Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 231: Vì sao lại dễ dàng tha thứ nhiều năm như vậy?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Diệp nhìn Vệ Phong Hoa, ánh mắt lộ ra vẻ vừa nghiêm túc vừa tò mò. Nàng biết, mẹ nuôi đây là muốn tìm linh cảm từ trên người mình, hoặc là để nàng nghĩ kế. Đồng thời cũng hiểu được, mẹ nuôi còn chưa nghĩ tới phương diện hòa ly nhưng mà cũng bình thường, mặc dù ở Đại Dần triều có thể hòa ly nhưng thế gia đại tộc và huân quý còn chưa có ai hòa ly.

Gia tộc hoặc là cá nhân, lợi ích dính dáng quá sâu, cho dù là quý phu nhân bối cảnh thế gia trong kinh thành rất mạnh mà không có nhà mẹ đẻ gia ủng hộ cũng rất khó làm được chuyện hòa ly. Đây là ở cổ đại, sau khi nữ tử hòa ly rời khỏi nhà chồng, dưới tình huống nhà mẹ đẻ lại mặc kệ, rất có thể sẽ không thể tiếp tục sinh hoạt.

Nữ tử còn có một điểm rất dễ dàng bị nắm, đó chính là hài tử, không nỡ bỏ con, hoặc là sợ hòa ly mang đến ảnh hưởng không nhỏ cho con, cuối cùng không thể không chịu đựng thỏa hiệp.

Nàng không lập tức đưa ra đáp án. Bởi vì nàng hiện tại chỉ cần biết thân phận của đối phương, cùng với tin tức mọi người đều biết. Nàng không nên biết bí mật của lão hầu gia, cùng với lựa chọn của Vũ An Hầu sau ngày đó bị tập kích. Nếu trực tiếp đề nghị, chẳng phải là bại lộ ra tiểu tướng công, vì thế nàng suy nghĩ một chút nói: “Ta có thể hỏi người trước một vấn đề hay không? Chủ yếu là ta còn chưa quá hiểu rõ, chuyện ngươi và Vũ An Hầu, cùng với Nhị phu nhân kia. Ta chỉ biết, người và Vũ An Hầu là thanh mai trúc mã. Vũ An Hầu bởi vì hiếu đạo, nghe lão hầu gia cưới nhị phu nhân kiêm Nhị phòng. Nhưng trước đó các ngươi bị tập kích, phu nhân nhị phòng kia không có việc gì, mà người lại bị thương thiếu chút nữa chết rồi. Ta mới suy đoán giữa hai phòng các ngươi hẳn là không hòa thuận, Võ An Hầu có thể càng thiên vị phu nhân nhị phòng. Cho nên khi ngươi hôn mê, ta mới không đáng vì người, nói những lời đó.” Đây cũng là giải thích thái độ lúc trước nàng biểu hiện ra ngoài.

Vệ Phong Hoa gật đầu: “Ngươi hỏi đi.”

Kiều Diệp làm bộ tò mò hỏi: “Nghe nói người biết võ, năm đó còn xông vào quân địch cứu Vũ An Hầu, trở thành một đoạn giai thoại. Trước đó các ngươi bị tập kích, bên người hẳn là có không ít Tinh Vệ. Nghe trước đó người đề cập qua, là nhị phòng phu nhân hại người bị bắt. Vậy tại sao bà ta lại không có việc gì, mà người lại sẽ bị thương rơi xuống sông chứ?”

Vệ Phong Hoa không giấu diếm: “Lúc ấy người của phản vương vây công chúng ta, nữ nhân kia đột nhiên thét lên, dẫn tặc nhân tới. Lúc đó ta vừa vặn ở bên cạnh bà ta, hộ vệ cùng ám vệ đều bị đối phương kiềm chế. Bọn họ còn chưa chạy tới, ta song quyền khó địch tứ thủ, vì thế cùng bà ta bị bắt. Sau đó người dẫn đầu cố ý để Giang Ký An lựa chọn thả một người, một người khác làm con tin. Thật ra người phản Vương, vốn dĩ chính là muốn bắt ta. Mà trượng phu tốt của ta cũng như nguyện của bọn họ, lựa chọn ta làm con tin. Nhìn từ phương diện lý trí, giá trị vũ lực của ta cao, hi vọng con tin tự cứu mình càng lớn hơn. Nhưng nhìn từ tình cảm, ta lại cảm thấy mình bị phản bội từ bỏ, ta không tiếp nhận được. Lựa chọn này, khiến ta không thể buông bỏ và tha thứ.”

