Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 238: Ngươi cầu ta, ta liền phải đồng ý?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giang Ký An không thể tin được nhìn Vệ Phong Hoa. Từ khi quen biết đến bây giờ, đây là lần đầu tiên nàng đánh mình. Chẳng những đánh trước mặt nhiều người như vậy, còn nói ra lời quyết tuyệt như vậy. Cái gì gọi là nàng không thèm hắn, không cần hắn?

Hắn lần nữa mở miệng giải thích: “Ta biết ngươi tức giận chuyện trước đó nhưng ta lựa chọn như vậy, cũng là bởi vì ngươi càng có năng lực tự vệ. Hơn nữa biết người nọ sẽ không hạ sát thủ đối với ngươi. Ta cũng không muốn từ bỏ ngươi.”

Nàng là thê tử của hắn, là nữ nhân hắn yêu nhiều năm như vậy, làm sao có thể từ bỏ nàng. Nàng nhất định là quá tức giận mới có thể nói ra loại lời đả thương người này.

Vệ Phong Hoa nhìn bộ dáng này của hắn, cảm giác cực kỳ không thú vị. Nàng lười nói nhảm với hắn: “Nhưng ta vẫn bị đâm bị thương rơi xuống sông thiếu chút nữa chết. Cho nên cái ‘biết’ của ngươi thật sự là dư thừa. Không cần giải thích, ta không muốn nghe. Về sau chúng ta liền đường ai nấy đi.”

Bà nhìn lướt qua Vệ Xuân: “Vả miệng.”

Vệ Xuân Nhất nghe vậy không hề do dự tiến lên, tát mạnh mấy cái lên Thủy Thu Lan.

Trong mắt Thủy Thu Lan lộ vẻ khó có thể tin, Vệ Phong Hoa nữ nhân này có phải điên rồi hay không? Tiếp theo là một cỗ khuất nhục cùng hận ý nồng đậm. Vệ Phong Hoa dám đánh nàng, nhục nhã bà ta như thế, bà ta nhất định phải làm cho đối phương hối hận.

Bà ta giơ tay lên cản Vệ Xuân, càng ủy khuất hô một tiếng: “Phu quân!”

Giang Ký An lập tức phản ứng lại đi ngăn cản, còn nhấc chân muốn đá bay Vệ Xuân.

Khi chân hắn đá tới chỗ Vệ Xuân, Kiều Diệp lại giơ tay kéo Vệ Xuân ra, khiến hắn đạp vào không khí.

Vệ Phong Hoa thấy thế tức cười: “Giang Ký An, ngươi dám đạp thị nữ của ta, những năm này ta cũng thật sự là cho ngươi mặt mũi.”

Nói xong bà rút roi ngựa đặc chế từ bên hông ra, quất về phía hai người Giang Ký An.

Giang Ký An không phòng bị, bị một roi quất vào tay. Sau đó roi thứ hai của Vệ Phong Hoa rơi xuống, hắn nhanh chóng kéo Thủy Thu Lan né tránh.

Chuyện này càng chọc giận Vệ Phong Hoa hơn. Bà vung roi quất liên tiếp vào hai người.

Mặc dù võ công của Giang Ký An cao hơn Vệ Phong Hoa không ít nhưng bởi vì che chở Thủy Thu Lan không bị rút trúng. Cho nên có đôi khi sẽ không kịp tránh né bị trúng mấy roi.

Trên mặt Thủy Thu Lan lộ ra vẻ hoảng sợ và lo lắng, mặt đau rát nhưng trong lòng lại rất đắc ý và vui vẻ. Xem đi, người Giang Ký An che chở vẫn là bà ta. Thân phận của Vệ Phong Hoa cao quý thế nào thì thế nào? Còn không phải ngay cả nam nhân cũng không giữ được sao, chỉ cần Giang Ký An vẫn đứng về phía bà ta, che chở bà ta là có thể khiến Vệ Phong Hoa khó chịu muốn chết.

Hiện tại không phải đã bị chọc giận rồi sao. Đây chính là một nữ nhân ngu xuẩn, ở trước mặt nhiều người như vậy quật trượng phu, không phải là làm mất thể diện của Giang Ký An sao. Mặc dù bà ta chịu mấy bạt tai nhưng lại có thể để cho Giang Ký An đau lòng áy náy, ngược lại cũng đáng.

Vệ Phong Hoa bất chấp hậu quả hồ đồ tùy hứng, chỉ biết đẩy Giang Ký An càng ngày càng xa, hoàn toàn đẩy người sang phía bà ta. Sau này yêu mà không được, cô độc suốt đời, nhìn bà ta và Giang Ký An ân ái, lòng ngày ngày chua xót rơi lệ, chính là kết cục của nữ nhân này.

