(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giang Ký An dĩ nhiên cũng nhớ tới trước kia, ba đứa con của nhị phòng thường xuyên thay phiên tới tìm hắn, không phải nói thân thể Thủy Thu Lan không thoải mái, chính là trong bọn họ ai khó chịu. Để hắn vứt bỏ thê tử cùng hai đứa con trai khác, đi nhị phòng thăm viếng. Bây giờ xem ra, hắn thật đúng là ngốc, vậy mà đều tin, thật sự không ngờ mấy người mẹ con này đều không phải đèn cạn dầu, tất cả đều tâm cơ thâm trầm như vậy. Thủy Thu Lan nào phải hiền thê dạy con cái, rõ ràng là ác phụ đã dạy hư con.
Hắn che ngực, lạnh lùng nói: “Gặp nàng? Nàng xứng sao? Hiện tại mưu kế của nàng đã thành, không nên vui vẻ chúc mừng, còn có thể hộc máu hôn mê sao? Sợ lại là giả vờ đi.”
Hắn đã từng yêu thích và yêu thương Thủy Thu Lan đến mức nào, bây giờ lại có bao nhiêu chán ghét và khó chịu, cho dù hôn mê thật, hắn cũng sẽ không đi xem.
Tim hắn quặn đau lợi hại hơn: “Cút, đừng để cho ta nhìn thấy các ngươi nữa.”
Tiếp theo phân phó với thân tín đi theo phía sau: “Đừng để cho bất luận kẻ nào của nhị phòng tới gần ta. Nếu không bắt ngươi hỏi tội.”
Thân tín cung kính nói: “Vâng!”
Nói xong Giang Ký An cũng không thèm nhìn ba đứa con một cái, đi thẳng tới chỗ Vệ Phong Hoa ở.
Huynh muội Giang Chỉ Minh hoàn toàn choáng váng, không thể tin được cha hắn sẽ tuyệt tình như vậy để bọn hắn cút, còn không cho phép bọn hắn tiếp cận. Muốn tiến lên cầu tình, lại bị thân tín của Giang Ký An cho người ngăn cản.
Giang Ký An trở lại sân nhỏ, trực tiếp nằm lên giường nhắm mắt lại. Một mùi thơm quen thuộc cũng đã rất nhạt quanh quẩn chóp mũi, từng cảnh tượng tốt đẹp từng có ở trong đầu hồi tưởng lại. Hắn không nhịn được lộ vẻ thống khổ ôm chặt lấy chăn, khó chịu muốn sụp đổ. Hắn đã đánh mất người duy nhất trên thế gian này yêu hắn mà không giữ lại, hắn đã đánh mất người hắn yêu sâu đậm….
Lúc Giang Ký An thống khổ hối hận, Vệ Phong Hoa và Giang Dực Lân giúp đỡ dàn xếp ổn thỏa cho lão thái thái. Sau đó hai mẹ con đến Dực Vương phủ ở tạm, thật sự là Dực vương phi lo lắng cho muội muội, muốn để bọn họ qua đó ở cũng dễ bảo vệ bọn họ.
Giang Dực Lân sai người tiếp tục lan truyền chuyện mẹ con lão hầu gia và Thủy Thu Lan, cùng với nhiều người bịa ra cha hắn là Lục Vương Bát. Hắn cũng không tin, sau khi cha hắn nghe được sẽ không chán ghét mấy người kia. Để người một nhà trước kia bọn họ tương thân tương ái cắn nhau, vở kịch này mới có thể càng ngày càng đặc sắc thú vị.
Ngoài ra, hắn còn dặn dò người đi tìm mấy quả phụ lão thái thái khó dây dưa hám lợi lại vô lại, đặc biệt thích khóc lóc om sòm hung hãn, nguyện ý làm thiếp. Chuẩn bị lấy danh nghĩa lão phu nhân, mang về Hầu phủ đưa cho lão Hầu gia làm thiếp.
