Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 272: Tiểu hài tử mới lựa chọn, ngươi đương nhiên có thể lấy hết




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Diệp vừa nhìn bộ dáng Kiều Tiểu Liên, liền biết nàng ta nghe lọt tai.

Nàng gật đầu nói: “Bà ta đương nhiên có thể, không nói gả vào Hầu phủ, bá tước phủ được. Nhưng gả cho công tử nhà quan lại giúp ngươi, bà ta vẫn có thể làm được. Mấu chốt là bà ta hại ngươi cùng mấy cô nương Kiều gia đến bây giờ còn không gả ra được. Vậy thì nhất định phải để nàng phụ trách.”

Ngoại trừ Kiều Tiểu Liên, mấy cô nương khác trong Kiều gia cũng chưa lập gia đình. Ví dụ như Kiều Nhị Nha phía trên nàng, hiện tại mười bảy tuổi, cũng ở nhà. Đặc biệt là sau khi Kiều đại nha lấy chồng, đám người Kiều lão thái thái thường xuyên đi tống tiền. Điều này càng làm cho bản thôn cùng người trong thôn phụ cận đều không muốn cưới cô nương Kiều gia. Đương nhiên, những cô nương này không gả ra được, cũng không có bao nhiêu quan hệ với Ôn Hương Liên, chủ yếu vẫn là Cực phẩm của nhà lão Kiều, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc để nữ nhân kia cõng nồi.

Kiều Tiểu Liên càng nghe càng cảm thấy rất có đạo lý: “Đúng, đều là bà ta làm hại.”

Nàng ta lại không xác định hỏi: “Nhưng bà ta sẽ quan tâm đến chúng ta sao? Hơn nữa bà ta ở kinh thành, cách chúng ta thật xa, chúng ta lại tìm không thấy bà ta, làm sao để bà ta phụ trách?”

Kiều Diệp chính là chờ câu này: “Nghe nói vú nuôi của chồng bà ta chẳng mấy chốc sẽ tới nơi này, các ngươi liền đi chặn bà ta lại. Cũng để cho bà ta mang bọn ngươi đi kinh thành. Nếu bà ta không đồng ý, vậy cũng phải để bà ta thay nữ nhân kia bồi thường phí tổn thất tuổi trẻ của mấy cô nương các ngươi.”

Kiều Tiểu Liên tuy không biết cái gì là phí tổn thất thanh xuân nhưng lại nghe hiểu. Có thể tìm bà vú của trượng phu nữ nhân kia lừa tiền.

Nàng ta nhíu mày: “Nếu như vậy, ta không phải vẫn không thể gả đi kinh thành sao?”

Tuy nàng ta cũng muốn lừa một khoản tiền nhưng vẫn là gả đến kinh thành quan trọng hơn.

Kiều Diệp cười nói: “Bà ta không mang các ngươi đi cũng không sao. Ta sang năm sẽ cùng tướng công ta đi kinh thành, đến lúc đó mang bọn ngươi cùng nhau đi là được rồi.”

Muốn đối phó với nữ nhân vừa ác tâm vừa ngoan độc kia, đương nhiên cũng phải dùng thủ đoạn ác tâm chán ghét. Dùng ma pháp đánh bại ma pháp không phải càng thơm hơn sao? Ngay từ đầu nàng cũng không cần tự mình ra mặt, liền mang theo người nhà lão Kiều đi xông pha chiến đấu là được. Dù sao hai bên đều không phải là chim tốt, chỉ xem ai xé qua ai. Đương nhiên, nàng cũng sẽ làm chỗ dựa cho nhà lão Kiều, cũng thường xuyên đưa ra chủ ý. Nếu không, với thủ đoạn và tâm cơ của Ôn Hương Liên và thân phận hiện tại, người nhà lão Kiều căn bản không đủ cho đối phương chơi, không thể không nói, chỉ cần dùng tốt, coi như là cực phẩm như Kiều gia, cũng có tác dụng lớn đấy.

