Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 24: Ra oai phủ đầu ai mà không dùng chứ?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục nhị tẩu vốn là một người đàn bà hung hãn, trước kia đều chỉ có nàng ta đối với người khác dũng mãnh nhưng bây giờ lại không nhịn được, sợ tới mức thét chói tai: “A! Ta không đi.” Nàng ta lại khóc lớn hô: “Cứu, cứu ta!” Bị người ta nhấc lên đi ra ngoài như vậy, nàng ta bị dọa đến tàn nhẫn.

Lục lão nhị thấy thế, lập tức đứng dậy ngăn cản: “Ngươi mau thả vợ ta ra.”

Kiều Diệp nhíu mày: “Được, nhị bá đã mở miệng, ta tự nhiên phải nghe trưởng bối.” Sau đó ném Lục nhị tẩu xuống đất.

Lục nhị tẩu bị dọa sợ tè ra quần, còn không đợi mọi người phản ứng, Kiều Diệp đã túm lấy cổ áo Lục lão nhị, đem người nhấc lên, đồng dạng giơ lên, còn xoay một vòng “Nhị bá, vậy chúng ta ra ngoài tâm sự đi, dù sao bệnh của ta còn chưa có tốt.”

Lục lão nhị sợ đến ngây ngẩn cả người.Nghe nói như thế mới hoàn hồn, không nhịn được thét lên: “Thả ta xuống, ngươi mau thả ta xuống. Ta và ngươi không có gì để nói chuyện.” Hắn thật không nghĩ tới, nha đầu chết tiệt này khí lực đã lớn đến loại tình trạng này. Hắn là loại người được xem như cường tráng nhất trong thôn. nhưng lại bị Kiều Diệp dễ dàng nâng cả người lên. Đáng sợ, thật là đáng sợ.

Những người khác cũng choáng váng. Đồng dạng không nghĩ tới khí lực của Kiều Diệp lại lớn như vậy.

Kiều Diệp lại ủy khuất nói: “Không phải các ngươi bảo ta đừng nói nhảm, trực tiếp ra tay sao? Ta đã nói ta có bệnh, không vui thì sẽ đập đồ đánh người. Đây không phải là các ngươi ép buộc, để cho ta làm sao?”

Người của Lục gia: “……”

Ai ép nàng làm như vậy, bọn họ cũng không phải điên. Lão thái thái nhìn thấy sắc mặt con trai thứ hai sợ tới mức trắng bệch, cũng sợ Kiều Diệp sơ ý một chút, ném con thứ hai ra ngoài bị thương. Vì vậy vội vàng đứng lên, nhìn Kiều Diệp, tận lực hòa ái mở miệng: “Kiều gia nha đầu, ngươi mau thả nhị bá ngươi ra đi, bá mẫu ngươi vừa rồi nói đùa với ngươi đó. Người một nhà có cái gì thì nói cho đàng hoàng, nơi nào có thể một lời không hợp liền động thủ.”

Kiều Diệp nhìn về phía bà ta, càng ủy khuất hơn: “Nhưng nhị bá mẫu bảo cháu đừng nói nhảm. Ta có bệnh, chỉ thích nói chuyện, người khác không cho ta nói, ta nhịn không được liền muốn động thủ. Bà nội, rốt cuộc là ngài bảo ta nói chuyện hay là để cho ta trực tiếp động thủ đây? Ngài là chủ của một gia đình, ta nghe ngài.”

Nói như vậy, chẳng qua là cho đám cực phẩm Lục gia một cái bậc thang đi xuống, cũng vuốt thuận lông Lục lão thái thái. Dù sao về sau còn cần dùng đối phương rất nhiều.

Tin tưởng rằng nàng ra tay như vậy, lại nói mình có bệnh, không cao hứng liền muốn đập đồ đánh người. Những cực phẩm này cho dù bị mẹ chồng sau trêu chọc xúi giục cũng không dám tới trước mặt nàng diễu võ dương oai gây sự. Ra oai phủ đầu ai mà không dùng chứ.

Lục lão thái thái cứng đờ cười nói: “Đương nhiên là nói chuyện tử tế. Kiều gia nha đầu, về sau bớt động thủ, nói nhiều hơn.”

Kiều Diệp không cao hứng nói: “Bà nội, sao bà còn cứ gọi con là nha đầu Kiều gia vậy, không phải con đã gả đến nhà bà rồi sao? Chẳng lẽ ngươi không thừa nhận ta cháu dâu này?”

Lục lão thái thái trong lòng thầm mắng, ngoài miệng lại nói: “Làm sao có thể, ta chỉ là gọi quen rồi. Con dâu Ngũ Lang, từ hôm nay trở đi chúng ta chính là người một nhà. Ngươi trước tiên thả Nhị bá ngươi xuống, chúng ta nói chuyện thật tốt.”

Lần này Kiều Diệp không ném, mà là thả Lục lão nhị xuống “Được rồi, nể mặt bà nội, lần này coi như xong.” nàng lại kéo tay Lục lão thái nói: “Bà nội nhưng mà bà phải bảo bọn họ, về sau đừng có chọc ta tức giận khổ sở nữa. Nếu không ta sẽ không khống chế được mà phát bệnh.”

