(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giang Dực Lân phát hiện tiểu tùy tùng này quả nhiên rất có ánh mắt, cũng khó trách mỗi lần trở về, hắn đều sẽ muốn dẫn đối phương chơi cùng. Hắn cười khoe khoang: “Đây là áo len muội muội ta cố ý nhờ người dệt giúp ta. Sau khi mặc vào lại giữ ấm bên người, đặc biệt thoải mái. Một chiếc áo len như vậy, ấm áp hơn so với các ngươi mặc mấy bộ quần áo, còn không phồng ra. Còn có quần len, cũng đều ôm sát người ấm áp, rất thoải mái.”
Có người không nhịn được, đưa tay sờ lên áo len trên người hắn: “Vuốt vuốt còn thật sự rất mềm, rất mỏng, khó trách ngươi ăn mặc không phồng ra. Thật sự ấm áp như vậy sao?”
Giang Dực Lân chỉ vào găng tay len trên bàn: “Đây là găng tay len, các ngươi có thể thử xem có ấm hay không.”
Vì thế mọi người liền tranh nhau cướp lấy găng tay len.
“Đúng là rất ấm áp. Còn rất nhẹ, ta cầm đồ vật gì đó, cũng không tốn sức. Đây không phải còn có thể đeo làm việc sao? Chẳng những ấm áp, mang còn rất nhẹ nhàng thoải mái, mặc ở trên người khẳng định không kém.”
Một tên hoàn khố ghé qua cười hì hì nói: “Tam ca, hay là cởi áo len này ra cho đệ thử xem?”
Giang Dực Lân tức giận nói: “Cút, trước mặt mọi người cởi quần áo còn ra thể thống gì. Hơn nữa ngươi đã mặc qua, ta còn mặc thế nào?”
Mọi người: “……” Vừa rồi nói giống như ngươi không cởi ngoại bào vậy.
Hiện tại mọi người đều kịp phản ứng, gia hỏa này rõ ràng là muốn khoe khoang áo len, lúc này mới cố ý nói nóng cởi áo ngoài. Bọn họ đã nói tuy rằng nhiều người nhưng cũng không nóng đến mức cởi ngoại bào, nhưng mà áo len này đúng là thứ tốt, muốn có.
Có người hỏi: “Tam nhi, có thể mua được áo len này không?”
Giang Dực Lân trả lời: “ngoại trừ xe đạp không có cách nào bán, nến có thể đặt làm, quần lông áo len cũng bán. Các ngươi có thể viết ra kích thước quần áo của mình, để người đưa đến thôn Trường Bình, đặt làm với muội muội ta.”
Lập tức có người nói: “Vậy ngày mai ta sẽ phái người đi huyện Ma Du.”
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa: “Ta cũng vậy, ta cũng muốn mua nến, quần áo len, găng tay và quần áo.”
Có chút đáng tiếc nói: “Chỉ tiếc xe đạp không bán, bằng không ta cũng muốn.”
Những người khác cũng là tiếc hận như vậy.
Giang Dực Lân cười nói: “Đơn xe bởi vì trên bánh xe kia là dùng vật liệu đặc thù chế thành, trong tay muội muội của ta cũng không có nhiều. Nhưng mà sang năm có hy vọng có thể mua được.”
Hắn lại gác chân lên, đặt lên trên ghế bên cạnh.
“Đúng rồi, loại giày này của ta làm bằng vật liệu kia, hiện tại cũng không có bán, có thể phải sang năm mới có.”
Nói một hồi, liền dĩ nhiên có thể khoe giày.
Tên người hầu đưa tay chọc chọc giày quân dụng trên chân Giang Dực Lân, cảm thán nói: “Tam ca, giày này của huynh thật rắn chắc.”
Lại hỏi: “Giày này còn có chỗ gì đặc biệt?”
Hắn đi theo Giang Dực Lân lăn lộn mấy năm như vậy, dĩ nhiên hiểu rõ tính tình của đối phương.
Giày này khẳng định cũng là đồ chơi mới lạ có thể lấy ra khoe khoang, cho nên nhất định phải cổ động.
Quả nhiên, Giang Dực Lân cười nói: “Giày này của ta đi nước giẫm tuyết đế cũng sẽ không bị ướt, giày cũng không dễ ướt.”