Mặc dù đã hưu phu nhưng những lão thiếp này lão phu nhân đã từng chuẩn bị tốt. Lão già kia không chấp nhận cũng phải chấp nhận. Thiếp của cha hắn, hắn cũng cho người đi tìm mấy tiểu quả phụ khó chơi lại đanh đá, cũng có thể nói là nương nàng trước kia nạp, thật chờ mong!
Hoàng cung.
Thất hoàng tử cùng hoàng hậu dùng bữa xong, liền nghe hạ nhân sinh động miêu tả cảnh tượng Vệ Phong Hoa hưu phu.
Tiêu Thất cười ra tiếng: “Thật đúng là đủ đặc sắc, đáng tiếc không thể tận mắt thấy. Không hổ là Giang Dực Lân, vừa về đã làm ra chuyện lớn như vậy. ”
Phóng hỏa giúp lão phu nhân hưu phu, tuyệt đối là do con hàng Giang Dực Lân kia làm ra.
Làm ra một chuyện xấu như vậy đối với hệ bọn họ có chỗ tốt rất lớn. Vũ An Hầu sẽ không được phụ hoàng trọng dụng như vậy nữa, biểu cô cũng không thể đứng về phía Vũ An Hầu. Mà lại xảy ra bê bối như vậy, nếu Võ An Hầu còn có thể tiếp tục nhẫn, vậy thì thật sự là rùa, không còn nghe lão hầu gia, cũng thiên sủng nhị phòng. Dĩ nhiên sẽ không tiếp tục đứng bên phía Ngũ hoàng tử nữa.
Điều này cũng có nghĩa là lão Ngũ phải tự chặt một tay, thật sảng khoái.
Hoàng hậu khẽ cười nói: “Quả thật đặc sắc, tính tình Phong Hoa vẫn thật tình như vậy.”
Đừng nói là người Hầu phủ, trước đó chính là nàng cũng không nghĩ tới Vệ Phong Hoa sẽ hưu phu. Xem ra đối với Giang Ký An là thật sự thất vọng cực độ.
Quan hệ giữa nàng và Vệ Phong Hoa từ trước đến nay đều không tệ, đối phương có thể thoát khỏi vũng bùn Vũ An hầu, nàng rất vui vẻ.
Nàng lại nói: “Ta nghe nói, sự thay đổi này của Phong Hoa đều do con gái nuôi của nàng ấy hướng dẫn. Đó hẳn là một cô nương thông minh.”
Tiêu Thất đã nghe nói Kiều Diệp cứu Vệ Phong Hoa, còn thành chuyện của con gái Vệ Phong Hoa.
Hắn cười nói: “Chẳng những thông thấu, còn phi thường thông minh có chủ ý. Là một kẻ thông minh lanh lợi nhất.”
Có thể liều mạng với Giang Dực Lân, đều là bánh nhân mè đen.
Hắn cong môi: “Chủ ý hưu phu này, ta hoài nghi chính là nàng đưa cho biểu cô.”
Loại chủ ý này, với tính cách của biểu cô hẳn là không nghĩ ra được nhưng lại rất phù hợp với tác phong của Kiều Diệp.
Hoàng hậu kinh ngạc không thôi: “Thật hay giả vậy?”
Cô nương nhà nông lá gan lớn như vậy? Mà vào lúc này, một tên thân tín của Thái tử cầu kiến. Hoàng hậu lập tức tuyên kiến.
Nàng vội vàng hỏi: “Sao ngươi lại trở về rồi? Thái tử thế nào rồi?”
Thân tín hành lễ với Hoàng hậu và Thất hoàng tử trước, lúc này mới nói: “Bẩm báo nương nương, trước đó thái tử bị sốt rét.”
Hoàng hậu còn không đợi hắn nói xong, sắc mặt đại biến, lo lắng hỏi: “Cái gì? Thái tử hiện tại như thế nào?”
