Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 240: Nha đầu kia có bản lãnh tức chết người không đền mạng!




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Diệp buồn cười nhìn về phía Võ An hầu. Nàng mở miệng nói: “Ngươi thật đúng là coi mình như món ăn. Đòi tiền, ta không tự kiếm được sao? Ta thèm ăn đồ bố thí của ngươi chắc? Tướng công của ta bái Tần đại nho làm sư, còn cần ngươi giới thiệu thư viện tốt? Nếu ta nhớ không lầm, tiểu nhi tử của ngươi muốn bái Tần đại nho làm sư phụ nhưng đều bị cự tuyệt. Cho nên ngươi nên nhanh trở về soi mặt vào nước tiểu, nhìn xem mình xứng hay không.”

Mặt Vũ An Hầu đen lại: “Ngươi quả thực quá thô lỗ.”

Kiều Diệp liếc mắt: “Đối với người như ngươi, quá lễ phép sẽ vũ nhục chính ta. Nếu ngươi muốn cảnh cáo ta, để ta rời xa mẹ nuôi, vậy ngươi nhất định thất vọng. Ta là người phản nghịch, người khác càng muốn uy hiếp ép buộc ta làm gì, ta liền thích làm ngược lại”

Thái độ của nàng đều rất kiêu ngạo lại nói: “Cho nên ta chẳng những phải tiếp tục lui tới với mẹ nuôi, còn phải xem bà thu thập đôi cẩu nam nữ các ngươi như thế nào.”

Cho dù là chuyện mẹ nuôi hay Giang Ký An là chỗ dựa của Quan Dũng Bá, nàng và đối phương đều nhất định phải kết thù. Cho nên cũng không cần thu liễm.

Giang Ký An không ngờ một thôn cô nho nhỏ lại kiêu ngạo đến mức này, thật sự coi mình có thần sông nào đó che chở sao? Hắn cũng không tin. Mặt hắn lạnh lùng: “Ngươi làm càn!”

Tiếp theo phân phó một gã thân vệ phía sau: “Đi dạy nàng ta nên hữu lễ như thế nào.”

Thôn cô như vậy chưa từng thấy việc đời. Cho nên ỷ vào thê tử hắn mà ở trước mặt hắn kiêu ngạo càn rỡ. Chờ sau khi bị thu thập một trận, liền biết thân phận là không thể vượt qua, dĩ nhiên là có thể học ngoan. Vừa vặn cũng sẽ không dám ở bên tai thê tử xúi giục nữa. Ba chữ “cẩu nam nữ” kia, trước kia thê tử chưa bao giờ nói qua, tám chín phần mười là nha đầu này dạy.

Thân vệ không để Kiều Diệp vào mắt, trực tiếp đưa tay chộp tới nàng. Muốn thu thập nữ tử bình thường, biện pháp để cho nàng e ngại cũng quá nhiều.

Cách đó không xa, Phi Long Vệ được Vệ Phong Hoa bảo vệ Kiều Diệp thấy thế, vừa định chuẩn bị xuất thủ nhưng một màn tiếp theo lại làm cho bọn họ không thể không dừng bước, chỉ thấy thân vệ của Vũ An Hầu đi bắt Kiều Diệp nhưng còn chưa tới gần đã bị nàng kiễng mũi chân, nhảy lên một cước đạp bay.

Võ công của tên thân vệ Vũ An Hầu kia cũng không thấp. Có thể bị một cước đạp bay ra ngoài, đổi thành bọn họ cũng không dễ dàng làm được, nàng lại làm được. Chứng tỏ giá trị vũ lực của nàng cũng không thấp, cũng làm cho bọn họ phát hiện, quận chúa nhận nữ nhi này có chút bản lĩnh.

Võ An hầu cũng ngẩn người, tiếp theo sắc mặt âm trầm nói: “Các ngươi cũng lên đi.”

Sau đó ba gã thân vệ phía sau hắn, nhao nhao đánh về phía Kiều Diệp.

Kiều Diệp ở hiện đại từng luyện võ thuật và cách đấu, đoạn thời gian trước còn học võ với tiểu tướng công, cộng thêm một nắm đại lực biến thái, cho dù là một chọi ba, cũng thoải mái ứng đối. Thậm chí còn đạp bay tất cả mọi người ra ngoài rất nhanh.

Sau khi đạp xong, nàng bĩu môi ghét bỏ: “Võ An hầu, thân vệ của ngươi cũng quá cùi bắp. Khó trách người phản vương xuất hiện, có thể bắt lấy đương gia phu nhân. Hơn nữa ngươi cũng quá không có phẩm chất, lại để cho bốn gã thân vệ có võ, đến khi dễ ta một tiểu nữ tử. Khó trách mẹ nuôi bây giờ lại ghét bỏ phiền chán ngươi như vậy. Ở trên người ngươi, ta thật sự không tìm được bất kỳ ưu điểm gì.”

