Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 305: Có thể phòng bị nhất thời, phòng được cả đời sao?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không ngoài dự liệu của Lục Thiều, lần này Kiều Vũ liên tiếp lập công lớn. Hoàng đế trực tiếp đưa hắn lên chính tam phẩm tướng quân, cũng phân ra một nhánh quân đội để hắn dẫn đầu, cũng hy vọng hắn có thể không ngừng cố gắng, thu hồi lại những thành trì đã mất từ tiền triều, còn ban Kiều Vũ một tòa phủ tướng quân.

Từ những điều này, các đại thần đều nhìn ra, hoàng đế rất coi trọng Kiều Vũ, có ý muốn dốc sức tài bồi. Cộng thêm Kiều Vũ hiện tại có Trấn Quốc Công làm chỗ dựa, cũng coi như là tân quý đột nhiên xuất hiện tiền đồ vô lượng. Bởi vậy mấy hoàng tử đều nổi lên tâm tư muốn lôi kéo.

Ngũ hoàng tử bên kia không trực tiếp lên, mà để vợ chồng Vũ Chí Hành đi. Tin tức hắn tra được, Kiều Vũ đã từng rất có cảm tình đối với người mẹ Ôn Hương Liên này. Ôn Hương Liên xuất mã, lôi kéo người tới hy vọng vẫn rất lớn.

Phủ Quan Dũng Bá.

Vũ Chí Hành nhận được tin tức Ngũ hoàng tử đưa tới, liền đi tới sân nhỏ của Ôn Hương Liên. Những người khác trong phòng bị đẩy ra ngoài. Vũ Chí Hành nhìn Ôn Hương Liên nói: “Con trai cả của ngươi đã hồi kinh, hôm nay còn được Hoàng Thượng phong làm tướng quân chính tam phẩm. Còn ban cho hắn một phủ tướng quân.”

Ôn Hương Liên trước đó nghe nói con trai trưởng lập công, sẽ cùng Trấn Quốc Công hồi kinh, nhưng lại không ngờ rằng, lại được phong làm tướng quân tam phẩm.

Nàng ta giật mình: “Hắn thật đúng là tới kinh thành.”

Tiếp theo hỏi: “Thân phận của hắn bây giờ có phải không thấp hay không?”

Vũ Chí Hành trả lời: “Hắn hiện tại vừa hai mươi tuổi đã là tướng quân chính tam phẩm, lại có tổ tôn Trấn Quốc công và Vĩnh An quận chúa làm chỗ dựa, xem như tân quý của kinh thành. Nghe nói hắn đánh trận rất thiện nghệ, còn nghiên cứu ra mấy loại vũ khí kiểu mới, ngay cả hoàng đế cũng trông cậy vào hắn đi thu phục thành trì tiền triều mất đi. Chỉ cần hắn không chết, về sau hẳn là sẽ tiền đồ vô lượng.”

Đối với những thứ này, trong lòng hắn rất khó chịu và chua xót. Hắn đã trải qua nhiều trắc trở như vậy, thật không dễ gì đạt được tước vị, bây giờ cũng chỉ leo lên chức quan tòng tam phẩm. Nhưng tiểu tử kia đánh trận, trẻ tuổi như vậy đã đến chính tam phẩm tướng quân, chỉ là nếu có thể lôi kéo người này để bọn họ sử dụng, hắn cũng nhẫn nhịn.

Khác với Vũ Chí Hành nghĩ, trong lòng Ôn Hương Liên có chút kích động. Dù sao trước đó ở Bá phủ cụp đuôi làm người, chủ yếu là bởi vì ngoại trừ trượng phu ra, không ai giúp nàng ta làm chỗ dựa. Về phần nhà mẹ đẻ, đó chẳng qua là giả, căn bản không quan tâm đến nàng ta, bình thường ngày lễ ngày tết cũng chỉ là giả vờ giả vịt đưa quà tặng cho nhau. Nhà mẹ đẻ trong thôn kia, càng không chỉ không đáng tin cậy, hàng năm còn cần nàng ta giúp đỡ không ít.

Hiện tại nàng ta cả ngày đều nơm nớp lo sợ thân phận của mình sẽ bị nha đầu Kiều Diệp chết tiệt kia tiết lộ ra ngoài, cho nên vú nuôi vừa cho người đưa tin trở về, nói Kiều Diệp để Giang Dực Lân trở về tìm thế tử Quan Dũng Bá.