Đối với những cực phẩm này, cũng không thể một mực dỗ dành. Nếu không, dễ dàng được đà lấn tới, được một tấc lại muốn tiến một thước, cho nên trước đó nàng đã nghĩ kỹ, phải vừa đấm vừa xoa. Dù sao nàng có bệnh, biết đánh người, ai chọc nàng tức giận liền đánh người đó, đến đi!

Đám người Lục lão thái thái: “……”

Đây rốt cuộc là cưới một người vợ trở về, hay là cưới một tổ tông trở về. Trước đó Lục lão thái cũng bị man lực của Kiều Diệp hù dọa. Cái này chỉ có thể nghẹn khuất gật đầu: “Yên tâm, bà nội nhất định sẽ bảo bọn họ đừng chọc giận con.”

Kiều Diệp thu hồi ủy khuất trên mặt, cười nói: “Ta biết bà nội là tốt nhất mà.” Sau đó kéo lão thái thái đi đến ngồi xuống ở vị trí đầu tiên, nàng kéo một cái ghế ngồi bên cạnh lão thái thái. Nàng hỏi: “Bà nội, mẹ chồng ta trở về, không nói chuyện ta sẽ phát bệnh sao?”

Úc Uyển Chi và Lục Mai trước đó trở về, khẳng định giội nước bẩn cho nàng không ít. Nàng sao có thể nhịn được, đương nhiên phải trả về chứ

Lục lão sửng sốt quá: “Chưa nói a!” Kiều Diệp lập tức nhìn trúng: “Vậy khó trách nhị bá mẫu bọn họ còn chọc ta tức giận, thì ra là mẹ chồng và đại tỷ không nói. Bà nội, bà ngàn vạn lần đừng trách các nàng. Đều là ta không tốt, sẽ có bệnh như vậy, không phải các nàng cố ý không nói. Các nàng không thể nào là muốn ta phát bệnh đánh hai bá mẫu bọn họ chứ?”, lại rót một ly trà, mời hai người kia uống.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt lão thái thái và mấy người khác trong mấy phòng đều thay đổi. Đồng loạt nhìn về phía Úc Uyển Chi và Lục Mai, ánh mắt mang theo khiển trách. Đặc biệt là vợ chồng Lục lão nhị, còn mang theo oán khí tràn đầy.

Kiều Diệp có bệnh, hai người các nàng trở về lại không nói. Làm hại bọn họ thiếu chút nữa bị hù chết. Hơn nữa nếu không phải tức phụ lão ngũ giật dây, Ngũ Lang làm sao có thể nhất định phải để Ngũ Lang cưới một kẻ ngu. Bây giờ thì hay rồi, thằng ngốc biến thành bình thường, còn có thể một lời không hợp liền đánh người. Bọn họ còn sai khiến Kiều Tam Nha làm việc như thế nào? Đây không phải là thêm phiền cho gia đình sao.

Cảm nhận được ánh mắt trách cứ của người Lục gia, Úc Uyển Chi lại bị chọc tức. Nha đầu chết tiệt này há mồm liền nói bậy, các nàng lúc nào biết nàng có bệnh điên gì? Ai biết nha đầu chết tiệt kia sau khi trở nên bình thường sẽ như vậy, đầu óc nàng ta có vấn đề, mới có thể để Tiểu Tiện Chủng cưới vào cửa. Úc Uyển Chi đỏ mắt, ủy khuất lắc đầu: “Không, ta không biết.”

Lục Mai cũng vội vàng nói: “Bà nội, chúng ta căn bản không biết Kiều Tam Nha có bệnh gì, nàng lừa các ngươi.”

Kiều Diệp nhìn thấy bộ dáng này của mẹ chồng, rốt cuộc cũng biết Lục Mai học được từ đâu. Nàng thở dài nói: “Đều là lỗi của ta, ta không nên phát bệnh. Các ngươi đã nói không biết, vậy thì không biết đi.”, lại nhìn về phía Lục lão thái: “Bà nội, các ngươi coi như các nàng không biết đi. Bằng không mẹ chồng ta không cao hứng, cha chồng ta cũng phải mất hứng theo.”

Úc Uyển Chi và Lục Mai: “……”

Cái gì gọi là coi như các nàng không biết? Các nàng vốn không biết a! Nói như vậy, giống như là các nàng đang nói dối.

Lục Thanh Vinh: “…” Chuyện này liên quan gì đến hắn?

Lục Mai phủ định nói: “Bà nội, chúng ta thật sự không biết, chúng ta…”, chỉ là còn chưa nói xong, đã bị Lục lão thái cắt ngang, cho Lục Mai một ánh mắt không vui: “Được rồi, còn có để yên hay không.”

Bà ta càng tin tưởng Kiều Diệp hơn, dù sao kẻ ngốc bình thường đều sẽ không nói dối.

Tức phụ lão Tam không thích Ngũ Lang, cho nên không chứa được tức phụ Ngũ Lang cũng bình thường. Lục Mai lại là chó săn của vợ lão ngũ. Các nàng không chủ động nhắc nhở bọn họ là Kiều Tam Nha sẽ phát bệnh đánh người. Có thể chính là muốn để người trong nhà bị đánh, để mấy phòng khác náo loạn với Kiều Diệp.

Điều này làm cho lão thái thái vốn còn rất thích Úc Uyển Chi có chút khó chịu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.