa một chút hắn cũng sẽ nhận. Dù sao nữ nhân thu vào hậu viện, cũng không quan tâm nhiều thêm một người như thế. Đối với nữ nhân khác, hắn phần lớn là vì chinh phục, hoặc là lúc ấy sinh ra hứng thú, số rất ít là ôm mục đích. Nhưng Kiều Diệp chủ yếu là vì lợi ích, lại không nghĩ rằng dung mạo khí chất của Kiều Diệp vậy mà toàn bộ đều là những điểm hắn thích. Đây đúng là một điều bất ngờ.

Thính lực và nhãn lực của Kiều Diệp rất nhạy bén, cho nên trước đó đã phát hiện có người mang theo một loại mục đích nhìn về phía mình, lại nghe đối phương hỏi chưởng quỹ dung mạo của nàng. Sau đó ánh mắt đối phương nhìn về phía mình, nhiều hơn là một loại cảm giác muốn chinh phục và săn diễm cướp đoạt. Kiều Diệp lập tức hiểu ra, tám chín phần mười người này là hướng về phía mình.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.