Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 250: Kế tiếp phải xem ngươi rồi!




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong cung Thái hậu.

Lần này Vệ Phong Hoa đang nằm trên nệm êm, nhàn nhã ăn quýt thị nữ bóc vỏ đưa tới.

Thấy tiểu nhi tử hấp tấp đi vào, nàng giận hắn một cái.

“Trò hay này diễn hơn phân nửa ngươi mới trở về, đáng tiếc.”

Giang Dực Lân dở khóc dở cười: “Nương ơi! Người thật đúng là nóng vội, không đợi nhi tử tới lại gây sự.”

Thấy trên đầu nàng quấn băng gạc, không khỏi lo lắng hỏi: “Người không sao chứ?”

Vệ Phong Hoa khoát khoát tay, chỉ chỉ đầu nói: “Không có việc gì, đây đều là làm cho người khác xem.”

Giang Dực Lân mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”

Hắn tò mò hỏi: “Nương, người nói cho ta nghe một chút, chuyện trước đó người bị thương và hiện tại.”

Hắn vừa ra biển trở về, vừa nghe nói mẹ hắn bị tập kích bị thương, liền vội vàng trở về kinh. Tình huống cụ thể và chân tướng, còn phải nghe mẹ hắn nói.

Vệ Phong Hoa liền nói với hắn tất cả mọi chuyện một lần. Nghe được lựa chọn của cha hắn, mẹ hắn suýt chút nữa chết, trên mặt Giang Dực Lân mang theo nụ cười, đáy mắt lại không có nhiệt độ, còn nhiều ra một tia lệ khí. Tiếp theo lại nghe nói chuyện của Kiều Diệp, cùng với ý tưởng của cô em nuôi kia đối với mẹ ruột, thậm chí còn đưa ra chủ ý. Lệ khí nơi đáy mắt hắn tiêu tán, thay vào đó là ý cười cùng hứng thú tò mò. Tác phong làm việc của muội muội này, thật đúng là hợp khẩu vị của hắn

Chờ nghe xong mẹ hắn làm sao tung tin ám chỉ lão hầu gia cùng nhị phu nhân, hắn càng cười đến vỗ chân. Cuối cùng tổng kết: “Nương, người thật sự là sớm nên như vậy.”

Những năm gần đây, hắn nhìn mẹ hắn nhẫn nhịn cũng khó chịu. Cho nên chỉ có thể dùng hết khả năng che chở bà.

Sở dĩ hắn biểu hiện văn võ không tốt, càng chỉ nóng lòng ra biển làm ăn. Ngoại trừ giúp Hoàng đế dò xét hải ngoại, tìm kiếm một ít vàng, bạc, sắt, mỏ đồng, cùng lương thực cao lương có thể ăn, rau dưa mới các loại, cũng là vì để cho lão hầu gia cùng nhị phòng phớt lờ. Nếu không hắn quá xuất chúng, bọn họ có thể sẽ ở trước khi cánh chim của hắn còn chưa đầy đặn, nhịn không được diệt trừ hắn. Dù sao mặc dù mẹ hắn có bối cảnh mạnh mẽ nhưng nhiều khi ám chiêu khó lòng phòng bị, ví dụ như để hắn sinh bệnh.

Những năm này hắn kỳ thật đã bị qua mấy lần tính toán, bất quá đều tránh đi, cũng bởi vậy hắn ở trong mắt bọn họ, chẳng qua chỉ là một thiếu gia ăn chơi không đáng để lo. Bọn họ ước gì hắn càng ăn chơi trác táng thái quá, về sau mới càng dễ bôi xấu thanh danh của hắn, kéo hắn xuống ngựa. Mà cha hắn ở trên triều đình xác thực là có khả năng nhưng ở trong nhà đó chính là tên hỗn đản hồ đồ, căn bản trông cậy không vào được, càng không đáng tin cậy. Đương nhiên, hắn cũng thích loại cuộc sống này. Muốn làm gì liền làm đó, không cần ẩn giấu tùy ý làm bậy, khoái hoạt biết mấy.

Vệ Phong Hoa gật đầu đồng ý: “Trước kia ta là chui rúc vào ngõ cụt, mới có thể chịu ủy khuất nhiều năm như vậy. Còn tốt, hiện tại ta thấy rõ.”