Thân tín lập tức nói: “Thái tử đã không sao, may mà có thuốc Thất hoàng tử đưa trước đó. Thái y bó tay chữa trị sốt rét, sau khi điện hạ phục dụng thật sự trị hết. Nếu không e là Thái tử sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
Trái tim hoàng hậu lúc này mới buông xuống. Thất hoàng tử cũng giống như vậy. Thậm chí còn cảm thấy may mắn không thôi, nói: “Cũng may còn tốt, lúc trước ta đổi thuốc từ chỗ Kiều Diệp, để phòng ngừa vạn nhất.”
Bệnh sốt rét là chứng bất trị, sau khi mắc bệnh sốt rét, đại đa số người đều chỉ có một con đường chết. Có thể tưởng tượng được ca ca hắn trước đó hung hiểm cỡ nào.
Giờ khắc này, trong lòng hắn cũng nhận định Kiều Diệp là một phúc tinh, không chỉ là giật dây biểu cô hưu phu gây chuyện, gián tiếp giúp bọn họ một đại ân. Quan trọng hơn là thuốc của nàng còn cứu ca ca của hắn.
Thân tín ôm quyền nói: “Thất hoàng tử, ngài đưa cho thái tử thuốc trị sốt rét và phát sốt, hiệu quả phi thường tốt. Thái tử phái ta đến đây là muốn hỏi ngài một chút, thuốc kia còn không? Nếu có, có thể đưa thêm một ít cho Thái tử không?”
Hắn lại nói: “Nơi thái tử đi, người bệnh sốt rét không ít, còn có một số đại tộc địa phương cũng có người bệnh. Nếu có loại thuốc này, thái tử có thể nhờ vào đó kéo quan hệ với những đại tộc này, giải quyết trọng trách lần này. Hơn nữa thái tử quan tâm dân chúng, cũng muốn thuốc tốt như vậy có thể cứu thêm một ít người.”
Thất hoàng tử nói: “Thuốc trên tay ta đều cho hoàng huynh. Bất quá ta quen biết người biết chế thuốc này, ta chuẩn bị hai ngày nữa liền tự mình đi tìm nàng một chuyến. Đổi thêm một ít thuốc với nàng, sau đó ta lại phái người đưa cho hoàng huynh.”
Thân tín vui mừng: “Vậy làm phiền Thất hoàng tử đi một chuyến.”
Chờ người này lui ra, Tiêu Thất nói với hoàng hậu: “Mẫu hậu, người đưa thuốc cho con cứu hoàng huynh chính là con gái nuôi của biểu cô, có phải rất có duyên phận hay không?”
Hoàng hậu lúc này đối với Kiều Diệp còn chưa gặp mặt, sinh ra hảo cảm rất lớn.
“Quả thật có duyên phận.”
Bà dặn dò: “Lần này ngươi đi qua, phải cảm tạ nàng thật tốt. Ta sẽ để cho người ta chuẩn bị lễ vật cảm tạ, ngươi mang theo đi.”
Đối phương cứu con trai lớn của bà, bà dĩ nhiên là cảm kích.
Tiêu Thất gật đầu: “Được!”
Bên kia, trong một tòa thôn trang cách kinh thành không đến nửa ngày đường. Một nam tử mặc cẩm bào màu trắng, dung mạo tuấn mỹ yêu dã, khí chất lãnh khốc mang theo tà mị, lười biếng nằm trên ghế mềm nghe thuộc hạ bẩm báo.
Chẳng những ban ngày có chuyện Vệ Phong Hoa hưu phu, còn nhận được tin tức thái tử bệnh sốt rét được chữa trị, còn có một số chuyện liên quan tới Kiều Diệp.
Hắn vuốt một cây roi ngựa, trong mắt cũng lộ vẻ nghiền ngẫm: “Con nuôi mà hung bà nương kia thu thật là một người thú vị. Sắp xếp xuống, ba ngày sau bản vương cũng lên đường, đi một chuyến đến huyện Ma Du tham gia náo nhiệt đi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");