(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lão hầu gia nghe được người vây xem, không ngừng mắng hắn và mẹ con Thủy Thu Lan.Hắn chỉ cảm thấy quá oan, hơn nữa nếu truyền khắp kinh thành, mẹ của Thu Lan ở nhà chồng biết làm sao đây?
Hắn chống người đứng dậy, dùng hết toàn lực lớn tiếng nói: “Không phải như thế, ta và mẹ con bọn họ thật trong sạch. Đây đều là nước bẩn mà hai người bọn họ tạt lung tung lên người chúng ta. Ta thừa nhận tâm duyệt mẹ của Thu Lan lúc còn trẻ, cũng để cho con trai ta cưới nữ nhi của nàng. Nhưng giữa ta và bọn họ, tuyệt đối không có bất kỳ tư tình gì. Tranh và thư trong hộp gấm đều là ta cất giữ, không liên quan mẹ con bọn họ. Các ngươi phải nhận định chúng ta có tư tình, thì lấy ra chứng cớ. Nếu không ta tuyệt đối không nhận.”
Lão phu nhân cười lạnh: “Những chứng cứ này bày ra, chẳng lẽ còn chưa đủ chứng minh? Hơn nữa ta có thể tận mắt thấy ngươi và Thủy Thu Lan hẹn hò riêng, ngươi dám nói các ngươi không có?”
Lão hầu gia trừng mắt nhìn bà: “Ngươi ngậm máu phun người, chúng ta chẳng qua là thương lượng công chuyện, đến trong miệng ngươi chính là gặp riêng.”
Hắn một mực chắc chắn: “Chúng ta không có, chúng ta trong sạch.”
Lão phu nhân vẻ mặt không nói gì: “Được được, các ngươi trong sạch, tùy ngươi nói thế nào đi.”
Bà càng như vậy, mọi người càng tin lời bà. Dù sao bọn họ tuyệt đối không tin, mẹ con lão hầu gia và Thủy Thu Lan trong sạch.
Vị huân quý lão hoàn khố trước đó ở cửa Hầu phủ xem náo nhiệt kia, cũng sẽ đứng ở cửa vây xem. Hắn cười to nói: “Có chuyện gì thương lượng mà cần phải tách nha hoàn người hầu ra nói chuyện riêng? Đó là nữ nhân của con trai ngươi, cháu dâu của ngươi. Đây không phải rõ ràng có mờ ám sao.”
Những người khác đều gật đầu nói: “Đúng vậy, bác cả nhà ai sẽ một mình thương lượng với cháu dâu? “
“Cha chồng phụ cấp riêng cho con dâu còn không được, càng đừng nói cái này còn phụ cấp cháu dâu nhiều như vậy.”
Một lão công tử ăn chơi khác phụ họa: “Ngay cả con đều là của hắn, hắn có thể không trợ cấp sao? Nếu Tam công tử không phải là thế tử được Hoàng thượng sắc phong, sợ là đã bị Đại công tử nhị phòng thay thế vị trí thế tử rồi.”
Vệ Phong Hoa ở bên cạnh ý vị sâu xa mà bổ sung: “Tối hôm qua nếu con của ta bị thiêu chết, vị trí thế tử không phải đến phiên Nhị phòng thì không biết là của ai đây.”
Lão hầu gia nghe nàng lại oan uổng đem nồi đổ lên trên người hắn, lại thấy các lão công tử bột trước kia hắn chướng mắt nhất, không hợp nhau nhất cùng chế giễu trào phúng. Ai cũng không nghe hắn giải thích, không tin hắn, khiến hắn hết đường chối cãi, loại tư vị này quá khó chịu quá oan ức. Cộng thêm toàn thân đau đến đổ mồ hôi lạnh, tức giận đến mức lại phun ra một ngụm máu trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Thấy lão hầu gia phun ra máu, tức ngất đi, tất cả mọi người xì xào không thôi. Hôn mê như vậy, cũng quá không có kinh nghiệm. Sợ là cố ý giả vờ ngất đi.
Phủ doãn Kinh đô để quan phủ thái y tiến lên xem xét. Thái y xác định gật đầu: “Hắn quả thật ngất đi.”
Phủ doãn Kinh Đô và quan viên Hình bộ tới thương lượng một chút. Bởi vì không có chứng cứ chứng minh là lão hầu gia để cho người phóng hỏa, hắn hiện tại lại thụ thương nửa chết nửa sống, nghe ý tứ của thái y thì thương thế còn rất nghiêm trọng. Nếu nhốt vào đại lao có thể sẽ chết ngay lập tức.
Sau khi hỏi ý tứ của Vệ Phong Hoa, liền tuyên bố để lão hầu gia về phủ dưỡng thương trước, bọn họ sẽ phái người tra rõ chuyện phóng hỏa. Nếu tra được là lão hầu gia làm, lại tuyên án xử trí sau.
Vệ Phong Hoa cũng không muốn giết chết lão hầu gia ngay bây giờ, dù sao chết cũng quá tiện nghi cho lão vương bát này. Như thế nào cũng phải làm cho mặt mũi mà lão Vương Bát để ý nhất mất sạch, muốn sống không được muốn chết không xong. Để hắn nhìn thanh danh của đôi mẹ con kia cũng thối không ngửi được ở kinh thành, cái gì cũng không còn, cũng bị liên lụy càng sống càng gian nan.
Vệ Phong Hoa và Giang Dực Lân đỡ lão phu nhân rời khỏi phủ doãn Kinh Đô, ba người đều không nhìn Giang Ký An đang thất hồn lạc phách.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");