Nàng ta lại ghét bỏ nhìn Giang Ký An chửi bậy: “Ánh mắt của mẹ nuôi quả thật có chút không tốt, thế mà coi trọng loại gối thêu hoa như ngươi. Nhưng cũng may, bây giờ bà đã tỉnh ngộ.”

Sắc mặt Giang Ký An càng âm trầm hơn.

Hắn rất bất ngờ nha đầu này lại có giá trị vũ lực mạnh như vậy, không chỉ là thân thủ không tệ, mấu chốt là lực lớn vô cùng, cũng khó trách bốn gã thân vệ của hắn sẽ bại. Tiếp theo hắn phát hiện cách đó không xa có Phi Long vệ.Cộng thêm bản thân nha đầu này đã khó đối phó, cũng biết hôm nay không thể lấy được chỗ tốt trên người Kiều Diệp, vì vậy ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Kiều Diệp: “Ngươi thật là tốt, ta nhớ kỹ ngươi rồi.”

Hắn cũng không tin mình còn không thu thập được một thôn cô, về sau có rất nhiều cơ hội.

Kiều Diệp nhíu mày: “Ta vẫn luôn biết mình rất tốt, không cần ngươi khích lệ. Về phần ngươi nhớ kỹ ta, vậy nhớ kỹ đi.”

Nàng lại nhún nhún vai: “Người ưu tú như ta, rất khó sẽ khiến người ta không nhớ được. Cho nên cũng không thiếu một mình ngươi.”

Giang Ký An nghẹn họng: “……”

Ngực càng là sinh ra một cỗ buồn bực ăn quả đắng nồng đậm. Lần đầu tiên thấy nha đầu không biết xấu hổ lại kiêu ngạo như vậy, nào có tự khen mình như thế.

Cách đó không xa, Phi Long Vệ: “……” Nha đầu này có bản lĩnh tức chết người không đền mạng.

Giang Ký An phát hiện nha đầu này nhanh mồm nhanh miệng, ngươi nói một câu, nàng ta có thể trả lời ngươi mấy câu, cũng đều là kiểu chọc người nghẹn họng. Bởi vậy chỉ cho Kiều Diệp một con dao găm, xoay người liền mang theo người rời đi.

Kiều Diệp ở sau lưng chậc chậc vài tiếng: “Võ An hầu cũng chỉ như thế thôi, quả nhiên không xứng với mẹ nuôi của ta. Trái lại cùng Nhị phu nhân tâm cơ kia, là một đôi cẩu nam nữ trời đất tác hợp.”

Lời này khiến bước chân Giang Ký An dừng lại, hận không thể hiện tại liền xoay người trở về đánh chết nha đầu này nhưng mà hắn quét mắt nhìn Phi Long Vệ đã lộ diện cách đó không xa, vẫn là nhịn. Hiện tại quan trọng nhất vẫn là dỗ dành thê tử. Vì thế hắn lại đi tới cửa viện của Vệ Phong Hoa, chờ bà đi ra, mà Kiều Diệp thì nhìn về phía mấy tên Phi Long vệ, cười hỏi: “Kịch vừa rồi có đẹp không?”

Phi Long Vệ: “……”

Nha đầu này thật đúng là không phải người bình thường. Đổi thành nữ tử khác, đừng nói là thôn cô, chính là quý nữ kinh thành. Nhìn thấy bọn họ đều sẽ rất kiêng kị cùng muốn rời xa. Hơn nữa bị khí thế của Vũ An Hầu uy hiếp, cũng có thể sẽ sợ nhưng nàng chẳng những không sợ, còn rất kiêu ngạo đánh thân vệ của Vũ An Hầu, càng làm người ta tức giận bỏ đi.

Đối với bọn họ cũng không có chút sợ hãi cùng kiêng kị nào, phảng phất bọn họ thật chỉ là người qua đường xem trò vui.

Một người trong đó cười cười, ôm quyền với Kiều Diệp: “Kịch vừa rồi rất đẹp, Kiều tiểu nương tử lợi hại, chúng ta đều bội phục.” Hắn thật sự có chút bội phục dũng khí và kiêu ngạo của vị tiểu nương tử này.

Kiều Diệp khoát tay áo: “Nói chuyện thật dễ nghe. Vậy các ngươi liền trở về, đem trò hay vừa rồi phát sinh chuyển cáo cho mẹ nuôi của ta đi.”

Phi Long Vệ ngẩn người: “Bao gồm cả câu ngươi nói ánh mắt của nàng không tốt?”

