(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Châu Cẩn thấy Kiều Diệp phản ứng nhanh như vậy, bèn phản bác.
Hắn không nhịn được tức giận đến phun ra một ngụm máu: “Ngươi thật sự tính toán rất giỏi!”
Đột nhiên không biết nên nói gì cho phải. Hiện tại những người này đều bị nha đầu chết tiệt kia mê hoặc, cho rằng nàng là người tốt. Căn bản không tin tất cả đều là tính toán của nàng. Hắn về sau nên làm gì bây giờ? Đúng rồi, còn có Liêm gia. Hai tháng nữa hắn sẽ cưới tiểu thư Liêm gia, dù sao Liêm gia cũng không thể ngồi yên không quan tâm đến việc này được.
Ông nội của tiểu thư Liêm gia có thể làm đại quan ở kinh thành, chỉ cần Liêm gia hỗ trợ, hắn ta nhất định có thể khôi phục tư cách khoa khảo. Mặc dù còn đang rất kinh hoảng và luống cuống nhưng an ủi mình như vậy, cũng hơi nhẹ nhàng thở ra. Hắn còn có con đường tự cứu.
Tiếp theo Lư huyện lệnh phán quyết mấy người Úc lão Ngũ và Thành ca, Hoa Nương tội nặng nhất, lưu đày ở Bắc Cương.
Dân chúng vây xem đều vỗ tay khen hay, gọi Huyện lệnh Thanh Thiên đại lão gia. Sau đó Lư huyện lệnh trấn an Kiều Diệp một phen, liền tuyên bố lui đường.
Hắn cũng muốn tâm sự với Kiều Diệp nhưng hiển nhiên ở trên công đường không thích hợp nói ra, hơn nữa vừa phán án này, cũng không tiện đơn độc tuyên kiến Kiều Diệp. Hắn nghĩ tới chuyện chuẩn bị đợi Lục Thiều về, để đối phương dẫn Kiều Diệp tới nhà làm khách, lại trò chuyện một chút.
Kiều Diệp hành lễ tỏ vẻ cảm tạ huyện lệnh đại nhân. Sau đó trong sự trấn an của mọi người, trở về chỗ ở huyện thành.
Sau khi Lục Châu Cẩn ra cửa, thì bị người vây xem chỉ trỏ mắng chửi. Hắn lau máu ở khóe môi, cả người đều rất khó chịu và sụp đổ. Bây giờ đột nhiên hiểu ra vì sao trước đó kế phụ lại liên tục bị tức hộc máu, gần đây còn đóng cửa không ra.
Hắn không lập tức về nhà, mà là trực tiếp đi Liêm gia. Liêm gia xem như đại tộc đệ nhất huyện thành, tin tức dĩ nhiên vô cùng linh thông. Lục Châu Cẩn còn chưa tới Liêm gia, Liêm gia chủ và Liêm Viễn Kiệt đã biết việc này.Hai người không nhịn được, cùng nhau mắng Lục Châu Cẩn là một phế vật. Càng hối hận, trước đó đồng ý hôn sự của hắn và nữ nhi/ muội muội.
Liêm tiểu thư cũng nghe được tin tức, còn chạy tới tìm hai cha con, nói nàng không muốn gả. Mặc dù trước đó Lục Châu Cẩn cứu nàng, khiến cho trái tim nàng thầm hứa hẹn. Nhưng bây giờ thanh danh của cha mẹ đối phương ở huyện thành không tốt, càng có lời đồn hắn là con hoang Úc thị yêu đương vụng trộm sinh ra. Thân phận này khiến nàng nghĩ lại liền chán ghét. Bởi vậy trước đó cha mẹ nàng muốn từ hôn, nàng do dự một chút liền đồng ý.
Ai ngờ Lục Châu Cẩn lại trèo lên được quý nhân kinh thành, đối phương lại chen một chân vào, cũng làm cho trong nhà chẳng những không đề cập tới chuyện từ hôn, còn trực tiếp định ra hôn kỳ trước thời hạn, tam môi lục sính đã đi xong.
Chẳng qua Lục Châu Cẩn đã trèo lên quý nhân, cộng thêm thiên phú đọc sách vốn có. Chuyện về dã chủng, cũng không có chứng cứ, chỉ là tin đồn. Tương lai chỉ cần thi đậu tiến sĩ, có Liêm gia và hắn nhận được quý nhân trợ giúp, tiền đồ cũng sẽ không kém. Cho nên nàng cũng không đưa ra dị nghị nhưng bây giờ lại nghe nói Lục Châu Cẩn bị tước đoạt công danh và tư cách khoa khảo, thanh danh cũng hỏng rồi. Vậy cũng đại biểu tương lai phải làm người thân trắng cả đời, không có bất cứ tiền đồ gì đáng nói rồi.
