Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 258: Ngươi thật sự phải làm ác như vậy sao?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giang Ký An bị nói đến mức á khẩu không trả lời được. Những chuyện này trước kia hắn chưa từng nghĩ tới, thật ra cũng là muốn tìm một lý do để bồi thường cho nhị phòng. Dù sao thê tử chưa bao giờ để ý tiền tài, nàng cũng không thiếu.

Hắn áy náy khổ sở nhìn Vệ Phong Hoa nói: “Ngươi cùng ta về Hầu phủ, chúng ta về sau đều đừng gây mâu thuẫn nữa. Ta cũng sẽ không lại chọc ngươi tức giận, để ngươi chịu ủy khuất nữa, chúng ta sẽ sống thật tốt. Ta cam đoan, sau này ta sẽ không thiên vị nhị phòng nữa.”

Mấy năm nay, hắn quả thật bị Thủy Thu Lan hấp dẫn, động tình. Hai bên càng có cảm tình nhưng từ khi thê tử bị mang đi mất tích, hắn nhịn không được lo lắng. Biết nàng bị thương thiếu chút nữa chết rồi, hắn đau lòng khó chịu cùng tự trách. Nàng không để ý tới mình, tình ý trong mắt đối với hắn biến mất, càng ngày càng lãnh đạm, hắn hoảng hốt thất thố, lại đến khi nàng ném ra một phong hưu thư, hắn thật sự hoảng hốt cùng sợ hãi. Hắn mới hiểu được, đời này hắn yêu nhất vẫn là Vệ Phong Hoa. Hắn không muốn mất đi nàng.

Vệ Phong Hoa lại như nghe được chuyện cười gì đó, vừa khóc vừa cười ra tiếng: “Giang Ký An, lúc ngươi cầu hôn ta, chính mình hứa hẹn đời này tuyệt không nạp thiếp, chỉ yêu một mình ta, chỉ biết đối tốt với ta. Nhưng ngươi lại thất hẹn, ngươi không nạp thiếp nhưng lại có thêm một nhị phu nhân được sủng ái. Hiện tại ngươi còn có mặt mũi nói với ta, phải sống thật tốt. Ta chỉ muốn nói, thả rắm thối của cha ngươi. Lão nương không thèm bảo đảm của ngươi, càng không thèm cái rắm chó thối này của ngươi.”

Nàng cười lạnh: “Trước đó ta bị Thủy Thu Lan cố ý thét chói tai, dẫn phản tặc tới, hại ta bị bắt. Mà ngươi để phản tặc thả nàng ta, để ta ở lại làm con tin phản tặc mang đi. Ta vì giữ gìn thanh danh và trong sạch, lúc chạy trốn bị đâm trọng thương nhảy sông, suýt chút nữa đã chết, mà nữ nhân ngươi bảo vệ trong ngực lại hại ta. Cho nên khi đó, tình ý của chúng ta đã đứt đoạn.”

Nàng ta chán ghét nhìn Giang Ký An nói: “Mấy năm nay là mắt ta mù, mới coi trọng loại nam nhân dối trá như ngươi. Hôm nay Vệ Phong Hoa ta càng ghê tởm ngươi, không coi trọng ngươi, không cần ngươi. Cho nên ngươi cũng không cần nói thêm lời vô nghĩa, quyết định của ta sẽ không thay đổi.”

Giang Ký An bị chán ghét trong mắt nàng đâm lui về sau hai bước. Nàng là nghiêm túc nhưng hắn vẫn không muốn mất nàng, thả nàng đi. Càng hối hận lựa chọn lúc trước kia, hắn vốn cho là nàng sẽ thông cảm, ai biết sẽ biến thành như vậy. Hắn trực tiếp xé hưu thư trong tay thành mảnh nhỏ, nắm chặt hai tay nói: “Ta không nhận hưu thư này, ta không đồng ý.”

Vệ Phong Hoa đã sớm đoán được hắn sẽ như vậy.

“Hôm nay hưu thư này ta cho ngươi, ngươi nhận cũng được, không nhận cũng được, dù sao phu thê chúng ta cũng đoạn tình, không có bất cứ quan hệ gì.”