Nàng lại nói: “Nhà các ngươi trước đó bị đốt, là Ôn gia tìm người phóng hỏa. Vì sao người Ôn gia phải phóng hỏa? Ai có bản lãnh lớn như vậy, còn không phải là người nữ nhân kia phái tới sao? Nhà họ Kiều các ngươi chẳng những bị bà ta làm hỏng thanh danh, còn suýt chút bị hại đến nhà đều không còn. Không phải nên tìm bà ta tính sổ cùng bồi thường sao? Cô nương nên gả lại không gả ra được thì để bà ta nghĩ cách giúp các ngươi gả cho một nhà tốt. Nam đinh không cưới được vợ, cũng để bà ta giúp đỡ cưới tiểu thư về. Nhà các ngươi bị cháy đến không thể ở được, thì để cho bà ta ở kinh thành mua đền bù một căn nhà cho các ngươi”

Đây đương nhiên là lừa dối nhà lão Kiều, nữ nhân kia không có khả năng đồng ý. Trước đó Ôn lão thái thái đến tìm nàng, bị Kiều lão thái thái đánh một trận. Buổi tối nhà lão Kiều liền bị người đốt một mồi lửa. Bởi vì đã sớm đoán được Ôn gia không có khả năng bỏ qua như vậy, tiểu tướng công liền phái người nhìn chằm chằm Ôn gia. Sau đó phát hiện đối phương, để người phóng hỏa. Cố ý chờ phòng ở bị đốt một nửa, người cũng không có việc gì, mới bắt người phóng hỏa ra. Đồng thời nói ra là lão Ôn gia sai khiến.

Việc này huyên náo rất lớn trong hai thôn. Lão Ôn gia không thừa nhận nhưng không trở ngại bị Kiều gia để mắt tới, thanh danh tốt trước kia cũng hỏng. Hai tháng gần đây, Kiều gia và nhà họ Ôn gây gổ rất kịch liệt. Kiều lão thái thái cách mỗi mấy ngày, liền muốn dẫn người Kiều gia đi Ôn gia náo một trận, cũng đánh một trận gió thu.

Kiều Tiểu Liên hưng phấn nói: “Đúng đúng, nên bồi thường như vậy.”

Tiếp theo lại lo lắng hỏi: “Nhưng bà ta sẽ đồng ý sao? Bà ta là bá phu nhân gì đó, nhà chúng ta cũng không thể trêu vào đâu! Trước kia bà ta còn là thôn phụ, đã tính kế chúng ta một trận. Bây giờ làm phu nhân gì đó, không phải càng lợi hại hơn sao?”

Kiều Diệp cho nàng một ánh mắt yên tâm: “Không có việc gì, đây không phải còn có ta sao. Hơn nữa bà ta ở kinh thành dùng là thân phận giả. Đám người mẹ chồng của bà ta không biết bà ta thật ra là thôn phụ đã hòa ly, thân phận còn rất thấp. Cho nên chỉ cần các ngươi dùng cái uy hiếp này, cũng sẽ không sợ bà ta không đồng ý. Tiền tài của Ôn gia đều do bà ta bố thí, lộ ra ngoài còn không nhiều bằng móng tay. Các ngươi nếu tới kinh thành tìm bà ta phụ trách, vậy không phải là tốt hơn tìm lão Ôn gia ư?”

Nàng lại bổ sung: “Đương nhiên, nếu còn chưa tìm được bà ta, cũng phải để lão Ôn gia tiếp tục bồi thường, không thể để bọn họ được lợi.” Một cái bánh lớn như thế bày ở trước mặt, không tin người nhà lão Kiều không muốn ăn.

Quả nhiên, Kiều Tiểu Liên mặt mang theo kích động cùng hưng phấn, hiển nhiên muốn ăn cái bánh này.

Nàng ta ít khi thân thiết, kéo tay Kiều Diệp khen: “Vẫn là ngươi có biện pháp, ngươi quả nhiên thông minh giống như là mọi người nói.”

Kiều Diệp cười nói: “Đúng vậy, cho nên về sau có chủ ý gì không chắc chắn, có thể đến hỏi ta một chút. Chúng ta mặc dù đã đoạn thân, không còn là người một nhà nhưng cũng là người một thôn, cũng nên giúp đỡ lẫn nhau.” Chủ ý có thể đưa ra, quan hệ thân duyên vẫn phải phủi sạch.

Kiều Tiểu Liên gật đầu nói: “Được được, những người khác đều không thông minh bằng ngươi, về sau ta sẽ tới tìm ngươi quyết định.”

Kiều Diệp suy nghĩ một chút hỏi: “Ngươi còn nhớ thương vị công tử kia sao?”

