Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 245: Hiện tại điên rồi sao?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lần này Vệ Phong Hoa về Hầu phủ. Ngoại trừ Vệ Hạ ra, còn có thêm một ma ma khuôn mặt nghiêm khắc, cùng với một thị nữ khí chất lạnh lùng nghiêm nghị.

Ma ma là Thái hậu phái cho nàng. Thị nữ phía sau là Dực vương phi cho, còn chưa trở lại hậu viện, quản gia đã ngăn cản nàng.

Hắn mở miệng nói: “Phu nhân, lão hầu gia mời người đi chính sảnh một chuyến.”

Vệ Phong Hoa liếc mắt nhìn hắn: “Bản quận chủ muốn về tiểu viện rửa mặt trước một phen, để lão hầu gia chờ đi.”

Lão già kia bảo nàng đi qua, nàng sẽ đi qua à? Trước kia bởi vì đối phương là cha chồng của nàng, cộng thêm nể mặt Giang Ký An, nên dù có không vui cũng phải nhịn. Bây giờ, nhịn cái rắm.

Quản gia hiển nhiên không ngờ phu nhân lại nói như vậy, ông ta ngẩn người: “Để lão hầu gia chờ, chuyện này không tốt đâu.”

Vệ Phong Hoa hừ lạnh một tiếng: “Để hắn chờ bản quận chúa một chút, là cho hắn mặt mũi, có cái gì không tốt?”

Nàng đối với lão ma ma phía sau lưng hỏi: “Ma ma, bản quận chúa bảo hắn chờ một chút, vi phạm quy củ sao?”

Lão ma ma tiến lên một bước khom người: “Ngài là nhất phẩm quận chúa tiên đế sắc phong, đương kim bệ hạ đã hạ chỉ, ban cho ngài đãi ngộ công chúa. Dựa theo phẩm cấp thân phận mà nói, để lão hầu gia chờ một chút là phù hợp quy củ.”

Bà được Thái hậu phái tới bên người quận chúa, giúp quận chúa làm chỗ dựa và trút giận. Lão hầu gia kia thật sự quá coi trọng mình rồi.

Vệ Phong Hoa hài lòng gật đầu, nhướng mày với quản gia: “Nghe thấy chưa? Đây là ma ma quản sự chính tam phẩm bên người thái hậu, còn từng hầu hạ lão nhân Thái hoàng thái hậu. Bà là người hiểu quy củ nhất, hiện tại có thể để lão hầu gia đợi rồi chứ?”

Quản gia này vẫn luôn là chó trung thành của lão hầu gia. Bình thường cũng nghiêng về phía nhị phòng. Trước khi đi, nàng phải kéo con chó không hiểu quy củ này xuống, đổi người khác đi lên.

Trên đầu quản gia toát ra mồ hôi: “Vâng, ta đi bẩm báo lão hầu gia ngay đây.”

Trước đó phu nhân chủ động giẫm Hầu phủ, dẫn tới nhiều ngự sử tham tấu Hầu gia như vậy. Chẳng những làm bại hoại thanh danh Hầu gia cùng Nhị phu nhân, thậm chí hôm qua còn đánh Nhị phu nhân trước mặt mọi người, tỷ tỷ nàng còn hạ thấp nhục nhã Nhị phu nhân một phen. Điều này làm cho lão hầu gia rất tức giận, muốn trừng phạt con dâu này.

Dựa theo tình huống trước kia, phu nhân cho dù không cao hứng, cũng sẽ cho lão hầu gia cha chồng này mặt mũi. Nhưng bây giờ chẳng những lấy ra thân phận quận chúa nói chuyện, còn mang đến ma ma bên người hầu hạ thái hậu có phẩm cấp. Xem ra là có chuẩn bị mà đến. Thân là con dâu, quả thực quá kỳ cục. Bất quá hắn cũng không dám chống đối. Cho nên chỉ có thể đi về bẩm báo trước, để lão Hầu gia quyết định.

Vệ Phong Hoa lười biếng phun ra một chữ: “Cút!”

Quản gia cúi đầu, đáy mắt sinh ra vài phần tức giận. Ở Hầu phủ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người bảo hắn cút nhưng trong lòng có tức giận, hắn cũng không dám nói gì: “Vâng!”

Tiếp theo hắn đi tới chính sảnh, nói với lão hầu gia thêm mắm dặm muối về sự kiêu ngạo của Vệ Phong Hoa.

Nhi tử có tiền đồ nhất của ông ta, hầu hạ bên cạnh đại thiếu gia. Những năm này hắn cũng đã nhìn ra, lão hầu gia cố ý để cho đại thiếu gia sau này kế thừa Hầu phủ. Hầu gia mặc dù có cảm tình với phu nhân nhưng bây giờ lại càng hướng về nhị phòng. Cho nên tương lai Hầu phủ này đều là của nhị phòng. Hắn cũng đã sớm đứng nhị phòng, bình thường mật báo không ít. Cùng với lợi dụng thân phận đại quản gia, giúp nhị phòng mở cửa.

Quả nhiên trời không phụ lòng người, con của hắn hiện tại đã trở thành thân tín của Đại thiếu gia. Phu nhân hiện tại dù có kiêu ngạo thế nào, tương lai cũng không thể tốt, hắn nhịn xuống không so đo với nàng. Chờ tương lai nàng gặp rủi ro, hắn phải giẫm hai cước thật tốt, xả giận hôm nay.

Lão hầu gia không nghĩ tới con dâu, lại kiêu ngạo đến mức này. Bảo cha chồng như hắn chờ người con dâu như nàng, quả thực không ra thể thống gì.