Mọi người vừa nghe lại ngẩn ra: “Thật hay giả vậy? Có thể làm ướt đế giày hay không?”
Giang Dực Lân phân phó người đi múc nước: “Các ngươi không tin, vậy ta liền thử cho các ngươi xem.”
Rất nhanh, có người lấy một chậu nước đến. Giang Dực Lân nhận lấy, trực tiếp đổ xuống trên giày của mình, lại giẫm liên tục trên mặt đất trong nước. Một lát sau mới trở lại nơi làm việc, cũng cởi giày ra. Hắn nói: “Các ngươi có tin hay không, có thể tự mình đến sờ sờ bên trong ướt hay không.”
Tiểu tùy tùng không chê, trực tiếp đưa tay vào thử.
Trên mặt lộ ra thần sắc khoa trương: “A, thật đúng là tất cả đều khô ráo. Không chỉ là đế giày, toàn bộ bên trong giày đều khô.”
Hắn lại nhìn Giang Dực Lân hỏi: “Hơn nữa Tam ca, giày của huynh sao lại ấm áp như vậy?”
Giang Dực Lân trả lời: “Bởi vì trong giày này của ta có thêm một lớp nhung, vừa nhẹ lại giữ ấm.”
Những người khác không chê, cũng trực tiếp nhúng tay vào giày thử một chút: “Thật đúng là không ướt. Đúng là ấm áp.”
Nhưng loại người này ít, đại đa số quý thiếu đều ghét bỏ, không thể đưa tay vào trong giày Giang Dực Lân được, nhưng lại không ngăn được tò mò, để thân thị hoặc thân vệ đi thử xem.
Kết quả đạt được giống như những gì người khác nói, vì vậy mọi người lại vây quanh Giang Dực Lân xem giày, càng biểu lộ mong muốn để Giang Dực Lân nói giúp Kiều Diệp. Nếu có thể làm loại giày da này, thì để lại cho bọn họ ít nhất một đôi, bọn họ mua, tiền không thành vấn đề.
Giang Dực Lân nghe mọi người khen ngợi muội muội, cùng với nịnh nọt muốn nhờ hắn hỗ trợ, thần sắc đắc ý trên mặt căn bản che không được. Quả nhiên, người đầu tiên làm náo động chính là sảng khoái.
Trong phòng lầu hai và lầu ba, không ít người cũng xem Giang Dực Lân khoe khoang. Vô luận là tới nơi này kết bạn, đại thần tụ hội, hay là các quý công tử đều sinh ra một loại ý nghĩ, bọn họ cũng đều muốn.
Lúc này đã ngồi ở phòng trên tầng ba, Tiêu Ngũ thu hồi ánh mắt nhìn xuống phía dưới, nhìn về phía Tống Thiếu Dương ngồi đối diện: “Những thứ này, ngươi cảm thấy hứng thú không?”
Tống Thiếu Dương mở ra quạt xếp lắc: “Đương nhiên. Ta qua hai ngày nữa sẽ đi huyện Ma Du một chuyến.”
Hắn lại nói: “Không chỉ là muốn biết muội muội nuôi của Giang Dực Lân, những thứ này ta cũng muốn mua.”
Thần sắc Tiêu Ngũ mang theo một chút phức tạp: “Không ngờ Kiều tiểu nương tử kia lại không đơn giản như vậy.”
Có thể thấy, những người phía dưới đều cảm thấy hứng thú với những thứ Giang Dực Lân đang khoe khoang. Thật ra đừng nói là những người đó, ngay cả hắn và Tống Thiếu Dương cũng muốn. Hắn nhấn mạnh ý vị sâu xa đối với Tống Thiếu Dương: “Lần này phải xem ngươi rồi, tốt nhất có thể triệt để lung lạc nàng để chúng ta sử dụng.”
Những thứ này phải làm ra lượng lớn để lấy ra bán, chắc chắn kiếm được tiền. Đoạt đích ngoại trừ tranh đoạt quyền lợi, lôi kéo các đại thần, tiền cũng là mấu chốt. Nếu có thể lôi kéo Kiều Diệp tới trong lòng bàn tay, phương diện tiền tài về sau cũng không cần phải phát sầu như vậy nữa. Ngoại trừ những thứ này, hắn cảm thấy nàng có thể còn có thể nghĩ ra càng nhiều con đường sinh tài. Hiện tại ngay cả hắn cũng không nhịn được tin tưởng Kiều Diệp đã từng phụng dưỡng hà bá.
