(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Diệp đã dự liệu được bà ta sẽ nói như vậy.
Nàng nhướng mày: “Mới cũ nhìn không giống nhau, dùng vải vóc cũ mấy năm trước để may là được, chút trò vặt này ai mà không biết chứ. Nếu không phải ta còn nhớ rõ chuyện khi bị ngốc, suýt chút nữa đã tin lời ngươi nói.”
Còn không đợi Ôn lão thái thái đáp lời. Kiều Diệp nhìn về một phương hướng trong đám người, mở miệng nói: “Kiều lão thái thái, thông gia của bà nói như vậy, bà nhận không? Những năm gần đây, đám ác nhân các ngươi, ngăn cản bọn họ thăm huynh muội chúng ta, còn uy hiếp bọn họ, là thật sao?”
Vừa nghe thấy bà ngoại, cữu cữu tới. Nàng liền để Tứ Nha chạy tới gọi Kiều lão thái thái, cũng cố ý kéo dài thời gian chờ người Kiều gia tới. Ôn gia muốn đánh bài tình cảm, giả bộ vô tội và có nỗi khổ, cũng phải xem nàng có đồng ý hay không. Ôn gia chủ động tới cửa, vậy nàng sẽ thành toàn cho bọn họ. Trước mặt mọi người, tất cả đều kéo mặt của bọn họ xuống, ném xuống đất giẫm lên.
Lúc Kiều lão thái thái mang theo cả nhà chạy tới, vừa vặn nghe được Ôn lão thái thái chửi bới bọn hắn.
Nghe Kiều Diệp hỏi như vậy, Kiều lão thái thái tức giận không chịu được: “Đương nhiên không phải thật.” Nói xong là trực tiếp lao đến.
Sau đó khi Ôn lão thái thái còn chưa kịp phản ứng, đã tóm lấy cổ áo đối phương, trực tiếp tát tới hai cái. Bà đã sớm muốn làm như vậy.
“Lão bà độc ác nhà ngươi, thế mà vu khống Kiều gia chúng ta. Xem bà đây xé miệng của ngươi.” Nói xong lại tát Ôn lão thái thái mấy cái.
Ôn lão thái thái dưỡng sống an nhàn nhiều năm như vậy, căn bản không có lực đánh trả. Bà ta càng thất thố thét lên: “A, lão thái bà chanh chua này thả ta ra.”
Ôn lão đại thấy thế, cũng lập tức bắt tay với thê tử của hắn, kéo Kiều lão thái thái ra.
Những người khác của Kiều gia cũng lao đến, bao vây người của Ôn gia. Kiều lão đại hung ác nhìn Ôn lão đại: “Làm gì vậy? Ngươi muốn động thủ với mẹ ta?”
Ôn lão đại thầm mắng thô bỉ trong lòng, cau mày nói: “Cả nhà các ngươi quả nhiên vẫn không phân rõ phải trái như trước đây. Rõ ràng là mẹ ngươi đánh mẹ ta, còn dám ngang ngược.”
Kiều lão thái thái quay về phía mặt hắn, trực tiếp xì một ngụm nước bọt: “Thả rắm chó mẹ ngươi. Nếu không phải mẹ ngươi lão độc phụ này, ở trước mặt Tam Nha cùng nhiều người như vậy nói hươu nói vượn, ta sẽ đánh bà ta sao? Còn nói nhà chúng ta ngăn cản, không cho các ngươi thăm huynh muội Tam Nha, không cho các ngươi đưa đồ.”
Bà hừ lạnh: “Chúng ta là loại người này sao?”
Ôn lão thái thái che mặt bị đánh: “Nếu như không phải các ngươi ngăn cản, chúng ta làm sao có thể không đến thăm huynh muội bọn họ. Những năm qua con gái ta vẫn luôn nhớ nhung bọn họ.”
Bà ta khóc nói: “Các ngươi ngang ngược quen rồi, động một chút là đánh người. Mọi người cũng không phải kẻ ngu, không biết các ngươi là ai à?”