Nàng ta còn muốn làm cáo mệnh phu nhân, sao có thể gả cho kẻ trắng tay danh tiếng bại hoại. Nếu để cho bạn tốt khuê trung cùng với các tiểu thư không hợp nhau biết, không phải sẽ cười chết nàng sao?
Vì thế nàng liền chạy đến tìm cha ruột, khóc hô muốn từ hôn.
Sắc mặt Liêm lão gia âm trầm không chịu được: “Bây giờ nói từ hôn, đã muộn rồi.”
Liêm tiểu thư được sủng ái nên có chút tùy hứng: “Vậy thì hối hôn, dù sao ta cũng không muốn gả cho hắn nữa.”
Liêm lão gia nhịn không được mắng nàng: “Nghiệt chướng, lúc trước là ngươi nhất định phải gả cho hắn, lúc này mới định ra hôn ước. Bây giờ đột nhiên hối hôn, người trong huyện thành sẽ nói nhà chúng ta như thế nào, tương lai ngươi còn có thể gả cho ai?”
Lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Hơn nữa việc này có Thất hoàng tử nhúng tay, lại đã qua tam môi lục sính, ngươi có muốn gả hay không đều phải gả.”
Đồng thời càng chán ghét Lục Châu Cẩn. Trước đó nhà bọn họ đã muốn từ hôn, vậy màtên khốn kia leo lên Thất hoàng tử, liền mời đối phương tới cửa tạo áp lực đối với nhà bọn họ. Để bọn họ không dám từ hôn nữa, không có cách nào khác cũng không dám tìm Thất hoàng tử gây phiền phức, hắn dĩ nhiên đem món nợ này tính ở trên đầu Lục Châu Cẩn.
Liêm tiểu thư vừa khóc vừa nháo nhưng lần này Liêm lão gia lại nhẫn tâm, cho người kéo nàng xuống cấm túc. Không có cách nào, Thất hoàng tử để hôn sự tiếp tục, bọn họ nào dám hối hôn, giữa việc hy sinh hôn sự của nữ nhi và đắc tội với hoàng tử được sủng ái nhất, hắn đương nhiên phải chọn cái trước vì gia tộc.
Đặc biệt là nhi tử mới tính kế ba người Thất hoàng tử, hắn vẫn luôn lo lắng đối phương sau khi hồi kinh sẽ làm cái gì. Cho nên chỉ có thể nuốt xuống ngụm nước đắng này.
Tiếp theo nghe quản gia nói Lục Châu Cẩn bái phỏng. Hắn vừa nghe liền có thể đoán ra Lục Châu Cẩn tới làm gì, cười lạnh nói không gặp, còn bảo quản gia chuyển cáo Lục Châu Cẩn, đây là huyện lệnh phán phạt, hắn không thay đổi được, không giúp được gì nhưng mà Lục Châu Cẩn và ba vị công tử ở kinh thành kia có quan hệ không tệ, đi cầu xin bọn họ, so với đi cầu xin hắn hỗ trợ thì hữu dụng hơn nhiều.
Vừa vặn hắn cũng muốn nhìn xem, vị trí của Lục Châu Cẩn trong mắt ba người Thất hoàng tử là gì, cũng dễ quyết định về sau nên đối đãi với con rể này như thế nào.
Sau khi Lục Châu Cẩn bị từ chối, sắc mặt vô cùng khó coi nhưng hắn cũng không có cách nào, tương lai hắn còn phải dựa vào Liêm gia.
Hắn càng không dám nháo cùng một hai phải cầu kiến chỉ sợ Liêm gia hối hôn. Nghe quản gia nói xong, hắn cũng chỉ có thể đặt hi vọng lên người ba vị công tử kia. Nhưng lại đột nhiên nhớ tới, tuy ba người kia dẫn hắn chơi mấy ngày nhưng không có nói cho hắn biết làm sao liên hệ bọn họ. Vậy hắn phải làm sao tìm ba người đây?
Lục Châu Cẩn lại sinh ra hoảng hốt trước nay chưa từng có, hắn nên làm gì bây giờ? Vì thế hốt hoảng vội vàng chạy về nhà.
Lục Thanh Vinh đang dưỡng bệnh, Úc Uyển Chi cũng bị Lục Mai chọc tức đến phát bệnh. Cộng thêm gần đây thanh danh kém, hai người đều không ra ngoài, bởi vậy còn không biết những chuyện này.
Chờ Lục Châu Cẩn trở về nói xong, trước mắt Úc Uyển Chi tối sầm, suýt chút tức ngất đi.