Sau đó cầm một cái hộp từ trong tay Vệ Hạ mở ra, lấy thánh chỉ bên trong ra.

“Đây là thánh chỉ hưu phu ta cố ý cầu Hoàng đế.”

Nàng ta mở thánh chỉ ra, nhìn về phía Giang Ký An nói: “Cho nên hiện tại ta cũng coi như là phụng chỉ hưu phu. Giang Ký An ngươi không đồng ý là muốn kháng chỉ sao?”

Giang Ký An khiếp sợ nói: “Ngươi thật sự phải làm ác như vậy sao? Tình ý của chúng ta bao năm như vậy, ngươi thật sự không cần?”

Vệ Phong Hoa lạnh lùng nói: “So về hung ác, ta nào có hung ác bằng ngươi. Những năm gần đây ngươi cũng không ít lần chọc vào tim ta. Cho nên ta cũng bị ngươi ép tới mức tàn nhẫn như vậy.”

Giang Ký An nói hắn bị ép cưới nhị phòng, vậy nàng cũng bị hắn ép phải hưu phu. Nguyên hình nguyên dạng trả lại cho hắn.

“Về phần tình ý, không phải đều bị hành động nhiều năm qua của ngươi làm phai mờ sao? Hiện tại còn có thứ này ư?”

Giang Ký An không thể tin, thần sắc đầy mặt là bi thương khổ sở. Hắn nhìn ra được sự quyết tuyệt của nàng, là thật sự lạnh lòng với hắn, không cần hắn nữa. Đây là hình ảnh và sự việc mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xuất hiện. Hắn đương nhiên không dám kháng chỉ. Cho nên kinh ngạc nhìn Vệ Phong Hoa, đau lòng hối hận tràn ngập trong đầu.

Người vây xem, kỳ thật cũng bị thái độ quyết tuyệt của Vệ Phong Hoa làm cho chấn kinh. Đặc biệt là nàng còn mắng chửi người. Mặc dù có chút không nhã nhặn nhưng nghe thật sự là mông lung, không ít nữ tử thế gia ở đây đến xem náo nhiệt, lúc này trong mắt nhìn về phía Vệ Phong Hoa đều mang theo sùng bái cùng bội phục. Yêu nhiều năm như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, nói không cần liền không cần. Làm nữ nhân nên uy vũ khí phách như quận chúa. Hưu phu à? Toàn bộ kinh thành quận chúa là người đầu tiên có một. Càng trâu bò chính là, còn xin chỉ hưu phu, cái này đều có thể ghi vào sử sách.

Còn không đợi Giang Ký An nói thêm cái gì, Vệ Phong Hoa đã lau khô nước mắt, mở miệng nói: “Được rồi, chuyện của chúng ta đã nói xong, kết thúc rồi, cũng đừng dây dưa lãng phí thời gian nữa. Hiện tại chúng ta nói chuyện lão hầu gia.”

Tâm thần mọi người liền từ bá khí hưu phu chuyển dời đến trên người lão Hầu gia. Ăn dưa thôi, ai mà không thích chứ?

Lão hầu gia nằm mê man, trước đó nghe con dâu đại nghịch bất đạo hưu phu, lão tức giận đến không chịu được, chỉ là thật sự không có khí lực và tinh thần nhảy ra phản bác. Bây giờ nghe đối phương muốn nói mình, không biết vì sao, trong lòng của hắn lộp bộp một cái. Chẳng lẽ con dâu biết những chuyện kia của hắn? Không, không có khả năng. Chuyện bí ẩn như vậy, tuyệt đối sẽ không có người khác biết.

Bất quá hắn nhất định phải thất vọng rồi. Vệ Phong Hoa nhận một hộp gấm khác từ tay thân vệ, sau đó mở ra, mà lão hầu gia vừa vặn ngẩng đầu nhìn thấy hình dáng hộp gấm kia, sắc mặt đại biến.

Vệ Phong Hoa mở cuộn tranh bên trong ra, cũng để cho mấy tên thị vệ cầm để mọi người có thể thấy rõ ràng.

“Hộp gấm này là thứ lão hầu gia tư tàng nhiều năm. Nữ tử trên bức họa, người trẻ tuổi có thể không biết nhưng chỉ cần quý phụ có chút tuổi đều có thể nhìn ra. Đây là dáng vẻ của nương Thủy Thu Lan khi còn trẻ.”

