Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 254: Ta lại có cái gì sai đâu?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giang Dực Lân nhìn cha ruột bị mình chọc tức thành như vậy, tâm tình vui vẻ.

Hắn nhíu mày: “Ta có nói lung tung hay không, trong lòng ngươi biết. Lại nói, thanh danh của các ngươi bị bại hoại, đó là vì nhân phẩm của các ngươi bại hoại. Cùng loại thanh bạch làm người như huynh đệ chúng ta có quan hệ gì? Chúng ta đối với thanh danh càng không quan trọng, cũng không phải loại ngụy quân tử như các ngươi.”

Hắn lại nói đầy ẩn ý: “Ta cũng không tin, chính ngươi không cảm giác được tổ phụ đối xử khác biệt với mẫu tử nhị phòng. Ta cũng không tin, ngươi một chút cũng không hoài nghi quan hệ của bọn họ. Ngươi hiếu thuận, ngươi có thể nhịn, đó là chuyện của ngươi. Nhưng miệng mọc trên người ta, ta thích nói thế nào thì nói thế đó. Trong nhà này quả thực chính là giấu giấu diếm diếm dơ bẩn, ghê tởm chết người.”

Hắn lại cố ý nói: “Ngày mai ta sẽ dẫn bà nội và mẹ dọn ra ngoài ở, tránh làm bẩn mắt họ. Hôm nay tổ phụ quan tâm Nhị phu nhân, đưa thuốc gì đó, ta cũng phải ra ngoài nói với mọi người. Không thể chỉ để cho ta nhìn thấy trò cười, cũng phải để mọi người cùng vui vẻ.”

Lão hầu gia vốn đã tức giận không chịu được. Nghe thấy cháu trai muốn chủ động đi ra ngoài làm bại hoại thanh danh của ông ta và nhị phòng, cố ý để cho người khác chế giễu, không nhịn được tức giận đến phun ra một ngụm máu: “Nghiệt chướng, ngươi là tên nghiệp chướng!”

Giang Dực Lân cười nói: “Nghiệp chướng thì nghiệp chướng, dù sao cũng mạnh hơn lão súc sinh. Tổ phụ, chỉ có ngươi làm những chuyện ác không biết xấu hổ này, ngươi còn có mặt mũi đi xuống đất gặp đệ đệ ngươi sao? Hơn nữa thiên lý tuần hoàn báo ứng khó tránh, ngươi không sợ, kiếp sau đầu nhập Súc Sinh Đạo, thật biến thành súc sinh sao?”

Lão hầu gia vẻ mặt không thể tin được nhìn hắn, hiển nhiên không nghĩ tới cháu ruột lại mắng hắn như vậy. Hắn lại tức giận đến phun ra một ngụm máu, toàn thân phát run: “Ngươi, ngươi, nghiệp chướng!”

Chống tay nhìn về phía Giang Ký An nói: “Ngươi, ngươi dạy dỗ hắn, gia, gia pháp, hầu hạ.”

Giang Dực Lân cười nhạo: “Tổ phụ, ngay cả nói chuyện cũng nói không rõ, người còn muốn làm trò ha! Ngươi đây không phải là điển hình già thành trộm sao.”

Lão hầu gia tức giận đến ngã ngửa: “Nghiệt, nghiệp chướng!”

Giang Ký An cũng trầm mặt: “Ngươi tên vô liêm sỉ này, ngươi còn nói hươu nói vượn, ta sẽ dùng gia pháp đối với ngươi.”

Gia pháp Giang gia đối với nam đinh chính là quất roi. Trước kia ông ta cũng từng bị đứa con trai này chọc tức đến mức phải vận dụng một lần nhưng còn chưa tới tay, đã bị thê tử ngăn cản, che chở tiểu tử thối này chạy. Lần này tiểu tử hỗn trướng này chống đối tổ phụ và cha ruột, ngôn ngữ còn đều là châm chọc nhục nhã, khiến hắn tức giận đến không chịuđược, lại ngứa tay.

