Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 289: Đường lui này sẽ có một ngày bị phá hỏng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Úc Uyển Chi còn không biết, Lục Thanh Vinh cũng bắt đầu hoài nghi nàng ta là Tang Môn tinh. Chờ Lục lão thái thái mắng mệt mỏi mới thở ra một hơi, nàng ta vươn tay kéo tay áo Lục Thanh Vinh.

Lục Thanh Vinh cũng phản ứng lại, mục đích bọn họ tới đây, vì thế vẻ mặt hắn ta đầy ủy khuất, nhìn về phía lão thái thái nói: “Mẫu thân, có lời gì có thể để chúng ta vào nhà trước rồi nói hay không?” Trước mặt nhiều người như vậy, hắn không mở miệng đòi tiền được.

Lục lão thái thái chống nạnh nói: “Tòa nhà này không có phần của ngươi, ngươi đi vào làm gì? Từ sau khi tách ra, ngươi cũng chưa từng đến thăm ta-lão nương này một lần, hiện tại gặp nạn lại nhớ tới ta.”

Bà lại hỏi thẳng: “Nói đi, các ngươi là muốn tới vay tiền, hay là muốn làm gì?”

Sắc mặt Lục Thanh Vinh thay đổi, trong lòng tức giận mẹ hắn không nể mặt hắn trước mặt mọi người, lại có chút hối hận, trước đó sau khi bị phân ra, hẳn nên ngẫu nhiên đến trong thôn một chuyến làm chút mặt mũi bề ngoài.

Hắn đáng thương nhìn về phía Lục lão thái thái: “Nương, trước đó đều là lỗi của con.”

Tiếp theo xoay chuyển tâm tư nói: “Ngài đừng nóng giận, sau này ta cũng không đi nữa, ở lại bên cạnh ngài hiếu thuận ngài.”

Lúc trước hắn không nghĩ tới nha đầu chết tiệt này lại có xưởng náo nhiệt như vậy, còn có tòa nhà mới chỉ nhìn từ bên ngoài thôi cũng rất lớn, còn dùng đều là gạch xanh mái ngói tốt. Nghe nói mỗi một phòng đều có một cái sân nhỏ. Đây không phải là so với hắn ở lại huyện thành còn tốt hơn nhiều sao. Đặc biệt là trong khoảng thời gian gần đây, hắn bị người của đại phòng và ngũ phòng Úc gia giày vò đến phiền chết.

Người của hai phòng càng ở lì trong nhà, ăn mặc chi phí đều phải tiêu của hắn, chỉ cần hắn có ý kiến, hai phòng kia sẽ náo loạn, làm hắn đau đầu. Úc Uyển Chi còn ở một bên khóc lóc hát đệm, ý tứ đều là người một nhà, hắn đành phải nhịn một chút.

Bây giờ hắn nhìn thấy nhà mới nên có ý tưởng này Dù sao thanh danh ở huyện thành cũng đã thối rồi, tòa nhà kia cũng thế chấp được, đỡ phải hai phòng kia vẫn luôn nhớ thương, hô là tòa nhà của bọn họ. Mấu chốt nhất là, hắn hiện tại thật sự là không có tiền. Về sau chi tiêu hao phí nên làm cái gì? Còn có phí dụng tiếp tục đọc sách, lại từ đâu tới?

Vậy không bằng hắn chuyển đến nhà mới trong thôn ở đi.

Chi phí ăn mặc đều tiêu hết trong nhà, còn không cần nuôi hai phòng Úc gia, nghe đối phương ồn ào. Sang năm hắn còn muốn đi thi cử nhân, vừa lúc ở trong thôn có thể tĩnh tâm đến xem sách.

Nghe nói như thế, Kiều Diệp ở một bên nói: “Lúc có tiền, cũng không thấy ngũ thúc hiếu kính bà nội như vậy. Bây giờ gia sản bị lừa, nhà bị thế chấp ra ngoài, ngươi lại nhớ tới phải hiếu kính bà nội rồi. Rốt cuộc là muốn lừa gạt chỗ ăn ngủ, hay là thật hiếu thuận, mọi người đều rõ ràng.”

Mọi người cười vang nói: “Đúng vậy, trước kia cũng không thấy ngươi hiếu thuận như vậy. Trước kia chẳng những bất hiếu, còn một mực hút máu mẹ ruột cùng huynh đệ quê nhà. Bây giờ đột nhiên hiếu thuận, không có chút mờ ám thì ai tin!”

