(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giang Ký An đi vào gian phòng của Vệ Phong Hoa, cũng bảo người đốt hết đèn lên. Không biết vì sao, qua nhiều năm như vậy chỉ cần phiền lòng, hoặc là gặp chuyện gì phiền lòng hắn đều tới nơi này ngồi một chút, hoặc là ở một đêm.
Khác với sự an ủi kiên nhẫn của Thủy Thu Lan thê tử nghe hắn nói phiền lòng, chẳng những cùng chung mối thù mắng chửi người phiền hắn, còn có thể biến đổi cách trêu chọc hắn thoải mái. Khiến hắn cảm thấy rất thoải mái dễ chịu nhưng bây giờ trong phòng trống rỗng, không có thê tử nụ cười như hoa, lộ ra thập phần quạnh quẽ.
Tưởng niệm đối với thê tử, lúc này cuốn sạch trái tim. Hắn lẳng lặng ngẩn người, không nhịn được nhớ tới những chuyện cũ của thê tử, không biết đã ngồi bao lâu, hắn đứng dậy đi vào trong ngăn tủ lấy áo trong thay, muốn đi ngủ một giấc thật ngon. Gần đây thật sự cảm thấy quá mệt mỏi nhưng mở tủ quần áo ra lại phát hiện, y phục của hắn một kiện cũng không có. Tiếp theo hắn mới cẩn thận đánh giá gian phòng một lần. Phát hiện trước kia thê tử cố ý chuẩn bị cho hắn chén trà phối đôi với nàng, cũng không thấy đâu. Lư hương hắn thích đã không thấy đâu. Một số vật trang trí và đồ chơi hắn tặng cho thê tử cũng đều không thấy. Trên giường vốn dĩ là gối đôi, biến thành gối một người.
Hắn hoảng hồn một chút, vội vàng gọi người hỏi thăm: “Y phục và những thứ như chén trà đâu?”
Nha hoàn trước đó trả lời nói: “Sau khi phu nhân trở về, bảo chúng ta thu lại tất cả những vật này rồi ném đi.”
Lại bổ sung một câu: “Chỉ cần đồ vật liên quan tới Hầu gia, tất cả đều ném đi.”
Giang Ký An mềm nhũn ngồi xuống ghế, cả người đều hoảng hốt. Ném hết, vậy mà lại ném hết tất cả. Thê tử muốn làm gì? Một loại thất kinh không nói được lan tràn, còn có lo lắng hoảng hốt. Giờ phút này hắn muốn gặp Vệ Phong Hoa. Vô cùng vô cùng muốn gặp.
Nghĩ như vậy liền đột nhiên chạy ra khỏi phòng, muốn cưỡi ngựa tiến cung. Dù biết trong cung đã cấm đi lại khuya nhưng vẫn muốn đi. Nhưng vừa chạy ra sân, đột nhiên thấy cách đó không xa có một ánh lửa sáng lên, lại nghe được tiếng thét chói tai ồn ào vang lên: “Cháy rồi, nhanh cứu hỏa!”
Hắn không khỏi dừng lại hỏi: “Vậy ai ở trong viện?”
Thân vệ nhìn kỹ một chút: “Bẩm Hầu gia, đây giống như là viện của lão phu nhân.”
Sắc mặt Giang Ký An đại biến: “Có phải Thế tử đã đi viện tử của lão phu nhân hay không?”
Một thân thị vẫn luôn chú ý hướng đi của Hầu phủ nói: “Nửa canh giờ trước, thế tử đã đi viện lão phu nhân, hơn nữa chưa đi ra.”
Sắc mặt Giang Ký An lại thay đổi, vội vàng chạy về hướng đó, một bên bảo người nhanh cứu hỏa, cho dù giận con trai thứ ba không biết tranh đến mức nào, cho dù đối phương vẫn thích đối nghịch với hắn nhưng đây là hài tử của hắn và nữ nhân hắn yêu nhất sinh ra, hắn làm sao có thể không thèm để ý. Còn có mẹ hắn, tuy rằng trước đó mẹ con hắn không thân cận, quan hệ tình cảm không sâu nhưng cũng là mẹ ruột của hắn. Nếu như xảy ra chuyện, hắn cũng sẽ rất khó chịu.
Chờ hắn chạy đến cửa sân, thế lửa đã rất lớn. Hắn càng không nhịn được muốn xông vào, lại bị đám thân vệ mạnh mẽ kéo lại.
Hắn lo lắng hô to: “Cứu hỏa, nhanh cứu hỏa, nhất định phải cứu lão phu nhân và thế tử ra.”