Kiều Diệp hào phóng gật đầu: “Đúng vậy!”

Phi Long Vệ dở khóc dở cười: “Được, chúng ta nhất định nói nguyên vẹn cho quận chúa.”

Tiểu nương tử này rất thú vị, khó trách quận chúa thích như vậy. Sau khi trở về, bọn họ quả nhiên kể lại chuyện lúc trước và đoạn đối thoại của Giang Ký An và Kiều Diệp.

Vệ Phong Hoa rất tức giận. Người bà tức giận đương nhiên không phải là Kiều Diệp, mà là Giang Ký An. Một đại nam nhân, thế mà chạy tới bắt nạt một tiểu nữ tử, còn là con gái nuôi của bà, bà thật sự là cho hắn mặt mũi.

“Tiểu Diệp Tử nói rất đúng, ánh mắt trước kia của ta thật sự là không tốt. Thậm chí còn mù mắt nhiều năm như vậy, thế mà lại coi trọng loại hỗn đản không có phẩm chất như Giang Ký An.”

Nàng hỏi Phi Long Vệ: “Các ngươi nói đúng không?”

Phi Long Vệ: “……”

Bọn họ cũng không phải Kiều Diệp, nào dám lắm miệng, chỉ có thể cười cười.

Tiếp theo bà khoát khoát tay: “Các ngươi ra ngoài đánh Giang Ký An một trận, bảo hắn mau cút đi, đừng đứng ở cửa chướng mắt, nhìn hắn liền phiền.” Bà bây giờ thật sự rất phiền chán đối với hắn.

Thế là Giang Ký An đứng ở cửa chờ bà mềm lòng, lại bị đánh một trận. Lần này mặt mũi không nhịn được nữa, mang theo người rời đi.

Hai ngày sau, Giang Ký An đều sẽ đến thôn tìm Vệ Phong Hoa nhưng ở ngoài mười trượng, sẽ bị Phi Long vệ ngăn lại, chỉ có thể đi theo sau lưng, nhìn thê tử cùng nha đầu kia lên núi xuống sông chơi điên, còn ngồi tán gẫu với một đám thôn phụ, đan dây đeo tay rẻ mạt

Trên mặt bà tươi cười xán lạn, Cũng là thứ mà hắn đã rất nhiều năm cũng không gặp lại, không nhịn được ánh mắt một mực đuổi theo phía sau bà. Loại rung động thích thú khi còn trẻ lại xuất hiện. Chỉ là bà lại không để ý tới hắn, lại qua một ngày, sau khi Vệ Phong Hoa cáo biệt với Kiều Diệp, dưới sự an bài của Phi Long Vệ, ngồi lên xe ngựa hồi kinh. Đồng thời còn để lại vài tên Phi Long vệ, để bọn họ bảo vệ Kiều Diệp. Nếu như Giang Ký An hoặc là Quan Dũng Hầu muốn gây bất lợi cho Kiều Diệp, vậy thì để bọn họ ra tay.

Hiện tại Giang Ký An cũng không có tâm tư đặt ở trên người Kiều Diệp để trả thù. Sau khi biết Vệ Phong Hoa khởi hành, lập tức mang theo đám người Thủy Thu Lan đuổi theo, chỉ là cũng không cách nào tới gần, trên đường hồi kinh chỉ có thể xa xa theo ở phía sau.

Thủy Thu Lan nhìn Giang Ký An đặt tất cả tâm tư lên người Vệ Phong Hoa, không biết vì sao, sinh ra một loại dự cảm không tốt. Không, không thể tiếp tục như vậy nữa. Sau khi hồi kinh, phải tìm cơ hội kích thích Vệ Phong Hoa đến tranh đoạt Giang Ký An mới được. Hoặc là nghĩ cách, trước tiên khiến Vệ Phong Hoa khó chịu trả lại chút khuất nhục trước đó. Chỉ là còn không đợi bà ta khiến Vệ Phong Hoa khó chịu, bản thân bà ta lại bị chọc tức trước. Bởi vì dọc theo đường đi, đều có tiểu thư hoặc là tiểu gia tộc của tiểu quan chủ động ôm ấp yêu thương Giang Ký An.

Đổi thành thường ngày, không cần bà ta làm gì, Vệ Phong Hoa sẽ chủ động đi giải quyết. Nhưng lần này, Vệ Phong Hoa chẳng những không ngăn cản, sau khi Giang Ký An cự tuyệt cũng rời xa những nữ tử kia, nữ nhân điên kia lại giúp Giang Ký An thu những nữ tử này, còn mang theo tất cả mọi người, nói là mang về kinh làm thiếp cho Giang Ký An.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.