Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 271: Ngươi nói, có phải nàng nên chịu trách nhiệm hay không?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đến thị trấn.

Tiêu Cảnh Thần biểu thị không muốn tham gia chợ lớn, cũng muốn đi tham gia náo nhiệt.

Kiều Diệp không đi cùng hắn, để cho bọn họ tự mình đi. Nếu không chỉ có hắn ăn mặc và bộ dáng này, đi chợ khẳng định sẽ bị người vây xem như khỉ, quá hấp dẫn chú ý. Đương nhiên lời này nàng không nói, chỉ nói không tiện cùng nhau. Tiêu Cảnh Thần cũng không miễn cưỡng, xuống xe bò liền tách ra.

Chợ lrất náo nhiệt, quả nhiên Kiều Diệp nhìn thấy thương nhân da kia.

Chẳng những có không ít da dê, da bò, da sói, da chồn, da heo rừng, da hươu, da hươu, còn có da cá sấu. Giá cả cũng ở trong phạm vi hợp lý, sau khi Kiều Diệp đưa ra yêu cầu mua hết, đối phương còn ưu đãi không ít.

Nàng còn cho đối phương một địa chỉ, sau này có những da này đều có thể nhu chế đưa đến trong thôn. Về sau làm giày da, nhu cầu đối với da rất lớn.

Thương nhân bán da chỉ đi ngang qua nơi này, nghe nói có chợ lớn, liền ở lại góp vui, không ngờ chẳng những bán hết da mang theo, còn nhận được một khách hàng lớn ổn định như vậy. Bọn họ đến huyện thành, cũng đã nghe nói đại danh của Kiều Diệp, cũng không sợ sau này vận chuyển da đến, nàng đổi ý hoặc quỵt nợ gì đó. Điều này cũng nói rõ thanh danh của Kiều Diệp ở huyện thành tốt bao nhiêu.

Lúc Kiều mua hết đủ loại da, Tiêu Cảnh Thần cũng dẫn theo thân thị đến dạo chợ. Cách đó không xa, nhìn thấy Kiều Diệp mua nhiều da như vậy.

Ông hỏi thân thị: “Nàng mua nhiều da như vậy làm gì?”

Thân thị trả lời: “Gần đây nàng đều mua các loại da, nghe nói muốn làm giày da nhựa cao su gì đó.”

Tình báo của Kiều Diệp đều là hắn đi thăm dò, cho nên tương đối rõ ràng.

Tiêu Cảnh Thần chưa từng nghe qua: “Giày da đế cao su là giày gì?”

Thân thị lắc đầu: “Cái này thì không biết, nàng chỉ cho người đưa đi biên cảnh một chút, không lấy ra.”

Tiêu Cảnh Thần có mấy phần hứng thú: “Chờ sau khi chúng ta đến thôn ở, ta tự mình đi xem giày da đế cao su là cái gì.”

Có thể đưa đến biên cảnh, vậy khẳng định không phải giày bình thường, không ngoài dự đoán của Kiều Diệp, Tiêu Cảnh Thần vừa xuất hiện trên chợ đã thu hút sự chú ý của mọi người. Thậm chí rất nhiều tiểu tức phụ và cô nương đều vừa nhìn lén vừa đỏ mặt.

Hôm nay người tới họp chợ rất nhiều, Lục Châu Lam, tiểu cô của Kiều Diệp, còn có cô nương Ôn gia đều tới.

Sau khi bọn họ nhìn thấy Tiêu Cảnh Thần, đều không hẹn mà cùng nổi lên tâm tư. Nam nhân này cũng quá đẹp mắt. Trọng điểm là cách ăn mặc này vừa nhìn đã biết không phú thì quý. Nếu có thể gả cho hắn thì tốt rồi, cũng bởi vậy Tiêu Cảnh Thần tùy tiện đi dạo, liền bị một đống ánh mắt như sói như khát cùng si mê. Lập tức không còn hứng thú gì nữa, mang theo thân thị trực tiếp rời đi.

Kiều Diệp đương nhiên phát hiện Tiêu Cảnh Thần, thật sự là con hàng này quá làm người ta chú ý. Sau đó nàng liền thấy Tiêu Cảnh Thần mặt đen rời đi, nghĩ thầm đáng đời. Lớn thành như vậy, khí chất thành thục hơn so với thiếu niên, càng không có dầu mỡ của trung niên, lại mặc lộng lẫy như vậy, ở trong mắt rất nhiều người, đó không phải là miếng thịt kho tàu mỹ vị sao.

