Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 228: Cho rằng cứ như vậy là kết thúc sao? Nghĩ thật đẹp đấy!




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Diệp hoàn toàn giẫm mặt đám người Ôn lão thái thái dưới chân.

Ôn lão thái thái tức giận đến mức hô hấp cũng rối loạn, che ngực nói: “Ngươi quả thực quá bất hiếu.”

Lục lão thái thái không nghe được bây giờ có người nói xấu cháu dâu bảo bối của bà.

Bà khinh miệt nói với Ôn lão thái thái: “Đây là cháu dâu Lục gia chúng ta, lão thái bà Ôn gia chết tiệt ngươi có mặt mũi nào nói nàng bất hiếu. Nàng đối với ta người bà nội này là cực kỳ hiếu thuận đấy. Ngược lại là nữ nhi không biết xấu hổ kia của ngươi, chuyện nàng ta làm đều có thể bắt về ngâm lồng heo rồi. Về sau tức phụ Ngũ Lang nhà ta cùng nữ nhi không biết xấu hổ kia của ngươi cũng không có bất cứ quan hệ nào. Các ngươi đừng xằng bậy bấu víu quan hệ.”

Bà lại hung hãn trừng mắt nhìn mấy người Ôn lão thái thái: “Sau này Ôn gia các ngươi còn dám đến tìm nàng, ngươi có tin ta lập tức dẫn người Lục gia đi dỡ mái nhà Ôn gia các ngươi hay không.” Nếu bàn về xé rách đánh nhau, lão Lục gia bọn họ còn chưa từng sợ ai.

Kiều lão thái thái thấy thế cũng không cam lòng yếu thế nói: “Kiều Diệp cho dù đoạn tuyệt quan hệ với nhà chúng ta nhưng cũng họ Kiều, không có nửa điểm quan hệ với Ôn gia các ngươi. Về sau các ngươi còn dám tìm nàng, vu khống hắt nước bẩn vào Kiều gia chúng ta, lão nương mỗi ngày đều mang theo người Kiều gia đi đến thôn các ngươi náo loạn.”

Bà cũng không thể kém hơn Lục lão thái thái được.

Ôn lão thái thái: “……”

Hai lão đàn bà chanh chua này hoàn toàn điên rồi. Thế mà đều đứng ra bảo vệ nha đầu chết tiệt kia.

Lục lão thái thái đứng ra còn nghĩ thông nhưng tại sao Kiều lão thái thái từng bị nha đầu chết tiệt thu thập cũng sẽ đứng ra bảo vệ nàng?

Đây thật là làm cho bà ta vô cùng không hiểu. Đồng thời cũng tức giận không nhẹ: “Ngươi, các ngươi khinh người quá đáng. Ta lười nói với đám đàn bà chanh chua các ngươi.”

Bà ta nói với đám người con trai: “Đi, chúng ta trở về.”

Tiếp tục lưu lại chỉ càng mất mặt. Nha đầu chết tiệt kia còn nhớ rõ chuyện năm đó, hiện tại huyên náo nhiều người như vậy đều biết, cũng đoán được mục đích bọn họ tìm tới, còn bày ra bộ dáng coi nữ nhi của bà ta và nhà bọn họ là kẻ thù, cũng biểu thị bọn họ muốn chữa trị quan hệ, cơ bản là không thể nào. Bà ta phải mau chóng trở về, để người nọ truyền tin tức cho nữ nhi.

Ôn lão đại chưa từng chật vật như vậy. Ánh mắt hắn âm lệ nhìn Kiều Diệp: “Nếu như ngươi biết mẹ ngươi gả cho ai, hôm nay sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Đắc tội mẹ ngươi cùng người nọ, các ngươi sẽ không có kết cục tốt.”

Cả nhà chỉ có cha mẹ hắn và hắn biết thân phận bối cảnh của muội phu kia rất mạnh. Lúc này mới nhịn không được buông lời uy hiếp Kiều Diệp.

Kiều Diệp còn chưa trả lời, Vệ Phong Hoa ở bên cạnh đã cười nhạo một tiếng: “Vậy ngươi nói xem, muội phu của ngươi có thân phận gì khó lường? Chẳng lẽ còn lợi hại hơn cả Hoàng đế?”

Nàng ấy đã từng mắng cả Hoàng đế nhưng không biết còn có ai ghê gớm dám khiến nữ nhi của bà ta không có kết cục tốt như vậy.

Ôn lão đại cũng không biết thân phận của Vệ Phong Hoa, chỉ là nhìn cách ăn mặc khí chất của nàng không giống như thôn phụ, ngược lại là cẩn thận không nói cái gì khó nghe. Hắn cau mày nói: “Ngươi đừng nói hươu nói vượn, Hoàng thượng dĩ nhiên là người tôn quý nhất. Về phần thân phận muội phu của ta, các ngươi cũng không có tư cách biết.”

Muội muội đã dặn dò, không thể để cho người bên ngoài biết thân phận muội phu.

Đặc biệt là người Kiều gia cùng huynh muội Kiều Diệp. Nếu không sợ những người này biết được sẽ tìm đến kinh thành, sau đó quấn lấy muội muội.

