Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 232: Ngày mai ngươi liền để cho hắn trèo cao không nổi




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Diệp có chút đồng tình nhìn về phía Vệ Phong Hoa.

“Thì ra người bị bọn họ tẩy não nhiều năm như vậy, khó trách rõ ràng với thân phận của người, không nên dễ dàng tha thứ cùng nhượng bộ như vậy.”

Xem ra năng lực tẩy não, ngụy trang của Nhị phu nhân kia rất mạnh, cũng không phải loại hình hoa sen trắng, mà là giả vờ thanh lãnh cao ngạo thuần khiết, không thèm để ý,không tranh đoạt.Lấy lui làm tiến đến hấp dẫn Giang Ký An, là loại trà xanh tâm kế rất lợi hại. Dù sao nam nhân có thân phận như Giang Ký An, nữ nhân muốn cho khống hắn quá nhiều.

Đột nhiên xuất hiện một nữ nhân bất đắc dĩ gả cho hắn làm nhị phòng, lại tỏ vẻ không muốn ảnh hưởng tình cảm của hắn cùng phu nhân mà không tranh đoạt, lại thoái nhượng. Có thể hắn sẽ sinh ra một loại dục vọng chinh phục và ý muốn bảo hộ. Cộng thêm còn có một tra lão hầu gia tận lực thúc đẩy hỗ trợ, thường xuyên truyền một ít ý nghĩ cho hắn.

Giang Ký An đối với Nhị phu nhân, từ lạnh nhạt đến cảm thấy thua thiệt, sau đó muốn đền bù. Có tâm tư muốn đền bù tổn thất, dĩ nhiên sẽ càng chú ý cùng tiếp xúc, tình cảm của hai người cũng không ngừng tăng lên. Trong quá trình này, Giang Ký An chắc chắn đã động tâm với Nhị phu nhân kia, có tình cảm và sự quan tâm.

Tiếp theo ngược lại còn tẩy não chính thê. Nói ngươi cùng hai đứa con trai của ngươi chiếm được nhiều như vậy, vì sao không thể nhường Nhị phòng? Bọn họ đã cái gì cũng không tranh, các ngươi còn muốn thế nào? Đương nhiên, trong lòng hắn cũng thật sự nghĩ như vậy. Cho nên mới luôn cảm thấy thua thiệt nữ nhân nhị phòng và con cái của bà ta. Dù sao một cái bàn tay cũng không thể vỗ kêu lên được.

Giang Ký An hẳn là người yêu mẹ nuôi nhưng đồng thời cũng thích một nữ nhân khác, thậm chí càng để ý nữ nhân kia hơn. Rõ ràng là phản bội thê tử, thiên vị một nữ nhân khác, còn tìm cớ nói là vì đền bù. Đúng là kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết. Còn có một điểm mấu chốt, ở trong tiềm thức của Giang Ký An hẳn là cho rằng mẹ nuôi yêu hắn nhiều năm như vậy, lại vì hắn làm nhiều như vậy, nhượng bộ nhiều như vậy. Cho nên bất kể hắn làm cái gì, chỉ cần quay đầu lại nàng đều sẽ ở đây. Ỷ vào tình yêu của bà, liền tùy ý tổn thương bà.

Tính cách của mẹ nuôi tương đối ngay thẳng, không có quá nhiều quanh co lòng vòng loại 800 tâm nhãn kia. Đã từng rất yêu Giang Ký An đến mười mấy năm, sau đó người bên gối dài, không ngừng nói cho bà một chuyện, cũng rất dễ dàng bị tẩy não.

Nàng nói thẳng: “Một nam thừa tự hai nhà hai phòng chính là chuyện khiến người ta ghê tởm, chẳng qua là để tiểu thiếp hợp pháp hóa mà thôi. Giang Ký An và Nhị phu nhân sinh ra không phải là con của đệ đệ lão hầu gia, làm sao kéo dài huyết mạch? Thật ra nếu muốn kéo dài huyết mạch của một phòng thì quá kế một hài tử chi thứ của Giang gia, không phải được rồi sao. Người chính là bị bọn họ liên hợp lừa. Những năm này hắn khẳng định động tâm đối với Nhị phu nhân, có cảm tình thật sự, mới có thể bất công, mới có thể ở thời điểm nguy hiểm nhất, lựa chọn đối phương từ bỏ người.”