Trong nhận thức của Thủy Thu Lan, Vệ Phong Hoa cực kỳ yêu Giang Ký An, vì hắn mà cái gì cũng có thể làm. Cho nên cái gì mà không thèm hắn, không cần hắn, chẳng qua là lời nói tức giận. Chỉ cần Vệ Phong Hoa yêu Giang Ký An, bà ta có thể lợi dụng điểm yếu này, khiến đối phương chịu thua, sau này phải xin lỗi vì chuyện hôm nay. Cũng có thể lợi dụng điểm ấy, để ngăn cách giữa hai người càng ngày càng sâu.

Đột nhiên, roi vung về phía mặt của Thủy Thu Lan. Giang Ký An chủ động tiến lên, chắn trước mặt Thủy Thu Lan, cũng bởi vậy né tránh không kịp, roi rơi ở trên mặt hắn. Cơn đau bỏng rát truyền đến, hắn ta cũng sinh ra một cỗ tức giận: “Vệ Phong Hoa, ngươi đã quá lắm rồi. Hồ đồ cũng phải có một mức độ”

Roi này nếu rơi vào trên mặt Thu Lan, sợ là muốn hủy dung. Thê tử hôm nay thật sự là quá hồ đồ tùy hứng. Hắn có thể để cho nàng hả giận, có thể bao dung nàng hồ nháo nhưng nàng không thể một chút phân tấc cũng không có.

Vệ Phong Hoa lại đánh rất thoải mái: “Hồ đồ rắm thối cha ngươi. Lão nương hôm nay muốn quất đôi cẩu nam nữ các ngươi.” Nói xong bà tiếp tục vung roi.

Giang Ký An bị đánh ra hỏa khí, lần này không tránh né nữa, mà là chủ động đưa tay kéo lấy roi.

Vệ Phong Hoa thấy thế bèn vứt roi, giơ tay đánh về phía hắn.

Giang Ký An tiếp chiêu, hai người rất nhanh đã đánh nhau.

Vệ Phong Hoa không hề nương tay, chiêu nào chiêu nấy đều rất hung ác. Giang Ký An vẫn luôn giữ lại, không muốn làm bà bị thương. Cho nên lấy trốn làm chủ, cũng bởi vậy tuy giá trị vũ lực có chênh lệch nhưng hắn lại bị đè ra đánh.

Kiều Diệp thấy thế nói với Vệ Xuân: “Ngươi không tiếp tục vả miệng?”

Thừa dịp cẩu nam nhân kia bị dây dưa, có thể tát tiện nữ nhân kia một hồi. Nàng cũng đã nhìn ra tâm tư của Thủy Thu Lan.

Chen chân đúng lý hợp tình, còn muốn lợi dụng Giang Ký An để kích thích mẹ nuôi làm mẹ nuôi thất thố. Nhưng lần này cùng tương lai sắp tới đây, nữ nhân này tính kế sẽ mau chóng thất sách và thất bại thôi

Bởi vì nàng nhìn ra được, mẹ nuôi thật buông xuống. Cho nên động thủ mới ác như vậy. Hoàn toàn là muốn trút giận vì trước kia, cũng không phải chỉ là bởi vì tức giận. Không yêu, không thèm để ý, tự nhiên cũng có thể khiến đôi cẩu nam nữ này không cách nào lợi dụng.

Vệ Xuân nghe vậy lập tức phản ứng lại. Nàng gật đầu với Kiều Diệp: “Tiểu chủ tử nói rất đúng.”

Vẫn là tiểu chủ tử cơ trí. Sau đó cho Vệ Hạ một ánh mắt. Vệ Hạ lập tức tiến lên, kiềm chế Thủy Thu Lan, Vệ Xuân tiến đến tát thêm mấy cái.

Thủy Thu Lan không ngờ hai tiện tỳ Vệ Xuân lại to gan như vậy, còn dám xuống tay với bà ta. Lần này sau khi trở về, bà ta nhất định phải khiến hai tiện tỳ muốn sống không được muốn chết không xong. Còn có con gái nuôi mà Vệ Phong Hoa nhận kia, bà ta cũng sẽ không để đối phương dễ chịu. Bà ta cố ý kêu đau một tiếng: “A! Phu quân!”