Nàng mua đồ tốt, vừa muốn rời khỏi. Đột nhiên bị một cô nương đỏ mặt ngăn cản bước chân.

Kiều Diệp nhận ra đối phương, Cô nhỏ tâm cao khí ngạo của nàng còn chưa lập gia đình.

Nữ nhân sinh lúc về già của Kiều lão thái thái, ở nhà vô cùng được sủng ái, lại chướng mắt thôn hán, cộng thêm cũng không có mấy nhà nguyện ý cùng nhà lão Kiều làm thân, cho nên hiện tại mười chín tuổi còn chưa lập gia đình.

Kiều Diệp nhìn nàng ta hỏi: “Ngươi cản ta làm gì?”

Kiều Tiểu Liên trước kia đối với Kiều Diệp bị ngốc luôn luôn vênh váo tự đắc. Nhưng trước đó bị Kiều Diệp thu thập qua, cộng thêm thấy mẹ ruột nhìn thấy Kiều Diệp đều phải đi đường vòng, liền sợ.

Hôm nay cũng không nhịn được, nàng lộ ra vẻ thẹn thùng chưa từng có, đối với Kiều Diệp hỏi: “Vị quý công tử vừa rồi, ngươi thấy chưa?”

Kiều Diệp vừa nghe liền hiểu, hóa ra cô nhỏ này cũng nhớ thương thịt kho tàu.

Nàng nhướng mày: “Nhìn thấy rồi, sau đó thì sao?”

Kiều Tiểu Liên xoắn xoắn tay nói: “Ngươi biết hắn là ai không?”

Kiều Diệp lắc đầu: “Không biết.”

Kiều Tiểu Liên tiến đến trước mặt nàng: “Tam Nha, ngươi có thể giúp ta hỏi thăm một chút hắn là ai, có thê thiếp hay không, được không?”

Kiều Diệp nhíu mày: “Ngươi vừa ý hắn?”

Kiều Tiểu Liên thẹn thùng gật đầu: “Ừm.”

Kiều Diệp nhíu mày: “Vậy nếu hắn có thê thiếp thì sao? Hơn nữa ngươi không về tự mình soi gương trước?”

Kiều Tiểu Liên lớn lên cũng được, bởi vì không làm việc nhà nông, làn da cũng trắng hơn các cô nương khác trong thôn, nhưng nhớ thương Tiêu Cảnh Thần thì quá không thực tế.

Kiều Tiểu Liên nghe vậy không vui: “Trông ta cũng không tệ mà!”

Lại ấp úng nói: “Ta cũng không cầu làm thê tử, ta cảm thấy nếu như là hắn, ta ủy khuất làm thiếp cũng là có thể.”

Kiều Diệp: “…” Ngươi quá ủy khuất rồi, thật đúng là có mục tiêu, nàng cũng không biết phải nói cái gì.

Nàng chỉ Lục Châu Lam cách đó không xa, cùng với cô nương Ôn gia bên kia: “Nhìn thấy hai vị kia không? Mắt của bọn họ cũng sắp dán lên người công tử kia rồi. Ngươi muốn làm thiếp, còn phải đánh bại bọn họ mới được.”

Gần đây Lục Châu Lam và cô nương Ôn gia, nói xấu nàng không ít ở bên ngoài. Cái gì mà Lục Thiều không ở đây, một phụ nhân như nàng lại chạy khắp nơi, không tuân thủ nữ tắc gì đó. Còn nói nàng đối với cha chồng, mẹ ruột của mình cũng đặc biệt nhẫn tâm, nhìn thì rất tốt, thực tế rất ác độc.

Trước đó nàng cũng bận rộn, không rảnh ra thu thập bọn họ. Bây giờ Kiều Tiểu Liên chủ động đưa tới cửa, vậy nàng liền không khách khí. Ba người đều coi trọng Tiêu Cảnh Thần, chờ hắn đi vào trong thôn ở xong, sợ là bọn họ sẽ thường xuyên tìm cơ hội xuất hiện tìm cảm giác tồn tại. Vậy thì tốt rồi, cắn xé đi.

