(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thương nhân đặt hàng từng người đều mặt mày hớn hở. Lục Tam Lang chuyên môn phụ trách xuất hàng, dựa theo đơn đặt hàng chế phẩm bằng trúc trong kho đều bán cho những người này.
Những người này tính cả một nhóm nhang muỗi cuối cùng mua được, vận chuyển rời đi đến nơi khác bán ra. Người không mua được chế phẩm bằng trúc, trước tiên phải vận chuyển nhang muỗi đi bán. Nếu không trực tiếp đặt hàng được thì chờ mấy ngày, cũng có không ít người nghe được tin tức, chạy tới tác phường của Lục gia. Bởi vì số lượng đặt hàng không ít, Kiều Diệp để Lục lão tứ tăng số lượng hàng gia công.
Trước đó do tích trữ một đống hàng, nên việc gia công nan trúc, ốc vít bằng trúc thả ra cũng ít đi. Bởi vậy từ huyện thành, từ các thôn khác sau khi nghe được tin tức, không ít người đều chạy tới nhận gia công.
Kiều Diệp nhìn thấy nhà xưởng của Lục gia có rất nhiều người đang hăng hái, người qua lại rất nhiều.
Có người đang xin nước uống, có người gặm lương khô, còn có người hỏi xưởng có thể bán chút đồ ăn hay không.
Nàng phát hiện một vấn đề, người đến người đi thật ra có rất nhiều cơ hội buôn bán, vì vậy lúc cơm chiều nàng nói với người Lục gia: “Bên ngoài xưởng bây giờ có rất nhiều người lui tới. Nếu bày mấy sạp bán đồ ăn, làm ăn hẳn là sẽ không kém. Các ngươi có hứng thú hay không?”
Nàng lại nói: “Phòng nào đi bày quầy bán hàng, tiền kiếm được thì giữ lại cho mình.”
Như vậy cũng có thể rèn luyện mấy phòng, để bọn họ tiết kiệm chút tiền riêng, cuộc sống càng ngày càng tốt.
Mấy huynh đệ Lục lão đại ngược lại không có ý gì. Bây giờ Lục lão đại phụ trách xưởng mộc, Lục lão nhị và Lục lão tam phụ trách trồng dược liệu trên núi hoang.
Kiều Diệp nhờ Kỷ Tùng Bách giúp đi mua trâu nước và dê có phẩm chất tốt, chờ sau khi lần lượt chở đến, hai người còn phải phụ trách nuôi dưỡng.
Lục lão tứ thì phụ trách việc gia công trong xưởng.
Mấy huynh đệ đều rất bận rộn, không có thời gian đi làm những việc khác. Đại Lang, Nhị Lang và Tam Lang cũng nhiều việc.
Kiều Diệp chuẩn bị để cho Tứ Lang đi giữ cửa hàng huyện thành, Lục Lang, Thất Lang và Bát Lang thì được đưa đi học đường.
Các nam đinh bận không hết, các nữ quyến lại nổi lên tâm tư. Đặc biệt là Lục tam tẩu, trù nghệ của nàng là tốt nhất, cũng rất thích nấu cơm.
Hiện tại nàng ngoại trừ làm cơm cho người nhà, công nhân nhà xưởng ra, chính là bận bịu chút việc, ngược lại là có thời gian bày sạp nhưng một mình nàng, khẳng định bận không chịu nổi, vì thế nghĩ nghĩ hỏi: “Hay là mấy chị em dâu chúng ta thử xem sao?”
Mặc dù có đôi khi giữa mấy chị em dâu sẽ có mâu thuẫn nhưng đều là người chịu khó, hiện tại trong nhà cũng hòa thuận, cùng nhau kiếm tiền thì còn được.
Ba người Lục đại tẩu đều tỏ vẻ: “Thật tốt, gần đây chúng ta không có nhiều chuyện. Nếu không thì cùng nhau thử một chút. Tam đệ muội tay nghề tốt như vậy. Nếu bán đồ ăn sẽ không kém.”
Đương nhiên, bọn họ cũng muốn giúp đỡ.
Lục tam tẩu thấy bọn họ đồng ý, liền nhìn về phía Kiều Diệp: “Tức phụ Ngũ Lang, ngươi cảm thấy thế nào?”