Nghe nói như thế, từng người ở đây lần nữa toát ra chấn kinh. Thế mà còn có loại tin tức như dưa chuột này, tiếp theo càng hưng phấn cùng tò mò chờ đợi.

Vệ Phong Hoa lại nói: “Năm đó lão hầu gia vẫn muốn cầu hôn nương của Thủy Thu Lan. Đáng tiếc người ta ghét bỏ hắn là một võ phu thô lỗ, lúc đó Vũ An Hầu phủ còn rất kém, dĩ nhiên không muốn gả cho hắn. Bất quá sau khi gả cho người khác, lão bà kia ngược lại một mực treo lão hầu gia, vẫn cùng hắn giữ liên lạc nhiều năm. Những thứ này đều là thư lão bà kia viết cho lão hầu gia, được hắn giữ lại.”

Nàng đưa thư cho Vệ Hạ: “Đọc cho mọi người nghe một chút đi.”

Vệ Hạ hơi khom người: “Vâng, quận chúa!”

Lão hầu gia lại trừng to mắt, miệng hô: “Không, không được, ngươi không thể làm như vậy.”

Vệ Hạ không để ý tới hắn, nhận lấy thư hướng mọi người đọc một lần. Sau khi nghe xong, cả đám đều bị buồn nôn.Thì ra những năm gần đây lão hầu gia vẫn luôn nhớ mẹ của Thủy Thu Lan, còn vì đối phương làm nhiều chuyện như vậy. Càng làm cho mọi người giật mình chính là, cái gọi là vì đệ đệ mới để nhi tử kiêm hai phòng, thì ra là lão bà kia nói ra.

Trong thư nói Thủy Thu Lan thật ra vẫn luôn tâm phục Giang Ký An. Năm đó lão hầu gia muốn cầu hôn Thủy Thu Lan làm con dâu, cũng là bởi vì nhà chồng bà ta không đồng ý, bà ta mới không có cách nào từ chối. Hiện tại nữ nhi của bà ta bởi vì chuyện vị hôn phu trước, không có cách nào lại gả đến nhà tốt. Lúc này mới cầu lão hầu gia, để hắn nghĩ biện pháp gả Thủy Thu Lan cho Giang Ký An, còn ám chỉ nữ nhi không muốn làm thiếp. Sau đó trong phong thư thứ hai lại nói thêm chuyện kiêm hai phòng, ngược lại là không có nói rõ nhưng biểu hiện cũng rất rõ ràng. Lão hầu gia vì nữ nhân mình yêu mến, dĩ nhiên phải để nhi tử đi làm.

Vệ Phong Hoa nhìn thần sắc mọi người vào trong mắt, nàng lại mở miệng nói: “Cho nên kiêm cả hai phòng, căn bản không phải vì đệ đệ gì cả. Không có bất kỳ thua thiệt cùng áy náy, chẳng qua là tấm màn che mặt nạ che lấp tư tình của bọn họ mà thôi. Sau khi lão hầu gia cưới mẹ chồng ta, càng không trọng tình nghĩa như lời nói đối ngoại. Ngược lại lạnh nhạt với mẹ chồng ta, để cho mẹ chồng ta những năm này một mực ở trong tiểu viện ăn chay niệm Phật.BMe5: chồng ta cũng là trong lúc vô tình phát hiện bí mật trong hộp gấm này. Cho nên tối hôm qua liền gặp phải một mồi lửa, bị muốn giết người diệt khẩu. Ngay cả con trai của ta cũng không buông tha. Mặc dù không bắt được người phóng hỏa nhưng lão hầu gia lại có động cơ nhất. Cho nên mẹ chồng ta và con trai mới có thể kiện hắn.”

Lão hầu gia hiện tại cũng mới hiểu được, hôm nay vì sao lại được Kinh Đô Phủ doãn gọi đến. Hóa ra đều là đám người Vệ Phong Hoa, một tay thiết kế hãm hại hắn. Hắn tức giận đến đỏ mặt: “Ta không có, không phải ta phóng hỏa, các ngươi tính kế oan uổng ta.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.