Bà cười lạnh lại nói: “Huống chi nếu không phải nữ nhân kia thét chói tai dẫn tặc nhân tới, ta cũng sẽ không liên lụy bị bắt. Cuối cùng lại thành ta bị vứt bỏ, thực buồn cười.” Cũng rất khó chịu, tâm lạnh.

Bà hít sâu một hơi: “Nếu không phải vận khí tốt gặp được ngươi, ta sẽ bởi vì đôi cẩu nam nữ kia mà chết.” Nhắc tới là nổi nóng.

Kiều Diệp lộ ra ngoài ý muốn vừa đủ, cũng là bất bình vì bà phát ra từ nội tâm: “Người biết võ, cho nên người nên bị từ bỏ hi sinh, đây là đạo lý gì?”

Vệ Phong Hoa gật đầu: “Đúng vậy, ta mạnh, cho nên đáng đời ta phải chết?” Dựa vào cái gì! Huống chi bà mới là người bị hại lớn nhất.

Kiều Diệp suy nghĩ một chút hỏi: “Ngươi và Vũ An hầu là thanh mai trúc mã nhưng lúc ấy hắn lựa chọn như vậy, rõ ràng là thiên vị Nhị phu nhân. Con người khi cấp bách nhất, lựa chọn đều tương đối tuân theo bản tâm, bởi vì không có quá nhiều thời gian do dự để suy nghĩ. Dựa theo lý giải của ta, hẳn là hắn bình thường quen với nỗ lực của người, sau đó lại bảo vệ nhị phu nhân quen rồi. Chính vì vậy hắn không chút do dự mà lựa chọn. Những năm qua, tình cảm cùng quan hệ các ngươi có phải chưa từng tốt hơn hay không?”

Vệ Phong Hoa ngẩn người, thần sắc phức tạp nói: “Quả nhiên là người nhìn rõ ràng. Cho dù ngươi không rõ chuyện của chúng ta, cũng có thể suy đoán ra. Hắn cưới nữ nhân kia là bởi vì cha chồng của ta. Ngay từ đầu hắn đối với nữ nhân kia là rất lãnh đạm, ngày hai người thành thân, hắn đều không có chạm vào nữ nhân kia. cha chồng ta thường xuyên nói, ông ta cùng chi trưởng chúng ta thua thiệt nhị phòng. Nữ nhân kia vẫn luôn là một bộ thanh lãnh không tranh đoạt, giống như gả cho Hầu phủ làm nhị phòng thật sự là bởi vì không có cách nào. Càng biểu thị cũng không muốn ảnh hưởng quan hệ giữa ta và Giang Ký An, ngay từ đầu còn cố ý trốn tránh hắn. Sau đó hai người tiếp xúc nhiều hơn, cũng làm cho Giang Ký An dần dần thay đổi. Hắn nói ta là chính thê của hắn, người hắn yêu và quan tâm nhất là ta. Mà hắn không thể cho nữ nhân kia tình cảm và thân phận thể diện. Đối phương gả cho hắn làm nhị phòng, đã rất ủy khuất, hắn cảm giác rất thua thiệt đối phương. Hơn nữa sau khi chúng ta thành thân, ta vẫn không có mang thai hài tử. Cho nên hắn chẳng những đụng vào nữ nhân kia, đối phương còn sinh ra trưởng tử của hắn. Sau đó ta sinh ra song bào thai, tiểu nhi tử được hoàng đế sắc phong làm thế tử. Lão hầu gia và Giang Ký An đều cho rằng, tước vị và đại bộ phận gia nghiệp của Hầu phủ đều là do đại phòng kế thừa, nhị phòng chẳng những không tranh không đoạt, mà còn luôn nhượng bộ. Thậm chí Giang Ký An còn thường xuyên nói với ta, đại phòng chúng ta cũng thua thiệt không ít đối với nhị phòng. Cho nên hắn muốn bù đắp. Cũng bởi vậy hắn càng ngày càng để ý nữ nhân nhị phòng kia, cũng rất sủng ái ba hài tử đối phương sinh ra. Nhưng ông ta không coi trọng hai đứa con trai của mình như hai đứa trẻ con ở nhị phòng. Lão nhị bởi vì lớn lên bên cạnh cha ta, lại đi biên cương. Ở chung ít, cho nên tình cảm cha con hắn không sâu, cũng có thể lý giải. Nhưng hắn lại luôn chướng mắt lão tam, cảm thấy lão tam không làm việc đàng hoàng, thân là thế tử lại văn võ đều không được, thế mà thích loại chuyện buôn bán đê tiện. Nên thường xuyên khen hai đứa con trai của nhị phòng văn võ song toàn, rất biết cách tranh thủ. Cũng bởi vậy lão Tam gặp mặt hắn thường xuyên cãi lộn, sau đó tan rã trong không vui.