Ý của Kiều Diệp là để mấy người đi bày quán ăn vặt: “Ta cảm thấy rất tốt. Các ngươi cũng không cần làm màu mè, giữa trưa và buổi chiều xào mấy chậu lớn, sau đó bán chung. Ví dụ như một món mặn một món chay bao nhiêu tiền, một món mặn hai món chay lại là bao nhiêu. Hoặc là cảm thấy phiền phức, mỗi ngày làm một vài thùng cơm, một phần cơm thêm vào đồ ăn. Ví dụ như Thịt heo hầm rau cải (), gà hầm () các loại, một phần bao nhiêu tiền, người ăn hẳn là không ít. Người trong nhà và người trong xưởng cũng có thể ăn theo, không cần các ngươi làm riêng nữa.”
(*)Thịt heo hầm rau cải
(*) gà hầm
Bán đồ ăn nhanh tương đối thuận tiện.
Lục tam tẩu gật gật đầu: “Được, chúng ta thương lượng xem bán như thế nào.”
Nàng nghĩ nghĩ lại hỏi: “Những món ăn ngươi dạy chúng ta kia, đều có thể làm đi bán sao?”
Kiều Diệp cười nói: “Đương nhiên có thể.” Có thể làm phong phú ẩm thực cho mọi người rất tốt.
“Đúng rồi, bắt đầu từ ngày mai các ngươi ở cửa xưởng, bắc một cái nồi lớn, dùng cỏ tranh nấu nước nóng. Vô luận là tới mua đồ, nhận gia công, người đi ngang qua, hoặc là người trong thôn, muốn uống nước nóng đều có thể tự mình đi lấy.”
Hôm nay nàng phát hiện không ít người bán hàng rong, sẽ xin nước uống từ nhà xưởng.
Bây giờ thời tiết lạnh xuống, còn có thể càng ngày càng lạnh, liền miễn phí nấu mấy nồi nước nóng cỏ tranh mỗi ngày cho mọi người uống. Chẳng những tiện cho mọi người, đối với thanh danh của bọn họ ở xưởng cũng có chỗ tốt.
Mấy người Lục đại tẩu gật đầu: “Được!”
Kiều Diệp lại nói: “Quán ăn vặt chỉ có nhà chúng ta quá ít, lát nữa chúng ta đến nhà thôn trưởng nói một chút, người trong thôn nhà ai nếu muốn bày quán, cũng có thể đến bày. Mỗi nhà bán những món ăn khác nhau là được. Đến lúc đó thôn chúng ta khẳng định sẽ càng ngày càng náo nhiệt.”
Đối với chuyện này người Lục gia đều là đồng ý, chỉ cần đừng bán giống nhau là được. Vì thế cơm nước xong, Kiều Diệp gọi Lục Thiều tới nhà trưởng thôn. Đồng thời còn để cho Đại Lang đi gọi tộc trưởng tới.
Tộc trưởng và thôn trưởng nghe nói Kiều Diệp đến đây, vui vẻ không thôi.
“Đúng là các ngươi có nhiều người lui tới cửa xưởng, cảm giác sắp đuổi kịp một cái chợ nhỏ rồi. Nếu bán đồ ăn gì đó, có lẽ sinh ý sẽ không kém. Đối diện nhà xưởng vừa vặn có một mảnh đất hoang trống trong thôn, ngược lại có thể lấy ra bày quầy bán hàng cho mọi người. Trong thôn náo nhiệt, mọi người còn có thể kiếm tiền, thật tốt!”
Không cần đi lên trấn và huyện thành bán mà bán ngay tại đất trống cửa thôn, tin tưởng các thôn dân đều vui lòng.
Trứng gà, các loại đồ ăn mà người trong thôn tích góp được, cũng không cần phải lên trấn trên bán, bày ở cửa thôn là được.
Rất nhiều người đến nhận gia công, nhìn thấy không chừng sẽ mua một ít.
Kiều Diệp nghĩ nghĩ lại nói: “Thật ra mở khách điếm cũng không tệ. Xưởng gia dụng bằng trúc nhà chúng ta sẽ luôn bán sỉ. Hai tháng nữa còn có thể có thêm mấy thứ mới, đều là thứ bên ngoài không có, sẽ để càng nhiều thương nhân tụ tập đến trong thôn. Thời tiết càng ngày càng lạnh, đi lại trên đường chờ xuất hàng cũng vất vả. Nếu như cửa thôn mở khách sạn, giá cả rẻ hơn huyện thành, không ít người buôn bán rong sẽ nguyện ý ở.” Nàng là hy vọng thôn càng ngày càng phát triển tốt, mọi người cùng nhau làm giàu.