Bà hỏi tiếp: “Đúng rồi, ta chuẩn bị hưu cha ngươ, sau đó rời Hầu phủ, huynh đệ các ngươi hẳn không có ý kiến nhỉ?”

Giang Dực Lân trừng to mắt, hiển nhiên vô cùng giật mình. Tiếp theo hưng phấn ủng hộ: “Vậy thật sự là quá tốt rồi! Chủ ý tốt như vậy, nương thế mà cũng nghĩ đến, cái này cũng không giống như là nương ha!”

Hưu cha hắn, nghĩ đến liền hả giận, huynh đệ bọn họ làm sao có thể phản đối.

Vệ Phong Hoa biết con trai mình sẽ ủng hộ nhưng nghe câu nói sau, hắn ta trừng mắt nhìn: “Ta nhìn qua liền dễ bắt nạt, nghĩ không ra chủ ý tốt như vậy?”

Giang Dực Lân cười hắc hắc nói: “Thật đúng là như vậy đấy.”

Vệ Phong Hoa giận hắn: “Tiểu tử thúi.”

Tiếp theo đắc ý nói: “Biện pháp này quả thật không phải là ta nghĩ, mà là muội muội ngươi dạy ta.”

Giang Dực Lân duỗi ngón tay cái với bà: “Mẹ, mẹ ở phương diện nhận thân là cái này. Chờ người hưu phu xong, ta đi gặp em nuôi.”

Khen ngợi ý kiến hay ho của nghĩa muội đưa ra.

Vệ Phong Hoa gật đầu: “Đi đi, chỉ tiếc ta trong thời gian ngắn này không rời khỏi kinh thành được. Nếu không ta cũng muốn lại đến thôn ở một đoạn thời gian.”

Giang Dực Lân cười nói: “Không có việc gì, ta thay người đi cũng được.”

Nghe mẹ hắn nói như vậy, cô em nuôi và hắn ở chung có lẽ sẽ rất thú vị, hắn rất có hứng thú.

Vệ Phong Hoa tức giận nói: “Ngươi thật đúng là nhi tử tốt của ta.”

Giang Dực Lân cười nói: “Tất nhiên rồi.”

Nhìn thấy nỗi buồn trên hai hàng lông mày của nương tiêu tán, thay vào đó là nhẹ nhàng tươi đẹp, trong lòng hắn rất vui vẻ.

Hắn hỏi: “Nương, người định khi nào thì hưu phu?” Cũng may là chạy về kịp. Nếu không thì sẽ bỏ lỡ màn kịch đặc sắc nhất.

Vệ Phong Hoa trả lời: “Ta để biểu thúc ngươi hỗ trợ đi thăm dò chuyện lão hầu gia cùng cha ngươi. Nếu tra ra thật sự có vấn đề, ta liền mượn chuyện này đề xuất hưu phu. Hầu phủ vốn là của huynh đệ các ngươi, ta cũng phải chuẩn bị, tài sản nên nhận dưới danh nghĩa các ngươi đều nhận. Những thứ trong nhà kho kia cũng phải dời đi. Thuận tiện an bài thêm thiếp thất cho cha ngươi, tính kế để hắn chạm vào những người này. Làm cho hắn bận rộn không thể phân thân tìm chúng ta gây phiền phức, lại chán ghét nữ nhân nhị phòng kia. Tương lai Hầu phủ mới có thể không ngừng trò hay. Làm xong những việc này liền có thể hưu phu rời đi.”

Giang Dực Lân trong lòng ấm áp: “Nương, người nghĩ thật chu đáo.”

Từ nhỏ đến lớn, mặc dù mẹ hắn hãm sâu trong cảm tình đối với cha hắn, có đôi khi đầu óc không quá tốt nhưng đối với hắn và ca ca đó là thật sự rất sủng ái cùng che chở, không ít hơn tình cảm đối với cha hắn.

Bây giờ muốn rời khỏi, nghĩ đến cũng là giúp bọn hắn trước, đem đồ vật nên được lấy tới tay.

“Cục diện rối rắm của Hầu phủ, sau này ta sẽ xử lý, người vẫn nên mau chóng hưu phu đi.”

Hắn cong môi cười xấu xa nói: “Sau khi ta hồi phủ, sẽ giúp người thêm một mồi lửa.”