Giang Dực Lân không sợ hắn, liếc nhìn hắn và lão hầu gia. Lời nói rất là phách lối: “Muốn dùng gia pháp đối với ta? Được rồi, các ngươi cứ đến đi. Hôm nay nếu ai đụng đến ta một chút, ta lập tức tiến cung tìm biểu thúc làm chủ. Đúng rồi, ta còn phải đi Dực Vương phủ một chuyến, dì lớn và dượng yêu thương ta nhất. Biết ta bị đánh, nhất định sẽ dẫn người đánh tới cửa giúp ta hả giận.”

Còn chủ động đưa mình tới gần, vô cùng bỉ ổi hô: “Đến đi, đánh ta đi!”

Lão hầu gia cảm thấy tim mình bị nhồi máu, thở hổn hển: “Ngươi, ngươi…”

Nghiệt chướng này giống như mẹ hắn, quả thực không ra thể thống gì, quá kiêu ngạo.

Giang Dực Lân một bộ dáng không sợ hãi: “Ta làm sao? Ta cứ càn rỡ thế đấy. Các ngươi không thích ta, không sủng ái coi trọng ta, tự có người đến yêu thương ta. Thân phận cũng cao quý hơn các ngươi, nhân phẩm tốt hơn các ngươi. Vì sao ta phải sợ?”

Trên mặt lại mang vẻ không kiên nhẫn nói: “Muốn động gia pháp thì nhanh lên một chút, đừng lằng nhà lằng nhằng. Lát nữa ta còn phải ra ngoài, cùng bằng hữu uống rượu tụ tập, nói một ít những chuyện vớ vẩn trong nhà này.”

Lão hầu gia che ngực, chỉ cảm thấy vết thương sau lưng đau đớn, tức giận đến mức ngực đau dữ dội. Gia môn bất hạnh, lại dưỡng ra loại nghiệt chướng bất hiếu này. Ngay cả những công tử bột không ra gì ở kinh thành cũng biết việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, tên khốn này lại còn chủ động đi rêu rao. Lấy tính tình kiệt ngạo bất tuân của nghiệp chướng này, tuyệt đối làm ra được loại chuyện này. Tức chết hắn, thật sự là tức chết hắn.

Ông ta run rẩy, nhìn nhi tử thở hổn hển nói: “Nhốt, nhốt lại, nhốt hắn, nhốt, giam lại.”

Cũng không thể để cho nghiệp chướng này ra ngoài bại hoại thanh danh, để cho người chế giễu. Về phần gia pháp, hắn cũng không nhắc lại, thật sợ cháu trai chạy đi cáo trạng, lại dẫn Dực Vương tới.

Giang Dực Lân bĩu môi: “Chân mọc ở trên người ta, các ngươi giữ được sao? “

“Tổ phụ, người cũng đừng quan tâm, dưỡng thương cho tốt đi. Ta ấy à, nhất định sẽ đem chuyễn ngươi gặp riêng nhị phu nhân trong phủ như thế nào, thân mật gọi Thu Lan thế nào. Bình thường thường xuyên đưa trang sức, vải vóc cùng bánh ngọt các loại thế nào, kể cho mọi người biết rõ. Hai người các ngươi sau này cũng không cần lại lén đến đây, quang minh chính đại khanh khanh ta ta tốt bao nhiêu. Dù sao cha ta còn có thể nhịn hơn cả rùa, nhất định sẽ tiếp tục bao dung các ngươi. Về sau ngươi cùng nhị phu nhân sẽ là nhân vật phong lưu nổi bật nhất kinh thành, ghi vào loại sử sách thối không thể ngửi đó. Ngài vẫn nói muốn làm rạng rỡ tổ tông, để cho Vũ An Hầu phủ vĩnh viễn kéo dài tiếp. Bây giờ tiếng xấu muôn đời để mọi người đều biết chuyện tình phong lưu của lão già không nên nết ngươi, cũng coi như là một loại hoàn thành tâm nguyện khác. Ta cũng nhất định sẽ lập cho cha ta một đền thờ hiếu tử. Để cho mọi người biết cha hắn là nhân vật phong lưu thế nào, hắn lại là hiếu tử đầu xanh thế nào. Yên tâm, Vũ An Hầu phủ chúng ta nhất định sẽ lưu lại một bút dày trong sử sách. Để người đời sau đều biết chuyện lý thú của cha con các ngươi, sẽ không để tổ tông thất vọng.”