Các thôn dân hiện tại đối với vợ chồng Lục Thanh Vinh đều rất phản cảm, cho nên nói chuyện cũng không khách khí, cũng làm cho sắc mặt Lục Thanh Vinh xanh mét, chỉ cần nha đầu chết tiệt ở đâu, thì không có chuyện tốt. Mỗi lần đều muốn bại hoại thanh danh của bọn hắn, quá ác độc.

Hắn cũng biết không thể nói lại Kiều Diệp. Thế là nhìn về phía Lục lão thái thái, giọng nói mang theo vẻ đáng thương hiếm có: “Nương!”

Chỉ là còn không đợi ông ta nói tiếp, Lục lão thái thái đã khoát tay một cái nói: “Ngừng! Ta bây giờ ở tốt, ăn mặc càng không lo, ta không cần ngươi hiếu thuận. Ngươi sống tốt cuộc đời mình, ta liền cám ơn trời đất.”

Lục Thanh Vinh nóng nảy, cũng nhìn ra mẹ hắn thật sự không quan tâm đến mình. Thế là nói mục đích ra: “Mẹ, con bây giờ không đi Huyện học nữa, cho nên muốn dọn về ở.”

Lời này khiến Úc Uyển Chi nhíu mày. Trước đó đã nói là đến vay tiền, sao lại phải chuyển về? Nàng ta cũng không muốn chuyển trở về. Nếu không chẳng những phải chịu đựng lão thái thái bà tức chết, còn bị mấy nha đầu chết tiệt bầm kia ép buộc. Thế là lại đưa tay kéo Lục Thanh Vinh. Lục Thanh Vinh hiểu rất rõ Úc Uyển Chi, đương nhiên biết suy nghĩ của nàng ta. Đổi thành trước kia, khẳng định sẽ chiếu cố ý nghĩ cùng cảm xúc của nàng ta. Hiện tại chỉ cảm thấy rất bực bội, hắn đã bị Úc gia hại thành như vậy, nàng ta còn không yên tĩnh, cho nên giả vờ không phát hiện động tác nhỏ của nàng ta, mà là cố chấp nhìn Lục lão thái thái, chờ mẹ hắn trả lời.

Điều này cũng làm cho Úc Uyển Chi sinh ra loại ủy khuất cùng không cao hứng.

Lục lão thái thái sớm không phải như trước, bà cau mày nói: “Một phòng các ngươi đã bị phân ra, cho nên lúc xây nhà mới liền không tính tới các ngươi. Bây giờ trở về, cũng không có chỗ ở của các ngươi.”

Bà lại gọn gàng dứt khoát nói: “Lại nói phòng mới này, mỗi một phòng đều bỏ tiền ra sức. Các ngươi không tốn một đồng tiền, một phần sức lực cũng không bỏ ra, mặt mũi ở đâu mà về ở?”

Mỗi phòng đều dùng tiền, mấy đứa con trai càng là mỗi ngày xuất lực dẫn người xây. Phu thê tiểu nhi tử đánh ý tưởng thật hay, cái gì cũng không ra, chỉ muốn nhặt những thứ có sẵn, không có cửa.

Sắc mặt Lục Thanh Vinh thay đổi: “Nương, người thật sự muốn nhẫn tâm như vậy? Ta chính là con ruột của người đó!”

Hắn thật sự không ngờ, mẹ hắn bây giờ có thể nhẫn tâm như vậy. Thế mà ngay cả hắn chuyển về ở cũng không cho.

Lục lão thái thái hừ lạnh một tiếng: “Đối với bất hiếu tử như ngươi, ta không mềm lòng được.”

Bà lại quét nhìn Úc Uyển Chi, ý vị thâm trường nói: “Ta càng sợ sẽ dẫn sói vào nhà, để nhà chúng ta đều bị Tang Môn tinh làm suy.”

Tiểu nhi tử đều bị Tang Môn tinh này làm suy bại, còn bị Úc gia hại thành như vậy. Hiện tại nhi tử còn tiếp tục sủng ái Tang Môn tinh này, ngay sau đó cũng biến thành Tang Môn tinh. Cộng thêm vẫn luôn nhớ thương công thức, nhà xưởng. Cho nên cũng không thể để hai người này trở về gây tai họa cho gia đình.