Quả nhiên, Kiều Tiểu Liên nhìn sang, chỉ thấy hai người kia cũng vẻ mặt thẹn thùng. Nàng tức giận đến mặt đen thui: “Hai tiểu tiện nhân không biết xấu hổ này, nhìn thấy một nam nhân liền đi không được nữa.”

Kiều Diệp: “…” Ngươi cũng vậy.

Nàng giống như là hảo tâm nói với Kiều Tiểu Liên: “Ngươi cạnh tranh với bọn họ, nếu không tranh thủ được làm thiếp của vị công tử này, cũng không có gì. Thật ra ngươi còn có hi vọng gả đến kinh thành.”

Kiều Tiểu Liên không hiểu: “Ta làm sao gả đến kinh thành?”

Là nàng không muốn sao? Đừng nói là kinh thành, cho dù là huyện thành cũng khó, ai bảo nhà bọn họ là nông hộ.

Kiều Diệp nói: “Ta nghe người ta nói, trước đây tam tẩu của ngươi đi kinh thành, người gả vẫn là Quan Dũng Bá. Bà ta bây giờ là Bá phu nhân, so với Huyện lệnh phu nhân cấp bậc cao hơn nhiều.”

Nàng làm ra bộ dáng tức giận thay các ngươi: “Bà ta trước đó lừa gạt nhà các ngươi như vậy, càng làm hỏng thanh danh nhà các ngươi, cho nên mới khiến ngươi mười chín tuổi cũng không gả ra được. Ngươi nói, có phải bà ta nên chịu trách nhiệm hay không?”

Vừa rồi trên đường đến huyện thành, nàng hỏi Tiêu Cảnh Thần tin tức của Quan Dũng Bá phủ. Đối với cái này, hắn ngược lại không có che giấu. Nói vợ chồng Quan Dũng Bá bị Ngũ hoàng tử sắp xếp tới lôi kéo nàng, chỉ là mẹ ruột của nàng không tiện trở về, cho nên Quan Dũng Hầu liền phái vú nuôi tự mình đến trong thôn tìm nàng.

Hiện tại hẳn là đã xuất phát trên đường, còn nói muộn một chút để thuộc hạ đưa cho nàng một phần tình báo chi tiết của Quan Dũng Hầu phủ, xem như là lễ gặp mặt. Nàng mới lười ứng phó bà vú gì đó, cho nên liền giao đối phương cho người nhà lão Kiều.

Kiều Tiểu Liên sáng mắt lên, vô cùng đồng ý nói: “Còn không phải sao”

Nàng ta sờ sờ mặt, tự luyến nói: “Ta đẹp như vậy, sao có thể mười chín tuổi còn không gả ra được. Không phải chính là ả tiện nhân kia làm hại sao.”

Tiếp theo nhớ tới đó là mẹ ruột của Kiều Diệp, lúc này mới ngượng ngùng nói: “Ta chính là quá tức giận, không phải cố ý mắng mẹ ngươi tiện nhân.”

Kiều Diệp không thèm để ý cười cười: “Vốn chính là tiện nhân, mắng thì mắng đj. Yên tâm, ta đã đoạn tuyệt quan hệ với bà ta, sẽ không để ý. Mặc dù ta cùng Kiều gia cũng đoạn tuyệt quan hệ nhưng dù sao huyết mạch là Kiều gia. Cho nên nếu lựa chọn giữa Ôn gia và Kiều gia các ngươi, thì đương nhiên ta sẽ càng thiên về phía các ngươi hơn. Càng suy nghĩ cho các ngươi.”

Kiều Tiểu Liên nghe vậy không khỏi gật đầu: “Đúng vậy, cho dù chúng ta cắt đứt quan hệ, cũng khẳng định thân hơn so với tiện nhân kia.”

Nàng ta lại kéo Kiều Diệp hỏi: “Ý của ngươi là, ta có thể tìm tiện nhân kia phụ trách, để bà ta giúp ta gả đến kinh thành?”

Công tử vừa đẹp vừa quý khí kia, nàng ta ngược lại rất muốn đi làm thiếp của hắn nhưng chưa chắc có thể thành. Cho nên nàng ta đương nhiên muốn lưu lại một đường lui, Kiều Diệp liền nói đến tâm khảm của nàng ta.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.