Tộc trưởng và trưởng thôn đều không nhịn được động tâm: “Chủ ý này rất hay.”
Kiều Diệp nhấn mạnh: “Đúng rồi. Nếu như bán đồ ăn, mỗi nhà đều không cần bán giống nhau, như vậy sẽ không bởi vì cạnh tranh mà náo loạn mâu thuẫn lớn gì. Đến lúc đó tốt nhất là tộc trưởng và thôn trưởng thống kê lại một chút.”
Hai người trưởng thôn gật đầu: “Không thành vấn đề, việc này cứ giao cho chúng ta đi.”
Thôn trưởng vẻ mặt cảm kích nhìn Kiều Diệp nói: “Tức phụ Ngũ Lang, ta đại biểu người cả thôn cảm tạ ngươi.”
Tộc trưởng cũng nói: “Người của Lục gia cũng rất cảm ơn ngươi.”
Tức phụ Ngũ Lang quá phúc hậu, có cái gì cũng nghĩ đến người trong thôn.
Một hồi liền để người cả thôn đến họp, phải cường điệu đối với thôn nhân cùng tộc nhân, để bọn họ nhớ rõ ân tình vợ chồng Kiều Diệp. Nếu như sau này ai dám làm chuyện có lỗi với vợ chồng Kiều Diệp, bọn họ là người đầu tiên không tha.
Tiếp theo trưởng thôn bảo con trai hắn đi thông báo từng nhà, để mở họp ở cổng thôn. Chờ người đến, thôn trưởng liền bảo Kiều Diệp nói chuyện cho mọi người.
Kiều Diệp nói suy nghĩ của mình. Quả nhiên các thôn dân đều rất cao hứng cùng kích động.
“Thê tử Ngũ Lang sao lại thông minh như vậy, chúng ta lại không nghĩ tới còn có thể bày sạp kiếm tiền.”
“Ha ha, nếu để ngươi nghĩ đến, vậy ngươi cũng là phúc tinh.”
“Tức phụ Ngũ Lang không chỉ là phúc tinh của Lục gia, còn là phúc tinh của thôn chúng ta, vượng mọi người.”
“Tức phụ Ngũ Lang thiện lương phúc hậu, người tốt có báo đáp, Ngũ lang về sau khẳng định có thể thi khoa cử làm quan lớn.”
“Ngũ lang được đại nho thu làm học sinh, tương lai khẳng định có thể làm quan.”
Lời hữu ích của người trong thôn không ngừng ném ra bên ngoài, đều là lời khen phát ra từ nội tâm.
Ví dụ như Kiều Diệp phúc hậu tâm thiện, còn tin chắc nàng là chuyện của Phúc Tinh.
Lúc này thời tiết bắt đầu lạnh, công việc dưới đất cũng càng ngày càng ít. Trước kia vừa đến thu hoạch vụ thu, mọi người sẽ bắt đầu phát sầu mùa đông không có việc làm, phải bớt ăn bớt mặc thế nào.
Năm nay mọi người cũng không quá lo lắng, dù sao có thể nuôi heo nuôi dê nuôi ong, còn có thể đi xưởng của Lục gia nhận gia công.
Một số gia đình vào mùa đông không làm nổi áo bông đều sống trong nhà. Từ khi đến nhà xưởng của Lục gia làm việc, hoặc là nhận gia công, cũng bắt đầu nói với bên ngoài là muốn tiết kiệm tiền cho người trong nhà làm một bộ quần áo bông.
Hiện tại tức phụ Ngũ Lang còn nghĩ đến chủ ý có thể bày sạp ở cửa thôn, không cần chạy lên trấn trên, cũng khiến cho không ít người trong thôn đều có ý nghĩ này. Chờ kiếm được tiền, mùa đông năm nay liền cho người trong nhà thêm một cái áo bông mới, còn có thể đón năm mới phong phú.
Cuộc sống của người trong thôn, bởi vì Kiều Diệp có thay đổi rất lớn. Mọi người cũng cảm kích nàng từ tận đáy lòng.
Có một vài người có quan hệ không tệ với Lục gia, còn chủ động vây quanh Kiều Diệp. Bảo nàng hỗ trợ nghĩ kế bán cái gì cho phải.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");