Nàng chỉ ra: “Hắn sở dĩ cảm thấy thua thiệt, còn khiến người cũng cảm thấy thua thiệt nhị phòng, thật ra chẳng qua là vì hắn phản bội tình cảm của các ngươi trước đây, tìm cớ mà thôi. Như vậy còn có thể quang minh chính đại đối tốt với nữ nhân và hài tử nhị phòng, lấy mỹ danh là đền bù tổn thất. Dần dần, chính hắn cũng tin tất cả các ngươi mắc nợ nhị phòng.”

Nàng đưa tay nắm lấy tay Vệ Phong Hoa: “Kỳ thật đại phòng các ngươi rõ ràng mới là chịu thiệt nhất, làm sao có thể nhị phòng lại chịu thiệt chứ. Rõ ràng Nhị phu nhân mới là người chen chân giữa các ngươi. Ngươi là Hầu phu nhân, con của ngươi vốn chính là người thừa kế của Hầu phủ. Ngược lại là có thêm nhị phòng, người chẳng những phải đem tình yêu của trượng phu chia ít nhất một nửa ra ngoài. Con trai của người nên có tình thương của cha, cũng bị con trai nhị phòng đoạt. Còn có gia sản và tài nguyên Hầu phủ, vốn dĩ tất cả đều là của con trai người nhưng bây giờ lại chia cho nhị phòng không ít.”

Nàng càng nói càng cảm thấy tức giận: “Lão hầu gia cùng Vũ An Hầu cảm thấy thua thiệt nhị phòng, đó là chuyện của bọn họ. Dựa vào cái gì muốn người và con của người, cũng phải bồi thường cho nhị phòng? Huống chi, rõ ràng chi trưởng các ngươi mới là một chi bị thua thiệt, nhị phòng mới là người không biết xấu hổ xâm chiếm, một mực hút máu của các ngươi. Nên bồi thường, hẳn là đối với đại phòng các ngươi mới đúng.”

Sau khi Vệ Phong Hoa nghe xong, đột nhiên có một loại bừng tỉnh đại ngộ. Đầu tiên là ngu ngơ một lát, sau đó trên mặt lộ ra tức giận: “Đúng vậy, những thứ này rõ ràng đều nên là của ta và con trai ta. nhị phòng mới là kẻ xâm chiếm, sao ngược lại biến thành chúng ta mắc nợ bọn họ? Đầu óc của ta trước kia nhất định là bị nước vào hỏng rồi, mới có thể thiếu chút nữa tin chuyện ma quỷ của bọn họ.”

Bà hiện tại hận không thể trở lại quá khứ, tự vả miệng mình một cái để đánh tỉnh mình. Bà đã từng bị bọn họ không ngừng nói như vậy, thế mà thật sự không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ một phòng này của bọn họ thật sự thiếu nợ nhị phòng? Dù sao so với tước vị cùng gia nghiệp lấy được từ đại phòng, quả thật thứ nhị phòng lấy được ít hơn rất nhiều.

Lúc này mới có thể không ngừng nhượng bộ cùng nhường nhịn nhưng bây giờ nghe Kiều Diệp nói, tỉ mỉ nghĩ lại mới phát hiện, cũng không phải như vậy. Những thứ đó vốn nên là của mẹ con các nàng, bọn họ thua thiệt cái rắm.

Lão vương bát hầu gia kia, cùng tên khốn Giang Ký An này, mấy năm nay thật đúng là dụng tâm lương khổ với nhị phòng. Bà lại muốn trở về tát mình, làm sao lại bị bọn họ lừa nhiều năm như vậy.