Lục Thanh Vinh cũng lại bị chọc tức. Thậm chí còn có loại phẫn nộ cùng thất vọng không nói ra được. Hắn tận tâm tận lực bồi dưỡng đứa con riêng, còn nghĩ về sau phụ tử bọn họ liên thủ khoa cử nhập sĩ.
Hiện tại thanh danh của hắn đã xong, con riêng trực tiếp đoạn tuyệt con đường khoa khảo. Vậy mấy năm nay y tốn nhiều tiền như vậy, bỏ ra nhiều tài nguyên như vậy vào người con riêng, không phải đều uổng phí hết à? Lại có loại xúc động muốn thổ huyết, hắn cưỡng ép nhịn xuống.
Con riêng như vậy, cho dù cưới tiểu thư Liêm gia, sợ cũng sẽ trở thành con rơi. Hắn muốn trèo lên Liêm gia thay đổi hoàn cảnh hi vọng hiện tại, cũng đã vỡ vụn. Con riêng này nhìn thông minh, kỳ thật cũng là phế vật ngu xuẩn, khiến cho hắn quá thất vọng.
Úc Uyển Chi phục hồi tinh thần lại, không nhịn được khóc ra thành tiếng. Tiếp theo mắng ngũ ca và biểu đệ một trận. Hai tên ngu xuẩn này quá không đáng tin cậy, không làm được việc gì, còn hại con trai của nàng ta. Sau đó chính là các loại biện pháp.
Nghe Lục Châu Cẩn nói có thể tìm quý công tử ở kinh thành hỗ trợ, liền để hắn nhanh chóng đi tìm người. Thực sự không được thì tự mình đi kinh thành một chuyến cũng được.
Ý của Lục Thanh Vinh cũng là như vậy. Để Lục Châu Cẩn nhanh đi cầu mấy vị thiếu gia kia hỗ trợ, xem còn có thể có một đường sinh cơ hay không.
Tâm tư của mấy người đều đặt ở chuyện này. Cho nên không phát hiện dưới cửa sổ có người ngồi xổm.
Bên ngoài.
Người của đại phòng Úc gia thấy Lục Châu Cẩn thần sắc không thích hợp trở về, liền chạy đến cửa ra vào nghe lén bọn họ nói chuyện. Sau khi nghe xong, sắc mặt bọn họ đều thay đổi.
Úc lão đại càng có chút nghĩ mà sợ, Lục Châu Cẩn này thật là ác độc. Nếu không phải hắn đi xúi giục ám chỉ, với tính tình ngu xuẩn của lão Ngũ, làm sao có thể nghĩ ra được đi tìm người hủy hoại trong sạch Kiều Diệp. Bây giờ xảy ra chuyện, “cháu trai tốt” bọn họ lại không chút do dự đẩy cậu ruột ra ngoài.
Lão Ngũ bị phán lưu đày Bắc Cương, đây chính là nơi nổi danh lạnh lẽo. Chuyến đi này, sợ là khó có một ngày còn sống trở về. Vậy một nhà Ngũ phòng nên làm cái gì?
Tiếp theo hắn liền nghe thấy muội muội mắng lão Ngũ và biểu đệ phế vật, loại chuyện này cũng làm không được, còn hại con trai nàng ta. Càng cảm thấy sau lưng phát lạnh, việc này quả nhiên là thủ bút của muội muội.
Hắn muốn bây giờ trở về, nói chuyện này với người trong nhà, bảo những người khác về sau, đều đề phòng hai mẹ con này.
Hắn cũng không muốn mình và các huynh đệ khác lại đi theo vết xe đổ của lão Ngũ, cũng để cho cha mẹ cùng mẹ con ngũ phòng đi xem lão Ngũ lần cuối. Mặc dù hắn vẫn luôn cảm thấy lão Ngũ ngu xuẩn nhưng đó cũng là thân đệ đệ của hắn.Bị phán lưu đày rốt cuộc không về được, trong lòng hắn dĩ nhiên là không dễ chịu.
Đại phòng Úc gia lặng lẽ lui về, Úc lão đại trực tiếp đi ra ngoài về thôn.
Bên kia.
Kiều Diệp đi xem tình huống của nữ tữ hôn mê. Thương thế của đối phương đã tốt hơn nhiều, cũng không phát sốt nữa nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Cảm giác như là bởi vì chuyện gì đó, không muốn tỉnh lại.
Sau đó nàng về phòng định viết thư cho Lục Thiều. Vừa cầm bút lên, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Nàng đứng dậy đi mở cửa. Mở cửa ra thì thấy một con ngựa, hiển nhiên là Lục Thiều phong trần mệt mỏi vội vàng trở về.
Hắn đang đứng ở cửa, ánh mắt ôn nhu ý cười nhìn mình.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");