Trước đó nghe nhi tử nói, con dâu đối với chuyện trước đó có vướng mắc, rất là tức giận, còn chạy vào trong cung cáo trạng. Có điều hắn cũng không để trong lòng, chỉ cần đối phương là con dâu của hắn, liền lật không nổi sóng gió gì. Hắn là cha chồng của nàng, có thể sử dụng hiếu đạo ép nàng. Ai ngờ con dâu này phản thiên, thế mà cầm phẩm cấp đến đè ngược hắn. Nếu bàn về phẩm cấp, hắn một Hầu gia nhị phẩm, quả thật so ra kém nhất phẩm quận chúa.

Hôm nay ông ta quyết tâm muốn giáo huấn con dâu này, bởi vậy trầm mặt ngồi ở chính sảnh chờ. Qua hơn nửa canh giờ, lão hầu gia đã uống no trà, Vệ Phong Hoa mới chậm rãi khoan thai đến muộn.

Nhìn thấy lão hầu gia bình tĩnh ngồi ở ghế trên, nàng ngay cả lễ cũng không có, tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống.

Ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Lão hầu gia tìm ta có việc?”

Lão hầu gia bị thái độ ngạo mạn kiêu ngạo của Vệ Phong Hoa chọc tức: “Con làm sao mà làm con dâu? Nhìn thấy cha chồng ta đây, không gọi cha, cũng không hành lễ, quá không tưởng tượng nổi.”

Vệ Phong Hoa giống như nghe được chuyện cười gì đó, cười nhạo một tiếng: “Ta trước kia hành lễ đối với ngươi, gọi ngươi cha chồng, đó là cho ngươi mặt mũi. Hiện tại không muốn cho ngươi mặt mũi, dĩ nhiên là muốn tới như thế nào thì tới như thế đó.”

Càng không thèm để ý nhún nhún vai: “Nếu ngươi không vui, ngươi liền ra ngoài kêu la, nói ta bất hiếu đi.”

Lúc nàng ở thôn Trường Bình, cũng nghe không ít người Lục gia kể về sự tích của Tiểu Diệp Tử. Cộng thêm nửa tháng lăn lộn với Tiểu Diệp Tử, có thể học được không ít lời nói và kỹ xảo chọc người.

Lão hầu gia không dám tin trừng to mắt: “Ngươi, ngươi quả thực làm càn!”

Trước kia con dâu này tuy không tôn kính ông bao nhiêu nhưng cấp bậc lễ nghĩa vẫn có. Lời của hắn, nàng cũng sẽ nghe. Hiện tại điên rồi sao?

Vệ Phong Hoa lườm hắn một cái: “Có việc mau nói, có rắm mau thả, ta không có thời gian ở chỗ này nghe ngươi nói nhảm.”

Lão hầu gia nghe được lời nói thô lỗ này, tức giận đến ngã ngửa, không nhịn được đưa tay vỗ vỗ mạnh lên bàn: “Ngươi thật sự là phản thiên.”

Sau đó trầm mặt dặn dò quản gia: “Gọi người đến, dẫn phu nhân đi, gia pháp hầu hạ cho ta!”

Dám chống đối hắn, lại bắt nạt Thu Lan, hôm nay hắn phải giáo huấn đứa con dâu càng ngày càng không có quy củ này thật tốt.

Quản gia trong lòng vui vẻ: “Vâng!”

Sau đó liền để cho gã sai vặt đi ra bên ngoài gọi mấy bà tử tráng kiện tiến đến, muốn áp giải Vệ Phong Hoa đi chấp hành gia pháp.

Gia pháp Giang gia là dùng thước đánh vào lòng bàn tay, cũng nhốt đến từ đường quỳ nghĩ lại. Lúc nào nhận sai thì lúc đó ra.

Vệ Phong Hoa cũng đưa tay vỗ bàn, lạnh lùng nhìn về phía lão hầu gia: “Lão già không nên nết này, hôm nay ngươi dám động ta thử xem. Ngươi dám động ta, ta liền lập tức đi trong cung tìm cô cô cùng biểu ca ta làm chủ. Cũng mang chuyện ngươi mơ ước cháu dâu, thậm chí cùng cháu dâu không minh bạch, rêu rao toàn kinh thành đều biết.”

Tiểu Diệp Tử nói, đối với loại lão già vô sỉ không biết xấu hổ này, còn phải đổi trắng thay đen hơn đối phương. Nàng phải giội nước bẩn hơn đối phương, mới là mấu chốt chế thắng tức chết đối phương.

Quả nhiên nghe nói như thế, lão hầu gia tức giận đến mức thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Những năm này hắn ở Hầu phủ nói một là một nói hai là hai, nào từng bị người ta kiêu ngạo đối đãi như vậy. Nàng còn hắt loại nước bẩn này lên người hắn. Nếu thật sự truyền ra ngoài, hắn và cháu dâu còn làm người thế nào?

Hắn đưa tay run rẩy chỉ vào Vệ Phong Hoa: “Nói hươu nói vượn, ngươi quả thực nói hươu nói vượn.”

Vệ Phong Hoa cười lạnh: “Ta có nói hươu nói vượn hay không, trong lòng lão già không nên nết ngươi rõ ràng nhất. Ngươi nếu không có đầu đuôi với cháu dâu, sẽ quan tâm cùng thiên sủng vượt qua thân phận bá bá sao? Ngươi coi ai cũng giống như Giang Ký An, mắt mù không nhìn thấy.”

Nàng lại lạnh lùng nhìn lướt qua bà tử đi vào: “Ta ngồi ở chỗ này, xem ai dám động gia pháp với ta.”

Lão hầu gia giận dữ: “Ngươi bất kính cha chồng, còn dám mở miệng chống đối nói xấu, bất hiếu như vậy, hôm nay nhà pháp này, ta liền động.”

Lại phân phó với các bà tử: “Các ngươi đi bắt nàng lại cho ta.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.