Trước đó bà đã bảo chồng tìm một lý do, đưa đứa con riêng kia ra ngoài một khoảng thời gian. Hiện tại nhi tử làm Đại tướng quân, còn được Hoàng đế trọng dụng, chỉ cần có thể lung lạc trái tim của hắn, cho dù sau này thân phận của nàng ta lộ ra ngoài, cũng không cần lo lắng người khác sẽ hạ thấp và xem thường nàng ta. Đối mặt với bà già chết tiệt của Hầu phủ, nàng ta cũng có thể có sức mạnh hơn. Dù sao con trai của nàng ta có thể giúp nàng ta làm chỗ dựa. Nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra ngoài, nàng ta ôn nhu nhìn Vũ Chí Hành nói: “Hắn tới kinh thành cũng tốt, sau này nhờ hắn hỗ trợ chiếu cố cho Lỗi Nhi nhiều hơn.”

Vũ Hướng Lỗi là con trai nàng ta và Vũ Chí Hành sinh ra, cũng bị vợ chồng bọn họ thương yêu đến tận xương tủy.

Lời này quả nhiên khiến cho Vũ Chí Hành nhẹ nhõm: “Đúng vậy, bọn họ dù sao cũng là huynh đệ, về sau có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Đây cũng là chỗ tốt mà hắn đã cân nhắc đến, lại nói: “Hai ngày tới ngươi tìm cơ hội đi gặp Kiều Vũ một lần đi. Ta nghe nói hắn xin nghỉ về quê thăm người thân, sau đó sẽ từ huyện Ma Du trực tiếp trở về biên cương.” Muốn lôi kéo quan hệ, cần phải nắm chặt thời gian, bỏ lỡ liền tương đối phiền toái.

Ôn Hương Liên gật đầu: “Được, ngày mai ta sẽ đi thăm hắn.”

Nàng ta hỏi: “Hắn hiện tại ở nơi nào?”

Phủ tướng quân là vừa mới ban thưởng, khẳng định còn không có cách nào ở, nhưng mà ngược lại có thể để cho nhi tử giao cho nàng ta trước, nàng ta có thể âm thầm giúp hắn quản lý, cũng có thể thuận thế xếp một số người của mình vào phủ tướng quân trước, sau này làm việc cho nàng ta. Nghe nói tướng lĩnh biên cương dẫn binh, chỉ cần đánh lui hoặc đánh bại quân địch, liền có thể thu được không ít thứ tốt từ đối phương, sau đó mỗi người có thể được chia không ít, còn có thể phân đến một số châu báu Tây Vực tới. Đây cũng là triều đình ngầm thừa nhận, muốn để các tướng lĩnh kia liều mạng mang binh đánh trận, tóm lại phải cho chút ngon ngọt, hơn nữa cũng khó ngăn chặn. Dù sao được bao nhiêu thứ, báo cáo bao nhiêu, còn không phải những người đó định đoạt sao?

Trước đó nàng ta đi tụ hội, đã nghe một vị tướng quân phu nhân khoe khoang qua, chồng của đối phương ở biên cảnh được bao nhiêu thứ, còn khoe khoang nhẫn bảo thạch và vòng tay đeo trên tay. Lúc ấy nàng ta nhìn liền có chút chua. Nhẫn và vòng tay châu quang bảo khí kia, nàng ta cũng muốn.

Cửa hàng chuyên môn Tây Vực ở kinh thành, hoặc là trong hải ngoại lâu ngược lại là có bán nhưng giá cả không phải đắt bình thường. Phủ Bá có một nửa tiền tài, đều nắm giữ ở trong tay lão thái bà chết tiệt kia. Tiền trong tay bà ta đều là trượng phu cho, lão bà kia thường xuyên kiểm tra sổ sách công trung, muốn tự mình đi mua cũng không có cách nào. Cho nên nàng ta có thể khiến cho đồ vật nhi tử đạt được ở biên cảnh đều giao cho nàng ta hỗ trợ bảo quản. Cho dù hiếu kính một chút cho người làm mẹ như nàng ta, cũng là chuyện nên làm. Gặp được thân đệ đệ muội muội còn không cho thêm chút lễ gặp mặt sao?