Kiều lão thái thái bà tiện phụ này cũng dám đánh bà ta. Món nợ này bà ta nhất định phải trả lại. Chờ trở về liền để nữ nhi buổi tối vụng trộm đi đem nhà lão Kiều đốt một mồi lửa, đốt nhà để bọn họ ngủ ngoài trời, bằng không khó giải mối hận trong lòng bà ta.
Kiều lão thái thái cười lạnh: “Mọi người đương nhiên biết ta là ai.”
Bà nhìn thôn dân vây xem: “Các ngươi nói xem, nếu người nhà họ Ôn đưa đồ tới, ta sẽ cự tuyệt sao?”
Càng là lẽ thẳng khí hùng nói: “Có tiện nghi không chiếm là kẻ ngu, ta làm sao có thể không để bọn họ đưa, còn cảnh cáo bọn họ không cho đưa.”
Bà bị ngốc mới không cần đồ vật cùng tiền.
Mấy người Ôn lão thái thái và người vây xem: “……”
Đây là lần đầu tiên thấy có người chiếm tiện nghi, nói lẽ thẳng khí hùng như vậy nhưng đúng là phong cách của Kiều lão thái thái.
Có người trong thôn nói: “Đúng vậy, dựa vào đức hạnh của Kiều gia những năm này, có chiếm tiện nghi làm sao có thể đẩy ra. Như vậy, đó chính là Ôn lão thái thái nói không phải lời nói thật.” Kiều gia có đức hạnh gì, người trong thôn đều biết rõ.
Có người thông minh mở miệng nói: “Kỳ thật, thật muốn chiếu cố ngoại tôn cùng ngoại tôn nữ, coi như Kiều gia thật không cho, chẳng lẽ không thể lén chiếu cố sao? Đúng vậy, trước kia Tam Nha bị Kiều gia khắt khe tra tấn, chẳng những mỗi ngày phải làm rất nhiều việc, còn ăn không đủ no. Nếu Ôn gia thật lòng thương cháu gái, hoàn toàn có thể vụng trộm nhét đồ ăn cho nàng.” 4Những người khác cũng cảm thấy rất có đạo lý.
Kiều lão thái thái nghe được những người này nói, lại hướng Ôn lão thái thái khinh miệt nói: “Con tiện nữ không biết xấu hổ kia của ngươi trèo lên nhà giàu sang. Năm đó không thông qua con trai ta, đã đến quan phủ lấy thư hòa ly tới tay. Thân phận của nam nhân kia không đơn giản, còn có tiền, thật muốn giúp huynh muội Tam Nha, còn có thể không bảo vệ được sao?”
Bà không biết xấu hổ đã quen, bởi vậy còn nói: “Nói câu khó nghe, tiện nhân kia cùng gian phu của nàng ta, chỉ cần cho nhà chúng ta một khoản tiền. Lão nương chẳng những có thể để cho huynh muội Tam Nha theo bọn họ rời khỏi, còn có thể đồng ý để huynh muội nàng đi theo họ của nam nhân kia. Nhưng tiện nhân kia, đừng nói là mang đi một đôi nhi nữ. Trước khi chạy theo dã nam nhân, đều không tới trong nhà nhìn huynh muội Tam Nha một cái. Bây giờ ngược lại mèo khóc chuột giả từ bi, biết nhớ nhung nữ nhi. Có thể nhớ nữ nhi cái gì? Không ngoài việc nhớ thương nhà xưởng của Tam Nha, nhớ thương Ngũ Lang bái sư lợi hại đâu.”
Bà còn nói: “Nhà chúng ta trước đó cũng muốn xưởng cùng công thức làm nhang muỗi của Tam Nha, còn muốn mang nàng về nhà mẹ đẻ. Bây giờ chẳng phải Ôn gia cũng vậy sao?”