Lục Thanh Vinh nghẹn họng, Úc Uyển Chi càng muốn chửi ầm lên. Lục lão thái thái lại nhìn Lục Thanh Vinh bổ sung một câu: “Nghe nói nhà của các ngươi lấy ra thế chấp, tiền này cũng đừng hòng trừ hoặc là mượn từ trong nhà. Bọn ta không đưa cho các ngươi một đồng tiền nào. Khi ngươi có chuyện tốt, chưa từng nghĩ tới mẹ ruột cùng huynh đệ ruột, chỉ giúp đỡ Úc gia. Hiện tại ngươi thành như vậy, lại là Tang Môn tinh cùng Úc gia hại. Cho nên có chuyện gì, ngươi đi tìm Úc gia đi. Thật sự không có nhà ở, thì đến nhà lão Úc ở đi. Ta coi như ngươi đi làm con rể đến cửa của Úc gia. Dù sao những biểu hiện trước kia của ngươi, Cũng không khác gì con rể người ta.”

Lục Thanh Vinh thấy mẹ ruột nghiêm túc như vậy thì lòng lạnh lẽo. Tiếp theo nhìn thấy mấy ca ca trong đám người.

Hắn nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt bi thương hỏi: “Đại ca, các ngươi thì sao? Thật sự muốn nhẫn tâm đối với huynh đệ ruột như vậy?”

Bây giờ Lục lão đại không có chút hảo cảm nào với đệ đệ này: “Ý của nương, chính là ý của chúng ta.”

Lục lão tứ càng không khách khí nói: “Trước kia chúng ta chưa từng dính ánh sáng của ngươi, về sau cũng sẽ không dính. Ngươi nếu nghèo túng, thì đi tìm người hại ngươi, đừng tìm chúng ta. Dù sao tương lai ngươi phát đạt cũng tốt, sa sút cũng thế, đều không quan hệ gì với chúng ta.”

Lục Thanh Vinh nghe bọn họ nói, lòng càng lạnh hơn một nửa. Kỳ thật hắn vẫn luôn coi quê quán là đường lui của mình, thật sự không ngờ, đường lui này sẽ có một ngày bị phá hỏng.

Người trong thôn đều ở một bên chế giễu, chế nhạo châm chọc, đồng thời rất đồng ý cách làm của người nhà hắn. Đều nói hắn là vì hồ ly tinh, ngay cả mẹ ruột cùng huynh đệ cũng không cần, bất hiếu hay sói mắt trắng. Cộng thêm còn có một thê tử Tang Môn tinh, loại này khẳng định không thể tiếp nhận. Nếu không toàn bộ nhà đều sẽ bị suy bại,…vân vân.

Bị chỉ trỏ như vậy, Lục Thanh Vinh cũng thật sự không thể ở lại được nữa.

Hắn hít sâu một hơi: “Được, các ngươi đã nhẫn tâm như vậy, ta đi là được.”

Sau đó mang theo Úc Uyển Chi xoay người muốn rời đi.

Kiều Diệp xoay chuyển tâm tư nói: “Nghe nói Lục Châu Cẩn cưới tiểu thư Liêm gia, còn đặt mua nhà ở bên ngoài. Trước kia ngươi đối với Lục Châu Cẩn còn tốt hơn nhiều so với thân nhi tử, hiện tại cũng nên là hắn hiếu kính ngươi, người cha này.”

Không nhắc nhở, Thúc thúc cặn bã đoán chừng không nhớ nổi còn có con nuôi có thể vặt, cũng nên để cho cặn bã ngũ thúc đi thể nghiệm, con riêng được sủng ái coi trọng nuôi lớn kia có thể hiếu thuận đối với hắn hay không. Già đến không nơi nương tựa, nên là kết cục của hắn. Hơn nữa nàng biết rõ Liêm gia đang bị bao vây, chứng cứ đã bị Lư huyện lệnh tìm được và báo lên.

Liêm gia ở kinh thành bởi vì Thất hoàng tử cáo trạng, cộng thêm Ngũ hoàng tử bị chèn ép, đều cụp đuôi làm người. Chắc chắn sẽ đổ tất cả tội lỗi lên người Liêm gia ở huyện thành. Mặc dù nói gả nữ nhi ra ngoài chính là người nhà chồng, nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện bị trừng phạt, nữ nhi xuất giá sẽ không đồng tội, nhưng như thế nào cũng sẽ bị liên lụy, ví dụ như tịch thu tài sản các loại. Đến lúc đó con rể của Liêm gia Lục Châu Cẩn này cũng sẽ không có kết cục tốt. Chạy tới dây dưa, thậm chí còn dựa vào cặn bã ngũ thúc và Úc Uyển Chi ở cửa, danh tiếng của Tang Môn tinh cũng sẽ càng tăng lên.

Người một nhà đã từng hòa hòa mỹ mỹ, ở thời điểm cái gì cũng không có, sẽ như thế nào đây? Nàng rất muốn nhìn thấy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.