Hơn nữa nhi tử là từ biên cảnh trực tiếp đến kinh thành, còn chưa từng gặp mặt nha đầu chết tiệt kia. Sẽ không biết những chuyện đã từng xảy ra kia. Chỉ cần nàng ta kể khổ, cho hắn sự quan tâm của từ mẫu mà nhiều năm nay hắn thiếu thốn đem tâm hắn lung lạc thật tốt. Coi như hắn về thôn gặp Kiều Diệp đi nữa cũng sẽ không bị ảnh hưởng bao nhiêu, có thể cùng nàng ta người mẹ này ly tâm. Nói không chừng còn có thể thuyết phục Kiều Diệp, không cần so đo những chuyện đã xảy ra kia nữa. Dù sao trong trí nhớ, trước khi nàng ta rời đi, con trai rất nuông chiều ỷ lại nàng ta, càng cái gì cũng nghe lời nàng ta.

Nàng ta ở nhà bị khinh bỉ, con trai còn có thể đi lên núi vụng trộm hái quả dại hoặc là hoa dại, trở về an ủi dỗ dành nàng ta. Giữa mẹ con với nhau nào có mối thù qua đêm, nàng ta tin tưởng trong lòng nhi tử vẫn luôn có người mẹ là mình.

Vũ Chí Hành đã sớm tra được: “Hắn ở phủ Trấn Quốc Công. Bây giờ tổ tôn Trấn Quốc Công, còn có Vĩnh An quận chúa đều coi hắn là người một nhà. Ta nghe nói hôm qua hắn vừa hồi kinh, Vĩnh An quận chúa đã cố ý đi thăm hắn, còn bảo hắn gọi mẹ nuôi. Hôm nay lúc hạ triều, ta còn nghe Dực Vương mời hắn đêm nay tới Dực Vương phủ dùng bữa, muốn mời hắn đi đón gió tẩy trần.”

Cũng chứng tỏ Kiều Vũ người này rất có giá trị. Vô luận là tổ tôn Trấn Quốc Công hay là Dực Vương đều là đối tượng mà các hoàng tử cực lực muốn lôi kéo.

Nghe được mấy câu này, trong lòng Ôn Hương Liên càng kích động. Nhi tử và những người quyền cao chức trọng này có quan hệ tốt, đối với nàng ta càng có lợi. Tương lai cũng có thể để tiểu nhi tử được nhờ. Nàng ta vuốt cằm mỉm cười nói: “Được, ta chuẩn bị ngày mai sẽ đi thăm hắn.” Từ đầu đến cuối, nàng ta đều không nghĩ tới nhi tử sẽ không nhận mình

Mà cùng lúc đó.

Kiều Vũ được huynh đệ Giang Dực Lân dẫn đến Thiên Tiên Lâu dùng bữa trưa, còn cố ý giới thiệu con cháu quý tộc thế gia ở kinh thành cho Kiều Vũ biết, mở rộng nhân mạch cho hắn. Kiều Vũ dung mạo anh tuấn, cũng không có cảm giác mãng khí cùng rắn rỏi như võ tướng, ngược lại dáng người cao lớn, khí chất cho người ta một loại hào hoa tuấn nhã. Loại diện mạo khí chất này càng giống quan văn hơn, cũng là loại hình tương đối được hoan nghênh trong kinh thành.

Giới thiệu một vòng người quen xong, huynh đệ Giang Dực Lân dẫn Kiều Vũ từ đại sảnh, muốn đi đặt phòng trên lầu ba. Vừa đi đến lầu hai, trùng hợp gặp được một nam tử trẻ tuổi muốn xuống lầu.

Giang Dực Lân nhìn thấy đối phương, ánh mắt sáng lên: “Hướng Huy, ngươi hồi kinh lúc nào?”

Người này chính là thế tử Vũ Hướng Huy của Quan Dũng bá phủ. Vốn dĩ trước đó Giang Dực Lân muốn tìm đối phương nói về chuyện Ôn Hương Liên. Ai biết đối phương trước khi hắn hồi kinh, đã có việc bị Quan Dũng Bá chuyển đến quê.

Giang Dực Lân làm sao không đoán được, đôi vợ chồng kia là đề phòng hắn. Có thể phòng bị nhất thời, phòng bị được cả đời sao? Đây không phải là gặp được sao.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.