Giang Ký An nghe được tiếng động, mới chú ý tới Thủy Thu Lan lại bị Vệ Xuân vả miệng. Hắn muốn đi qua ngăn cản, lại bị Vệ Phong Hoa một chưởng đánh lui. Hắn lui về phía sau mấy bước, ngực truyền đến cảm giác đau đớn, nàng làm thật. Hắn không khỏi nhìn về phía Vệ Phong Hoa với vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi đến cùng muốn thế nào?”

Vệ Phong Hoa tiếp tục ra chiêu: “Vừa rồi ta đã nói, ta muốn giáo huấn đôi cẩu nam nữ các ngươi thật tốt.”

Giang Ký An nghe được xưng hô này, lại bị chọc tức đến: “Ngươi thật sự là không thể nói lý.”

Cái gì gọi là cẩu nam nữ, nàng nói mê sảng cái gì. Hắn bị Vệ Phong Hoa dây dưa, vì thế phân phó thị vệ mang đến: “Người đâu, đi bắt Vệ Xuân vệ Hạ, bảo vệ Nhị phu nhân.”

Thị vệ lập tức tiến lên, muốn bắt hai người Vệ Xuân. Vệ Phong Hoa cũng hô: “Phi Long Vệ nghe lệnh, bắt toàn bộ thị vệ của Vũ An Hầu lại.”

Bà vừa dứt lời, hơn mười người mặc phi mãng phục từ trong sân lao ra, cùng với trên tường nhảy xuống.

Rất nhanh đánh nhau với mấy tên thị vệ của Vũ An hầu, cũng nhanh chóng bắt được người. Sắc mặt Giang Ký An thay đổi, hiển nhiên không ngờ tới sẽ có Phi Long vệ ở chỗ này. Hắn cũng không hề nương tay, mặc dù không chủ động xuất kích đánh Vệ Phong Hoa nhưng rất nhanh đã chế trụ được bà.

Hắn từ phía sau ôm lấy bà, không cho bà động thủ nữa. Tiến đến bên tai bà, giọng điệu mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng dỗ dành: “Phong Hoa, ta xin ngươi đừng náo loạn nữa, được không?”

Đổi thành trước kia, Vệ Phong Hoa bởi vì hắn chịu thua, tự nhiên sẽ nhượng bộ. Bây giờ bị hắn ôm từ phía sau, lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác buồn nôn chưa bao giờ có. Bà không giãy thoát được hắn, vì thế nặng nề giẫm chân Giang Ký An một cái.

Giang Ký An đau đến mức buông bà ra theo bản năng. Vệ Phong Hoa lập tức quay người cho hắn một quyền, đánh hắn lui về phía sau, từ đó thoát khỏi trói buộc của hắn.

Bà trào phúng nhìn Giang Ký An: “Ngươi cầu ta thì ta phải đồng ý sao? Ngươi cho rằng mình ở chỗ này của ta còn có mặt mũi à?”

Tiếp theo bà cũng không đánh nữa, mà là phân phó Phi Long Vệ: “Các ngươi đi luyện tập với Vũ An Hầu chúng ta thật tốt, bắt hắn lại.”

Mặc dù vết thương của bà đã khôi phục gần hết nhưng động võ nhiều vẫn sẽ có ảnh hưởng. Lúc này bà cảm thấy miệng vết thương không thoải mái lắm.

Phi Long vệ thề trung thành với Hoàng đế, được phái tới bảo vệ quận chúa, tự nhiên chỉ nghe bà phân phó. Vì vậy hắn ta không chút do dự ra tay với Giang Ký An.

Võ công của Giang Ký An cao cường nhưng Phi Long vệ cũng không yếu, đặc biệt là người dẫn đầu lại là một vị phó chỉ huy sứ. Vì vậy hắn dần dần rơi xuống hạ phong, không bao lâu sau đã bị Phi Long vệ tìm được sơ hở, bắt lấy hắn.

Phó chỉ huy ôm quyền với Vệ Phong Hoa: “Quận chúa, Vũ An Hầu đã bị bắt.”

Vệ Phong Hoa nói: “Ném hắn và nữ nhân này ra ngoài, về sau trong phạm vi mười trượng đều không cho phép bọn họ tới gần ta.”

Bà lại nhìn về phía Giang Ký An đang tỏ vẻ không thể tin: “Ta sẽ về kinh thành nhưng không phải đi cùng các ngươi. Nhìn thấy đôi cẩu nam nữ các ngươi, ta liền ngán ngẩm. Cho nên các ngươi về sau cách xa ta một chút. Bằng không lão nương gặp một lần, sẽ giống như hôm nay vậy, đánh các ngươi một lần.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.