Bà liếc mắt: “Đều là mặt hàng giống nhau, lại giả bộ cao quý hơn nhà chúng ta, thật sự là dối trá buồn nôn.”
Lời này tuy rất không biết xấu hổ nhưng cũng làm cho tất cả mọi người cảm thấy có đạo lý. Đặc biệt là người trong thôn hiểu rõ Kiều gia, lại càng nhao nhao gật đầu: “Đúng vậy, người nhà lão Kiều thật làm ra được loại chuyện này. Chỉ cần có tiền, cái gì cũng dễ nói. Hơn nữa Tam Nha vừa gả cho Ngũ Lang, lúc đó Kiều gia cũng không có khả năng lại bán nàng gì đó. Nhưng rơi xuống nước, cuộc sống vẫn chưa khá giả, cũng không thấy người Ôn gia đến thăm cháu gái.”
“Đúng vậy, nhất định là nhìn thấy xưởng của tức phụ Ngũ Lang càng ngày càng náo nhiệt, muốn chiếm tiện nghi. Mấy đứa cháu nội Ôn gia đều được đưa tới học đường, muốn thi khoa cử. Chắc chắn biết Ngũ Lang bái Đại Nho làm lão sư, vừa vặn Ngũ Lang mấy ngày nay về thôn, liền chạy tới bắt quàng làm họ.”
Vệ Hạ mở miệng nói: “Ta tương đối am hiểu nữ công, cái hầu bao này đúng là mới thêu không bao lâu. Vải vóc dùng vải vóc cũ nhưng sợi tơ này đều là kinh thành hai năm qua mới có. Hai năm trước loại sợi chỉ này đều không có, nương của Kiều tiểu nương tử kia, mấy năm trước lại từ đâu có loại chỉ thêu hầu bao này?”
Nàng đối với chỉ, vải vóc cùng hoa văn xuất hiện ở kinh thành phi thường hiểu rõ. Dĩ nhiên phải đi ra làm chứng giúp tiểu thư.
Những người khác nghe xong, đều nhịn không được khinh bỉ Ôn gia cùng mẹ của Kiều Diệp.
“Quả nhiên là vì chiếm chỗ tốt mà tới, còn giả mù sa mưa nói cái gì nhớ con gái, nhớ cháu ngoại gái, dối trá. Kế của mẹ Kiều tiểu nương tử thật lợi hại, thế mà còn thêu hai mươi hầu bao, giả vờ nhớ nhung nhi nữ mười năm.”
“Nếu không có tâm cơ thủ đoạn, năm đó làm sao có thể đạp Kiều Nhị Ngưu, theo quý nhân rời đi tái giá.”
“Thật sự nhớ nhung cùng nhớ thương như vậy, mười năm qua đi làm gì? Năm đó nói hòa ly liền hòa ly, nói rõ không phải tính tình mềm yếu, thật sự bởi vì sợ Kiều gia mà mặc kệ một đôi nhi nữ”
“ Mấy năm nay nghe nói nữ nhân kia, hàng năm đều sẽ tặng rất nhiều tiền và đồ cho nhà mẹ đẻ nhưng chưa từng đưa cho huynh muội tức phụ ngũ lang một lần nào. Trong lòng thật sự có con, làm sao có thể biết rõ con cái bị khắt khe, còn không quan tâm cái gì. Bây giờ đột nhiên xuất hiện nhận thân. Nếu không phải có mục đích, ai tin chứ!”
“Đúng vậy, còn không bằng nhà lão Kiều, người ta là lẽ thẳng khí hùng không biết xấu hổ.”
Người vây xem cũng rất nhanh đều phản ứng lại.
Xem ra mấy năm nay người Kiều gia căn bản không ngăn cản, mà là người Ôn gia muốn cùng tức phụ Ngũ Lang chữa trị bấu víu quan hệ, cố ý lấy Kiều gia làm bè lừa nàng, cũng may nhà lão Kiều tới kịp thời. Nếu không mọi người đều bị Ôn lão thái thái lừa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");