Tống Thiếu Dương gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Bên kia.
Trong hoàng cung, Tiêu Thất cũng mang áo quần len ra ngoài.
Chẳng những tặng thêm hai đôi giày da đế cao su, còn tặng một chiếc xe đạp cho hoàng đế. Đồng thời dâng lên đơn thuốc Kiều Diệp viết. Càng là dựa theo yêu thích của Hoàng đế, biến thành lời đẹp bênh vực cho Kiều Diệp.
Hoàng đế thử giày da đế cao su xong, trước tiên nghĩ đến cũng là dùng trên người tướng sĩ chiến trường. Chờ nhìn con trai cưỡi xe đạp một vòng, dưới sự trợ giúp của con trai, hắn cũng cưỡi một vòng. Hứng thú đối với cao su này không phải nồng đậm bình thường, còn sai người lập tức đi tuyên vài tên đại thần tiến cung, cũng triển lãm giày da dính dính cùng xe đạp với bọn họ.
Các đại thần đều sợ hãi than cao cu này là đồ chơi tốt, nên làm lượng lớn. Không bao lâu, liên tiếp có người mang theo nhiệm vụ rời khỏi kinh thành, đi tới các nơi tìm thực vật Kiều Diệp viết trên giấy, cũng ở nơi tìm được những thực vật này, thành lập trang viên hoàng gia dựa theo phương pháp phía trên chuyên môn trồng trọt. Đương nhiên, hoàng đế ăn thịt cũng sẽ để các đại thần uống chút canh.
Người sớm biết tin tức, cũng lập tức phái người đi tìm, sau đó chuẩn bị trồng trọt.
Hoàng đế vốn có ấn tượng với Kiều Diệp, hiện tại ấn tượng càng sâu. Kiều Diệp hiến đơn thuốc có công, dĩ nhiên phải ngợi khen, chỉ là thân phận Kiều Diệp và khoảng cách xa, trong lúc nhất thời Hoàng đế lại có chút phát sầu nên thưởng như thế nào. Nghe con trai nói, đã từng hỏi Kiều Diệp muốn khen ngợi cái gì.
Kiều Diệp lại chỉ muốn đỉnh núi hoặc là thôn trang vùng ngoại ô.
Cảm xúc đầu tiên mà hoàng đế sinh ra chính là, nha đầu này thật là giản dị, nhưng như vậy ngược lại, khiến hắn có thiện cảm và yên tâm hơn. Kiều Diệp không cần nhiều, ngược lại hắn cảm thấy cho ít không tốt, vì thế chẳng những ban thưởng cho hai đỉnh núi rất tốt ở vùng ngoại ô kinh thành, cùng với thôn trang, còn có trên trăm mẫu ruộng tốt, lại ban cho một tòa nhà vị trí không tệ ở kinh thành. Đồng thời, rất nhiều gia đình ở kinh thành cũng đều nhận được tin tức, không chỉ Giang Dực Lân khoe khoang, để mọi người biết có những thứ này, còn có hành động của Hoàng đế và mấy tên đại thần, cùng với sự coi trọng và ban thưởng của Hoàng đế đối với Kiều Diệp, mà cái tên Kiều Diệp này, cũng lọt vào tai hoàng tử cùng rất nhiều thế gia quý tộc.
Sáng sớm hôm sau, tất cả đại thần đều biết Kiều Diệp, ấn tượng còn rất sâu.
Bởi vì Dực Vương và hai đứa con trai của Dực Vương cưỡi xe đạp, mặc áo len cao cổ, chân đi giày da đế cao su. Chẳng những để cho tất cả đại thần đều thấy được, còn cố ý khoe khoang một phen.
Lúc vào triều, hoàng đế cũng nói chuyện cao su, cũng cho người đi huyện Ma Du tuyên chỉ, ngợi khen Kiều Diệp, cũng bởi vậy, Kiều Diệp mới nổi danh ở kinh thành.
Sau khi bãi triều, Dực Vương chủ động gọi Giang Ký An muốn rời đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");