Ta dĩ nhiên là không cao hứng, bởi vì chuyện này chiến tranh lạnh và cãi nhau với hắn không ít lần. Ta càng cãi nhau với hắn, hắn càng cảm thấy là lão tam không có chí tiến thủ, còn hại vợ chồng chúng ta cãi nhau mất hòa, càng chướng mắt lão tam. Ta không muốn bởi vì hắn yêu cầu, liền đi trói buộc nhi tử. Cho nên lão Tam muốn làm gì, ta đều ủng hộ, còn một mực che chở hắn không bị Giang Ký An cùng lão Hầu gia phạt. Điều này làm cho hắn rất không vui, cảm thấy ta chính là mẹ hiền bại nhi tử. Không giống như Nhị phu nhân, đối với hai nhi tử chẳng những là mẹ hiền, còn là nghiêm mẫu. Cho nên hai đứa con trai của nhị phòng đều rất ưu tú không chịu thua kém, là tuổi trẻ tài tuấn nổi danh kinh thành. Chẳng những lão tam đối với chuyện này khó chịu, ta cũng rất không hài lòng hắn so sánh như vậy. Con trai của ta, bà cô của bọn họ là Thái hậu, biểu cữu là Hoàng đế, có tranh đua ưu tú hay không thì có quan hệ gì đâu? Huống chi bọn họ vốn cũng không kém ai. Lão nhị đánh thắng không ít trận, mạnh hơn so với lão đại nhị phòng chỉ biết lý luận suông. Lão Tam thích làm ăn, càng kiếm lời rất nhiều tiền và sản nghiệp, ta cảm thấy đây cũng là một loại bản lĩnh và tiền đồ. Nhưng Giang Ký An lại nói ta cưỡng từ đoạt lý, chúng ta bởi vì chuyện này mà tranh chấp không ít.”

Bà có chút hoảng hốt lại nói: “Nghe lão hầu gia cùng Giang Ký Anđra rả hơn mười năm, đại phòng chúng ta lấy được quá nhiều, nhị phòng một mực chịu thiệt. Có đôi khi ta cũng nghĩ, chẳng lẽ chúng ta thật sự nợ nhị phòng? Cũng bởi vậy, ta tuy chướng mắt nữ nhân nhị phòng kia, cũng không thích đứa nhỏ bà ta sinh. Nhưng bởi vì Giang Ký An để ý, bởi vì thân phận Hầu phu nhân còn phải giữ gìn thể diện của Hầu phủ, cùng với cha con bọn họ luôn nói thua thiệt nhị phòng mà không ít thời điểm ta vẫn luôn nhường nhịn nhị phòng, thu liễm tính tình của mình. Nhưng mà những năm gần đây, bởi vì nhị phòng, tình cảm của ta đối với Giang Ký An cũng bị mài mòn không ít. Nhưng mỗi lần ta tức giận chiến tranh lạnh với hắn, không để ý tới hắn. Hắn luôn cúi đầu dỗ dành ta trước, hơn nữa nhớ lại những gì tốt đẹp của chúng ta. Bởi vì ta yêu hắn, lại không quá cam tâm, dù sao chúng ta đã từng tốt như vậy, yêu nhau như vậy, nên vẫn luôn không nỡ buông tay. Ngoại trừ chuyện của con trai, những chuyện khác ta cơ bản mỗi lần đều sẽ thỏa hiệp. Giống như ngươi nói, những năm gần đây ta vì hắn đã trả giá rất nhiều, cũng vì hắn mà dễ dàng tha thứ cùng thu liễm rất nhiều. Cũng bởi vậy, mỗi lần đại phòng cùng nhị phòng có mâu thuẫn, tim hắn liền lệch một chút. Mấy năm gần đây, mỗi lần cãi nhau hắn hầu như đều hướng về nhị phòng.”

Bà hít sâu một hơi: “Nhưng lần này lựa chọn của Giang Ký An lại thật sự khiến ta hoàn toàn lạnh tâm và hiểu ra. Đặc biệt là đã chết một lần, ta không muốn tiếp tục giống như trước đây nữa.”

Sau khi Kiều Diệp nghe xong, ước chừng hiểu rõ vì sao thân phận mẹ nuôi cao như vậy, còn dễ dàng tha thứ mười mấy năm.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.