“Ngươi!” Lão hầu gia để ý nhất chính là Hầu phủ, muốn phát dương quang đại, hoàn thành nguyện vọng của tổ tông. Hiện tại trải qua cố gắng của hắn và nhi tử, quả thật để Võ An Hầu có quyền thế nhất trong huân quý, cũng được trọng dụng nhất. Nhưng bây giờ thanh danh vốn có ô uế, nghiệt chướng này nếu thật sự đi làm như vậy, vậy thanh danh Hầu phủ liền xong rồi. Hắn còn đối mặt liệt tổ liệt tông thế nào được nữa? Lần này không nhịn được, tức giận đến lại phun ra một ngụm máu, cộng thêm thương thế vốn đã nặng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Giang Dực Lân nhìn thấy lão già tức giận đến sắc mặt tái xanh, thê thảm ngất đi, chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.

“Không phải nói ngàn năm vương bát vạn năm quy sao? Tổ phụ sao lại làm lão rùa lâu như vậy, còn chưa trải qua sự việc như vậy.”

Hắn lại ghét bỏ bĩu môi: “Tùy tiện nói vài câu liền hộc máu ngất đi, thật mất mặt.”

Hôm nay hắn chính là cố ý tới làm lão già tức ngất. Cộng thêm buổi tối hắn sẽ làm ra một chuyện lớn, lực chú ý của mọi người sẽ ở trên chuyện bảo vệ lão già kia, cũng tiện cho ám vệ của hoàng đế đi thư phòng tìm đồ.

Giang Ký An nhìn thấy cha ruột bị con trai liên tục tức giận đến hộc máu, thậm chí còn tức ngất đi. Hắn cảm thấy đau đầu vô cùng, cũng tức giận đến không chịu được. Hắn cố nén tức giận, trừng mắt nhìn nhi tử: “Vô liêm sỉ, khiến tổ phụ tức hộc máu ngất đi, ngươi cũng là người đầu tiên của kinh thành. Truyền đi, ngươi chính là đại bất hiếu, đối với ngươi cũng không có chỗ tốt. Ngươi có thể đừng nghĩ tới chuyện đả thương địch thủ một ngàn tự tổn tám trăm được không?”

Hắn không ngốc, làm sao không nhìn ra tên khốn này cố ý chọc giận bọn họ. Hắn thật sự muốn quất tên khốn này nhưng cũng biết đánh, tên khốn này tuyệt đối tìm được lý do đi cáo trạng. Dù sao hắn biết bên cạnh tên khốn này chẳng những có ám vệ của phủ Quốc công và Dực vương phủ phái tới bảo vệ, còn có một chi tinh vệ của Hoàng đế phái tới bảo vệ.

Hiện tại đánh cũng không được, mắng lại mắng không được. Tên hỗn trướng này không sợ trời không sợ đất, hắn cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Giang Dực Lân ngược lại vẻ mặt kiêu ngạo cười nói: “Có thể làm đệ nhất nhân kinh thành rất tốt, có nhiều mặt mũi.”

Giang Ký An: “……”

Giang Dực Lân lại nói: “Huống chi vốn chính là lão Vương Bát quá tệ, ta chỉ nói vài lời thật lòng, hắn liền không chịu được tức ngất. Ta lại có lỗi gì chứ? ”

“Nếu các ngươi khó chịu, thì vào cung tìm Hoàng Thượng phân xử cáo trạng, nói ta bất hiếu đi. Xem Hoàng Thượng có thiên vị các ngươi hay không.”

Giang Ký An nhìn nhi tử dầu muối không ăn, so với trước kia càng hỗn loạn hơn. Đầu hắn đau như muốn nứt: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.