Vệ Phong Hoa đưa tay chọc chọc trán hắn: “Ngươi đấy, chính là một bụng ý nghĩ xấu. Cũng không biết tổ mẫu ngươi nghĩ gì, ta nghĩ có nên khuyên bảo bà cùng hưu phu hay không. Mang theo bà cùng nhau thoát ly bể khổ Hầu phủ. Để bà cũng nạp nhiều thiếp cho lão già kia một chút, về sau để hai cha con bọn họ và mẹ con nhị phòng tự loạn lên.”

Giang Dực Lân lại lộ ra vẻ kinh ngạc: “Mẫu thân, chủ ý này của người thật tuyệt. Không phải cũng là muội muội nghĩ ra đó chứ?”

Mẹ hắn hẳn là không thể nghĩ ra chủ ý tuyệt lại hố người như thế.

Vệ Phong Hoa gật đầu: “Tất nhiên rồi.”

Giang Dực Lân cười nói: “Vậy sau khi ta hồi phủ, liền đi tìm tổ mẫu. Hưu lão già kia rồi, để bà cùng rời khỏi là tốt nhất.”

Mẹ hắn mấy ngày nay tốt nhất ở lại trong cung “Dưỡng thương”, sạch sẽ là tốt rồi.

Hắn lại nói: “Người cứ chuẩn bị tốt chuyệnhưu phu đi còn lại cứ giao cho ta.”

Vệ Phong Hoa gật đầu: “Được, tổ mẫu con nghe lời con nhất, con đi khuyên quả thật đi tốt hơn ta. Vậy kế tiếp phải xem ngươi.”

Hai mẹ con nói chuyện, Giang Dực Lân lại đi gặp Thái hậu và Hoàng đế, lúc này mới xuất cung.

Sau khi trở lại Hầu phủ, hắn không đi gặp cha ruột và lão Hầu gia.

Rửa mặt một phen liền đi tới viện của lão phu nhân.

Nghe thấy cháu trai tới, lão phu nhân buông Phật châu xuống, đứng lên đi ra ngoại sảnh.

Mặc dù bà hơn năm mươi tuổi nhưng nhìn qua chỉ giống như ba bốn mươi tuổi. Cách ăn mặc rất thanh lịch, khí chất mang theo một loại nhã nhặn ôn hòa của hoa lan trong cốc, không dùng hương liệu, trên người lại tản ra mùi đàn hương thanh u, là quanh năm điểm hương niệm Phật dính lên.

Nhìn thấy Giang Dực Lân, trong mắt bà lộ ra nụ cười từ ái cao hứng.

“Lân nhi trở về rồi, mau tới ngồi.”

Tiếp theo phân phó nha hoàn đi lấy hoa quả và bánh ngọt mà Giang Dực Lân thích ăn nhất.

Giang Dực Lân chủ động thân mật ngồi xuống bên cạnh lão thái thái. Đầu tiên là nói chuyện thú vị mình gặp phải gần đây, chọc cho lão thái thái cười không ngừng. Thấy đủ rồi, hắn mới nhìn lão thái thái nói: “Tổ mẫu, trước đó con tiến cung thăm nương của con.”

Lão thái thái lộ ra vẻ quan tâm hỏi: “Nàng không sao chứ?”

Gần đây cùng chuyện xảy ra hôm nay, bà đều có nghe thấy.

Bà cũng rất bất ngờ con dâu sẽ náo loạn, nghĩ đến rốt cuộc cũng hiểu rõ ràng. Nếu chủ động chạy vào trong cung cáo trạng, vậy hẳn là có tính toán.

Bà suy đoán con dâu là muốn hãm hại lão khốn kiếp kia, lúc này mới giả vờ bị ép đi đâm cột. Bởi vì cảm thấy con dâu sẽ không có chuyện gì, cho nên cũng không quá lo lắng.

Giang Dực Lân nói: “Mẹ không có việc gì, rất tốt.”

Lão thái thái cười cười: “Vậy là tốt rồi.”

Tiếp theo hỏi: “Sau này nàng phải chuẩn bị thế nào?”

Hôm nay cháu trai tới nơi này, khẳng định không chỉ đơn giản là thăm bà như vậy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.