Trong lòng cầu nguyện, nhi tử và nương hắn ngàn vạn lần không thể có chuyện. Viện tử bên này thế lửa rất lớn, cũng tập trung lực chú ý của tất cả mọi người trong Hầu phủ.
Trong viện của lão hầu gia. Ngoại trừ hai người hầu hạ hắn tiếp tục trông coi ra, những người khác đều chạy đi cứu hỏa.
Tinh Vệ thủ hộ các viện lại bị điều đi canh giữ Giang Dực Lân. Cho nên lúc này ám vệ hoàng đế không che giấu gì, liền tiến vào thư phòng lão hầu gia, cũng thành công tìm được hốc tối, tìm được hộp gấm.
Nhị phòng.
Thủy Thu Lan dùng thuốc tốt nhất, lúc này đã tỉnh lại nhưng đau đến mức hi vọng mình vẫn mê man như cũ.
Cùng hai đứa con trai, con gái vừa nói mấy câu. Liền nghe nói viện lão phu nhân bị cháy, mà lão phu nhân và thế tử đều còn ở trong viện, sợ là nguy hiểm.
Mẹ con Thủy Thu Lan đều tỏ ra lo lắng, trong lòng lại không nhịn được sinh ra cao hứng kích động, còn thầm mắng đáng đời. Ước gì lão phu nhân và Giang Dực Lân đều bị thiêu chết trong sân, mà lúc này Giang Dực Lân được mọi người nhớ mong, đã vịn lão phu nhân ngồi trên một chiếc xe ngựa.
Sau lần trước, liền để cho người ta bôi tro bụi trên mặt hắn cùng lão phu nhân. Tóc tai quần áo cũng lộn xộn, nhìn qua giống như là nạn dân chạy nạn.
Hắn nhìn về phía lão phu nhân hỏi: “Tổ mẫu, chúng ta hiện tại đi phủ doãn Kinh Đô, người không sợ chứ?”
Cha hắn cho rằng hắn vẫn là hai ba năm trước đây, hoàn toàn đánh giá thấp thực lực của hắn. Không biết từ lúc nào, muốn điều đi những Tinh Vệ kia đối với hắn mà nói rất dễ dàng.
Lão phu nhân cười cười: “Không sợ.”
Bà nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn ánh lửa ngút trời của Hầu phủ, cảm thán nói: “Mấy năm nay vẫn luôn bình thản, không ngờ còn có thể có thời điểm kích thích như vậy.”
Tiếp theo đóng cửa sổ lại: “Đi thôi, bắt đầu từ ngày mai ta đã không còn là lão phu nhân của Vũ An Hầu phủ nữa, thật tốt!”
Sau đó Giang Dực Lân mang theo lão phu nhân, giống như là một đường chạy trốn đi phủ doãn Kinh Đô. Đồng thời tố cáo có người muốn mưu hại bọn họ, hung thủ cụ thể không biết nhưng đối tượng hoài nghi là lão hầu gia. Bởi vì lão phu nhân và Giang Dực Lân phát hiện bí mật của hắn. Cho nên rất có thể sẽ bị giết người diệt khẩu.
Đây đương nhiên đều là Giang Dực Lân tự biên tự diễn. Lửa cũng là hắn để cho người phóng nhưng cái này không ảnh hưởng đến việc hắn dùng nó để hắt nước bẩn lên lão Hầu gia, để tổ mẫu có thể đứng ở điểm cao, thuận lợi hưu phu.
Cuối cùng coi như không có chứng cứ xác định là lão hầu gia phái người phóng hỏa nhưng trong lòng mọi người lại đều cho rằng, chính là lão hầu gia làm.
Khiến cho thanh danh lão già này ở kinh thành thối không ngửi được. Ai có thể nghĩ tới hắn sẽ phóng hỏa gây sự, chí ít đại đa số người sẽ không đi phỏng đoán cái này. Về phần lập đền thờ, việc này hắn cảm thấy cũng có thể làm một chút. Chờ đến khi đi tìm nghĩa muội thì đến quê nhà tổ tiên giúp cha hắn lập đền thờ, dù sao thì cũng ở huyện bên cạnh. Tính tình của hắn đã nói được làm được.
Phủ doãn kinh đô trong lúc ngủ mơ bị đánh thức, vừa nghe thấy là thế tử Vũ An Hầu và lão phu nhân bị hại, sợ tới mức ngủ gật cũng không còn. Nghĩ thầm sao tiểu tổ tông này lại trở về rồi? Vừa về đến liền gây chuyện, thật không hổ là “Tiểu Bá Vương” trong kinh.
