(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giang Dực Lân biết tổ mẫu là đáng tín nhiệm. Mấy năm nay không ít lần lén che chở mẹ con bọn họ. Cho nên hắn nói trắng ra: “Mẹ ta muốn hưu phu.”
Lão thái thái kinh ngạc, tiếp theo bật cười: “Đây là chuyện nàng có thể làm ra được.”
Chủ ý này có thể không phải con dâu nghĩ nhưng con dâu lại làm ra được.
Giang Dực Lân thử hỏi: “Ngài cũng ủng hộ sao?”
Lão thái thái ôn hòa cười nói: “Có thể rời khỏi Hầu phủ, rất tốt.”
Mặc dù nàng muốn hưu nhi tử ruột của bà nhưng bà lại không có cảm giác tức giận gì, ngược lại cảm thấy nhi tử là tự làm tự chịu. Sau khi bà sinh Giang Ký An, lão già kia liền ôm con trai đi dạy dỗ. Bình thường cũng không cho phép bà nhúng tay vào chuyện của nhi tử, thậm chí một tháng cũng không gặp được hai lần.
Nhi tử đối với bà cũng không thân cận, gặp mặt đều rất xa cách. Dù mỗi tháng bà đều tự tay làm quần áo và bánh ngọt cho hắn, quan tâm đến cuộc sống của hắn nhưng hắn vẫn như vậy. Cho nên về sau bà cũng lạnh lòng, không làm những chuyện kia nữa, mà bắt đầu tĩnh tâm ăn chay niệm Phật.
Bởi vậy bà và con trai duy nhất cũng không thân cận, tình cảm cũng không sâu. Ngược lại hai đứa cháu rất thân cận với bà, thường xuyên sẽ chủ động đến viện bồi bà, có tình cảm tổ tôn chân chính với bà.
Giang Dực Lân không có buông tha cho bà nội: “Vậy ngài muốn rời khỏi Hầu phủ không?”
Lão thái thái giật mình: “Rời đi như thế nào?” Nơi này giống như lồng giam, nhốt bà gần bốn mươi năm. Cho nên sao lại không muốn rời đi.
Giang Dực Lân đương nhiên nói: “Cũng là hưu phu thôi mà! Lão già kia những năm qua chưa từng tốt với người, người phải đá hắn.”
Lão thái thái cười khổ: “Ta và nương ngươi không giống nhau, nàng có tự tin hưu phu, sau khi rời khỏi Hầu phủ cũng có người tiếp nhận.”
Bà thở dài: “Nhưng ta không biết phải đi con đường nào.”
Năm đó lão già kia cưới bà, chủ yếu là bởi vì mẹ ruột bà qua đời, cha ruột mặc kệ, mẹ kế quản lý gia đình. Quan hệ giữa bà và đệ đệ con của mẹ kế cũng không tốt. Sau khi đối phương làm chủ gia đình sẽ không làm chỗ dựa cho nàng. Cho nên mới không kiêng nể gì cả như vậy.
Năm đó vi phạm ý tứ của lão già, mạnh mẽ giao quyền quản gia cho con dâu, liền bị người nhà mẹ đẻ tới cửa nói một trận. Đương nhiên, bà không thèm để ý. Hiện tại con dâu đã chuẩn bị hưu phu, có người làm chỗ dựa làm chủ. Nếu bà hưu phu, người nhà mẹ đẻ chẳng những sẽ không giúp bà, khẳng định còn có thể khuyên bảo, thậm chí châm chọc cùng mắng bà. Càng không thể ủng hộ và tiếp nhận bà trở về.
Giang Dực Lân làm sao không nhìn ra suy nghĩ và cố kỵ của bà.
Hắn đưa tay nắm chặt tay bà lão, cho bà sức mạnh: “Tổ mẫu, người còn chúng con nữa. Ai nói sau khi hưu phu nhất định phải về nhà mẹ đẻ? Có mẹ ta làm chỗ dựa cho chúng ta. Ý của nương ta, cũng là muốn ngươi cùng hưu phu, thoát ly cống nước thối này của Hầu phủ. Sau khi hưu lão già, người có thể dọn đến biệt viện ta mua ở, nhà mẹ đẻ người như thế, chúng ta mới không thèm trở về. Về sau ta và ca ca còn có thể ở bên cạnh người, đi nhìn thêm bên ngoài một chút.”
Hắn lại nhấn mạnh: “Người nhà mẹ đẻ kia của người. Nếu dám nói nửa câu không phải, hoặc là gây chuyện, ta liền dám dẫn người đánh tới cửa.”
Tính tình của hắn và mẹ hắn có không ít chỗ tương tự, ví dụ như kiêu ngạo tùy ý, rất giống nhau.
Trước kia hắn còn có một biệt hiệu “Tiểu Bá Vương” ở kinh thành, chính là nhìn ai không vừa mắt liền trực tiếp đánh. Mấy năm nay cơ bản đều ra biển, hắn mới mờ nhạt ra khỏi tầm mắt của mọi người. Lần này hắn sẽ ở lại nửa năm một năm, cũng muốn để mọi người biết, tiểu Bá Vương kia đã trở về.
Thân thể lão thái thái run rẩy, vành mắt thoáng cái đỏ lên. Trong lòng càng ấm áp. Nhà mẹ đẻ thế lực lại lạnh nhạt, trượng phu đối xử lạnh lùng, nhi tử lãnh đạm nhưng bà đây không phải còn có cháu trai làm chỗ dựa sao. Về phần con dâu, bà cũng không phải quá không biết xấu hổ mà thêm phiền phức cho nàng.