Kiều Tiểu Liên rối rắm nói: “Đương nhiên là nhớ thương nhưng gả đi kinh thành hình như cũng rất tốt.”

Nàng ta khó xử hỏi: “Ngươi nói ta nên lựa chọn như thế nào?”

Kiều Diệp phát hiện cô nhỏ này thật sự tự luyến và tự tin nhưng như vậy không thể tốt hơn. Nếu không đi kinh thành, quá tự ti thì còn có thể buông tay buông chân làm lớn một trận sao?

Nàng cười nói: “Chỉ có trẻ con mới lựa chọn, ngươi đương nhiên có thể lấy hết.”

Kiều Tiểu Liên kinh ngạc há to miệng: “A, ta có thể lấy hết?”

Lại thẹn thùng dậm chân: “Ý tốt như vậy sao? Một nữ hầu hạ hai chồng thật không tốt, ta không làm được chuyện như vậy. Ai nha, mắc cỡ chết người đấy.”

Kiều Diệp: “……”

Nàng cũng không phải có ý này, Kiều Tiểu Liên thật sự biết nghĩ, nhân tài đấy!

Nàng nói: “Ý của ta là, ngươi có thể thử trước một chút. Nếu như gặp lại vị công tử kia, còn có thể tiếp cận, ngươi có thể đi tranh thủ trước. Nếu như hắn không muốn nạp thiếp, không có hứng thú đối với ngươi, ngươi lại từ bỏ. Sau đó mấy tháng gần đây dưỡng da cho tốt, học một chút quy củ, sang năm ta mang các ngươi đi kinh thành.”

Cũng không thể dễ dàng từ bỏ như vậy. Nếu không ai đi bóp cổ Lục Châu Lam, cô nương Ôn gia.

Kiều Tiểu Liên nghe vậy cảm thấy rất có đạo lý.

“Ngươi nói đúng, công tử kia đẹp đẽ quý khí như vậy, ta cũng không thể cứ như vậy từ bỏ.”

Kiều Diệp bày ra bộ dáng ta xem trọng ngươi: “Đúng, ngươi cũng không thể bị thua Lục Châu Lam cùng với cô nương Ôn gia được.”

Cả người Kiều Tiểu Liên lập tức tỏa ra một loại ý chí chiến đấu: “Ta đây trở về trang điểm cho bản thân, khẳng định tốt hơn hai tiện nhân kia.”

Kiều Diệp khoát tay áo: “Đi đi, ta xem trọng ngươi đó.”

Kiều Tiểu Liên gật đầu, sau đó vội vã rời đi. Ngoại trừ phải trang điểm thật tốt, nàng ta còn phải nói chuyện Kiều Diệp cho đám người nương nàng ta biết. Để người trong nhà nhìn chằm chằm Ôn gia, chờ bà vú nào tới liền đi lừa tiền. Không đúng, đi đòi tiền tổn thất tuổi xuân cùng bồi thường.

Nhìn Kiều Tiểu Liên vội vã rời đi, Tứ Lang và Lục Lang đều trợn mắt há hốc mồm. Tứ Lang nhịn không được tò mò hỏi: “tức phụ Ngũ Lang, ngươi nói trước đây tiểu cô ngươi có thể thành công sao?”

Kiều Diệp cười nói: “Vậy thì khẳng định là không có khả năng thành công.”

Nghe nói Tiêu Cảnh Thần trước kia vẫn không cưới vợ, càng không nạp thiếp. Bây giờ nhìn dáng vẻ hắn thường xuyên ra ngoài chơi, sợ là cũng còn chưa có gia đình. Nếu không phải trong lòng có người, không thì là ánh mắt quá cao, nếu không thì chính là không gần nữ sắc. Cho nên bất kể là Kiều Tiểu Liên hay là hai người còn lại đều không có hy vọng gì. Nhưng không sao, nàng dùng Tiêu Cảnh Thần làm mồi nhử, để ba người kia đi tranh đoạt xé ép. Nàng đứng một bên xem kịch vui là được.

Tiêu Cảnh Thần vừa ngồi lên một chiếc xe ngựa mới, hắt xì một cái. Hắn còn không biết mình bị Kiều Diệp coi thành thịt kho tàu bán đi. Nếu không hắn thật sự sẽ cám ơn nàng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.