Hắn đi gặp hai người Giang Dực Lân, cũng trấn an một phen. Sau đó khi chuẩn bị thượng triều, liền sai người đi triều đình bẩm báo việc này với hoàng đế. Liên quan đến vị tiểu tổ tông này, hắn cũng không dám làm chủ.
Sáng sớm trước khi vào triều, Hoàng đế đã từ chỗ ám vệ thấy được đồ vật trong hộp gấm. Sắc mặt đen thui.
Rất nhanh lại có một ám vệ Giang Dực Lân phái tới, bẩm báo kế hoạch của hắn với hoàng đế. Hoàng đế không còn mặt đen nữa, ngược lại là dở khóc dở cười: “Tên tiểu tử thúi này, thật sự là một bụng ý nghĩ xấu.” Lão già Hầu phủ kia có cháu trai như vậy, cũng đủ chịu đựng.
Hoàng đế sai người đi đến cung Thái hậu, tìm Vệ Phong Hoa nói ra kế hoạch, tiếp theo mới lên triều.
Người phủ doãn kinh đô đến bẩm báo, chuyện thế tử Võ An Hầu và lão phu nhân bị hại. Hoàng đế tức giận, sau đó để Hình bộ phái người đi phủ doãn kinh đô hiệp trợ tra rõ.
Các triều thần cũng đều bối rối, nghĩ thầm lão hầu gia có phải đầu óc hỏng rồi hay không? Vậy mà lại làm ra loại chuyện không đứng đắn này. Đồng thời cũng rất tò mò, là chuyện gì, có thể để cho lão Hầu gia xuống tay diệt khẩu đối với thê tử cùng cháu trai như vậy? Vì thế ngay khi hạ triều, các triều thần không tiện tự mình đi xem náo nhiệt, liền phái người đi phủ doãn kinh đô tìm hiểu.
Bên kia, Vệ Phong Hoa cũng ôm hộp gấm kia, ngồi xe ngựa đi phủ doãn Kinh Đô. Cùng một thời gian, lão hầu gia đã tỉnh lại lần nữa, cùng với Giang Ký An một đêm không ngủ tiều tụy, cũng được gọi đến phủ doãn Kinh Đô nhưng nguyên nhân cụ thể, người tới nghe theo phân phó cố ý không nói.
Lửa trong sân tắt, Giang Ký An cũng phát hiện mẹ ruột và con trai không có ở trong sân. Thậm chí người phục vụ cũng không có ai bị lửa thiêu chết. Sớm đã bị đẩy ra rồi. Chứng tỏ đây là thằng con khốn nạn kia giở trò quỷ.
Bị Phủ doãn kinh đô gọi đến, Giang Ký An hoàn toàn bối rối, tiếp theo giận dữ. Hắn làm sao còn không rõ, khẳng định là tên hỗn trướng kia cố ý đốt viện tử, còn chạy tới chỗ Phủ doãn Kinh Đô, cũng không biết muốn làm đại sự gì. Tên khốn kiếp kia không thể để cho hắn bớt một ngày tâm sao?
Hắn đau đầu càng muốn nổ tung nhưng vẫn phải đi qua. Lão hầu gia hôn mê nằm trên cáng, để cho người khiêng đi. Hai cha con vừa đi vào, Vệ Phong Hoa cũng đến.
Bên ngoài còn có rất nhiều người đến vây xem, còn không đợi Giang Ký An mở miệng, Vệ Phong Hoa đã bước lên, vành mắt đỏ lên trừng mắt nhìn hắn.
Đầu tiên là mắng: “Giang Ký An, cha con các ngươi thật sự là dơ bẩn vô sỉ. Trước đó ngươi vì nữ nhân nhị phòng kia, hại ta suýt chút nữa bị tặc nhân giết chết. nhị phòng lại mua sát thủ ám sát ta. Ta trở lại kinh thành, ngươi càng che chở cho nàng ta. Cha con các ngươi còn muốn bức tử ta thoái vị. Những thứ này ta đều chịu, nhưng các ngươi ngàn vạn lần không nên động đến trên đầu con trai ta. Hôm qua hắn và mẹ chồng, thiếu chút nữa đã bị thiêu chết. Được, các ngươi đã bất nhân bất nghĩa như vậy, ta đây liền thành toàn các ngươi.”
Nàng nói xong lấy từ trong ngực ra một tờ hưu thư đã viết từ sớm, trực tiếp ném vào mặt Giang Ký An, lại quyết tuyệt nói: “Hôm nay ở trước mặt tất cả mọi người, Vệ Phong Hoa ta ở đây hưu Giang Ký An. Từ nay về sau, ta cùng hắn, đường ai nấy đi, không có bất cứ quan hệ nào nữa.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");