Tiếp theo bà nhìn về phía Kiều Diệp: “Ngươi nói xem, ta nên làm gì bây giờ? Sau khi trở về, tìm bọn hắn mắng một trận, thậm chí đánh một trận? Đóng cửa lại sống qua ngày của đại phòng chúng ta sao? Nhưng nói như vậy, ta cảm thấy không trút được cơn giận này, thật nghẹn khuất.”

Bà lại một mặt ủy khuất: “Bây giờ ta nghĩ đến những chuyện kia, những người đó liền không nhịn được mà buồn nôn.”

Kiều Diệp nói: “Nam nhân như vậy, nhà như vậy, ta cảm thấy không cần cũng được.”

Nàng nói ý nghĩ của mình: “Đổi thành ta, nam nhân như vậy tuyệt đối sẽ không giữ đến sang năm, khẳng định trực tiếp đá.”

Vệ Phong Hoa giật mình: Đá?”

Kiều Diệp gật đầu: “Đúng vậy, trực tiếp bỏ hắn thôi.”

Dùng hòa ly quá cho nam nhân kia và Hầu phủ mặt mũi. Nếu là nàng làm, trực tiếp ném cho đối phương một phong hưu thư, sau đó rời đi. Dù sao lấy thân phận bối cảnh mẹ nuôi, có thể tùy hứng như vậy.

Nàng đề nghị: “Lấy gia thế cùng bối cảnh của người, cần gì ở lại Hầu phủ ủy khuất mình cùng hai đứa con trai của người. Giang Ký An đã phát hiện thế thân của người là giả nhanh như vậy, chứng tỏ trong lòng hắn đúng là có người. Cũng sẽ không nguyện ý người rời khỏi hắn, rời khỏi Hầu phủ. Nhưng trong lòng hắn đồng dạng có Nhị phu nhân, để ý Nhị phu nhân. Lần này ngươi đánh đòn phủ đầu trước, đổi lại là người, người tác thành cho bọn họ. Cho nên sẽ không phá hư tình cảm của bọn họ. Nếu hắn đã chọn nữ nhân kia, vậy thì để hắn và nữ nhân kia sống cả đời đi. Người rời đi, còn quả quyết đá hắn. Khiến cho hắn biết, người yêu hắn, cũng không phải là lý do để hắn chà đạp và tổn thương. Người cũng tùy thời có thể xoay người rời đi, để hắn xéo đi. Như vậy mới có thể để hắn thống khổ, đồng thời cảm nhận được mười mấy năm ủy khuất và nghẹn khuất của ngươi. Người còn trẻ như vậy, lại đẹp như vậy. Sau khi đá hắn, nói không chừng còn có thể gặp được nam nhân chỉ toàn tâm toàn ý đối với người, tốt hơn hắn.”

Để Giang Ký An theo đuổi thê tử hỏa táng tràgn, lại vĩnh viễn đuổi không kịp, càng bị người khác chặn đường, mới hả giận.

Nàng lại nói: “Người phải để cho hắn hiểu được, ngày hôm qua hắn không chọn người, ngày mai người liền để hắn trèo cao không nổi.”

Nàng cảm thấy mẹ nuôi đáng giá có được người tốt hơn, nên nhanh chóng rút ra khỏi vũng bùn Hầu phủ.

Sau này vô luận là tìm một nam nhân thích hợp tái giá hay tự mình thảnh thơi sinh hoạt, đều tốt hơn so với ở Hầu phủ, cùng Vũ An Hầu, Nhị phu nhân kia tiếp tục dây dưa và mạnh hơn. Đương nhiên, hưu phu rời đi, không có nghĩa là sẽ buông tha những người kia, cùng với bỏ những thứ Đại phòng nên được.

Những lời này khiến cho ánh mắt Vệ Phong Hoa đột nhiên sáng lên: “Đúng vậy, ta có thể hưu hắn.”

Sau đó híp mắt: “Ngày hôm qua hắn không chọn ta, ngày mai ta liền để hắn trèo cao không nổi. Lời này nói quá tốt rồi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.