Vệ Phong Hoa cười lạnh: “Ngay cả thân phận cũng không dám bại lộ, chẳng qua là rùa đen rút đầu mà thôi. Ta ngược lại muốn xem là thần thánh phương nào, làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, còn dám nhằm vào con gái nuôi của ta.”

Ở kinh thành, còn không có người hoặc là gia tộc nào nàng ấy không dám đắc tội. Dù sao nháo ra cái gì, còn có cha nàng, biểu ca cùng tỷ phu gánh. Trước đó nàng ấy còn muốn đi theo Kiều Diệp làm chỗ dựa cho con gái nuôi nhưng lại kinh ngạc phát hiện, sức chiến đấu của Tiểu Diệp Tử nhà mình đã mạnh đến mức không cần nàng ấy mở miệng. Càng phát hiện thì ra đối đầu với người đáng ghét, còn có thể vạch trần tất cả gốc gác của đối phương như vậy.

Nhìn xem thôi cũng thật sảng khoái. Xem ra tác phong làm việc trước kia của nàng ấy vẫn quá hàm súc. Đặc biệt là sau khi làm Hầu phu nhân, luôn muốn giữ gìn thể diện Hầu phủ cùng nam nhân kia. Gặp phải người đáng ghét, hoặc là chuyện không cao hứng, tính tình đều thu liễm không ít.

Bây giờ nhìn thấy con gái nuôi hăng hái dứt khoát mắng chửi, đột nhiên cảm thấy loại này mới sảng khoái. Ngẫm lại đột nhiên cảm thấy, gả cho người ta hai mươi năm này, thật con mẹ nó nghẹn khuất.

Ôn lão đại nghe lời này, cảm thấy nữ nhân này quá kiêu ngạo nhưng cũng nghi ngờ thân phận của nữ nhân này có thể không đơn giản.

Muội muội vẫn luôn nói với bọn họ, không nên xem nhẹ ai, càng đừng dễ dàng đắc tội người khác, vì thế hắn cũng không nói gì thêm: “Tương lai các ngươi sẽ biết.” Sau đó đỡ Ôn lão thái thái trực tiếp rời đi.

Nhìn thấy bọn họ cứ như vậy rời đi, hiển nhiên là một loại biểu hiện chột dạ.

Người vây xem không ít cũng không nhịn được phát ra tiếng “Xuỵt”, còn có người sau lưng một mực lớn tiếng khinh bỉ cùng mắng, khiến mấy người Ôn gia sắc mặt càng âm trầm. Lại càng ghi hận Kiều Diệp cùng người nhà lão Kiều.

Kiều lão thái thái nhìn thấy người Ôn gia cứ như vậy rời đi, bĩu môi chưa thỏa mãn: “Thật là một đám nhát gan.” bà cảm giác mình còn chưa tận hứng.

Chờ những người khác tản ra, Kiều lão thái thái nhịn không được tiến đến trước mặt Kiều Diệp. Bà thấp giọng hỏi: “Tam nha đầu, chúng ta cứ như vậy mà tha lão Ôn gia sao?”

Kiều Diệp liếc bà một cái: “Nhà bọn họ bịa chuyện như vậy, để con ngươi cõng nồi nhiều năm như vậy, còn đội nón xanh. Ngươi còn gánh tiếng xấu ác bà bà nhiều năm như vậy, ngươi muốn quên luôn sao?”

Kiều lão thái thái nhắc tới cái này liền tức giận: “Đương nhiên không thể cứ như vậy được. Tiểu tiện nhân kia mang thai hài tử của dã nam nhân, thế mà vu oan hãm hại bà bà ta. Chuyện này, lão nương phải đi thôn bọn họ hảo hảo nói một chút.”

Kiều Diệp cho bà một ánh mắt tán thành, nói: “Các ngươi cõng nồi cho nhà bọn họ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không nên bồi thường? Ngoại trừ Ôn gia, chẳng lẽ nữ nhân kinh thành kia không nên bồi thường cho ngươi và con của ngươi?”

Kiều lão thái thái nhãn tình sáng lên: “Đúng vậy, vậy nhất định phải bồi thường!”

Đột nhiên lại tìm được con đường làm giàu. Ngày mai bà sẽ dẫn người nhà đi Ôn gia đòi bồi thường. Quả nhiên, tới hỏi Tam Nha làr quá đúng, vẫn là nha đầu chết tiệt này thông minh cùng lòng dạ hiểm độc.

“Mặc dù chúng ta cắt đứt quan hệ nhưng bà nội chắc chắn làm chủ cho ngươi, để lão Ôn gia không được an bình.” Còn cố ý tranh công trước mặt Kiều Diệp.

Kiều Diệp khẽ cười nói: “Được, vậy phải xem các ngươi rồi.”

Lão Ôn gia cho rằng cứ như vậy là kết thúc sao? Nghĩ thật đẹp đấy. Bị trùng hút máu như Kiều gia quấn lấy, cũng đừng hòng vứt bỏ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.