Bà hít sâu một hơi, đưa ra quyết định khác người nhất từ trước đến nay trong đời: “Được, ta nghe lời ngươi. Ta cũng vậy, bỏ lão già kia đi.”
Baw đã lớn tuổi rồi, hình như cũng không có gì phải sợ. Hưu phu, nghĩ thôi đã thấy thoải mái rồi!
Giang Dực Lân vẫn luôn biết tổ mẫu là ngoại nhu nội cương: “Tổ mẫu uy vũ!”
Lão thái thái cười khẽ, cả người cũng giống như là thoải mái hơn rất nhiều: “Ngươi đấy!”
Giang Dực Lân cười cười, sau đó hỏi: “Tổ mẫu, lão già kia và Nhị phu nhân có phải có quan hệ gì không thể cho ai biết hay không?”
Lão thái thái lại thở dài, mới trả lời: “Lúc ông ấy còn trẻ, muốn cầu hôn mẫu thân của Thủy Thu Lan, chỉ là không được. Những năm qua vẫn không buông xuống. Vì hoàn thành tiếc nuối trong lòng hắn, cộng thêm đối phương ám chỉ. Hắn mới làm ra chuyện ghê tởm kiêm hai phòng kia, để cha ngươi cưới nữ nhi của đối phương.”
Đây là điều bà không ngờ tới. Lúc ấy, bà còn cố ý đi tìm con trai, khuyên bảo hắn đừng kiêm hai phòng gì đó. Dù biết làm con dâu thương tâm nhưng nhi tử hiển nhiên chỉ nghe lời của người cha kia, nói nghe theo đạo hiếu, bà cũng không có cách nào khác.
Giang Dực Lân cũng không phải quá bất ngờ, dù sao lúc trước hắn cũng cảm thấy lão già này quá thiên vị nhị phòng. Mấy năm nay bận rộn ra biển, lúc này mới chưa kịp truy đến cùng, thì ra còn có tầng quan hệ này.
Hắn không nhịn được hỏi: “Tổ mẫu, ngươi vẫn luôn biết việc này?”
Lão thái thái lắc đầu: “Vậy thì không có. Ta gả vào hầu phủ, lão già kia rất lãnh đạm với ta, sẽ không nói với ta những thứ này. Sau khi sinh cha ngươi, hắn càng rất ít đặt chân đến tiểu viện của ta. Nếu không phải hắn bị phái đi đánh trận, quyền quản gia cũng sẽ không giao cho ta.”
Bà dừng một chút lại nói: “Khi cha ngươi cưới nhị phòng, vào ngày chọn đồ vật của nữ nhi nhị phòng sinh, mới biết được. Đêm hôm đó, lão già đột nhiên đến viện của ta, hiếm khi ôn hoà nói không ít lời. Càng cao hứng uống rất nhiều rượu. Còn nói cháu gái của hắn lớn lên tốt, tương lai khẳng định rất xuất chúng, hắn muốn tìm kiếm một cháu rể tốt nhất, tỉ như hoàng tử. Ta luôn cảm thấy hắn không thích hợp, nhị phòng sinh con gái, hắn có cần cao hứng như vậy không? Sau đó hắn uống say, lúc ra cửa ngã một cái, người hầu hạ hắn đỡ lót trên mặt đất, gãy tay. Ta dẫn người đưa hắn về, hắn không về phòng, nhất định phải đến thư phòng. Ta đưa hắn trở về thư phòng, hắn say đến thần chí không rõ lắm, không có chú ý đến ta. Từ trong một hốc tối của thư phòng, lấy ra một hộp gấm ôm nằm lên giường. Hắn vừa vuốt ve hộp gấm, vừa nhẹ giọng hoài niệm nói ‘nàng thật giống ngươi’. Ta hiếm khi sinh ra lòng hiếu kỳ. Vì vậy chờ hắn ngủ say, rút hộp gấm ra mở ra. Sau đó phát hiện trong hộp gấm có mấy bức họa, vẽ đều là một nữ tử. Trước khi xuất giá ta đã gặp nương của Thủy Thu Lan. Ngoại trừ tranh ra, còn có mấy phong thư nữ nhân kia viết cho hắn. Trong thư không có lời nói rõ ràng có tư tình nhưng lại ám chỉ rất nhiều. Ví dụ như ám chỉ lão già đối xử lạnh nhạt với ta. Ví dụ như để lão già giúp nhà chồng bà ta vượt qua cửa ải khó khăn. Ví dụ như để cha ngươi cưới con gái của bà ta. Ta đây mới biết được, lão già kia vì sao lại chủ động cầu hôn cưới ta lại lạnh nhạt như vậy. Vì sao nhất định phải để cha ngươi kiêm cả hai phòng, còn có thể thiên vị nhị phòng như vậy. Ta cũng nhắc nhở mẹ ngươi, nói nàng nhất định phải bắt được quyền quản gia Hầu phủ, không thể để cho nhị phòng dính vào. Để nàng phòng bị nhị phòng, bảo vệ tốt huynh đệ các ngươi, cũng đừng quá toàn tâm toàn ý trả giá đối với cha ngươi.”
Bà mím môi: “Ta đã từng một mực do dự, có nên đem việc này nói cho nương ngươi hay không.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");