(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Châu Cẩn ở học đường, rất mau đã bị nha dịch tìm được đưa tới huyện nha. Hắn trong lòng rất căng thẳng, nhưng trên mặt lại tận lực làm chính mình nhìn qua thực bình tĩnh. Trước hành lễ với Lư huyện lệnh: “Bái kiến huyện lệnh đại nhân!”
Lư huyện lệnh không dài dòng, nói lại một lần chuyện phát sinh trước đó, cùng với chuyện Úc lão Ngũ khai ra Lục Châu Cẩn.
“Lục Châu Cẩn, ngươi nhận tội không?”
Lục Châu Cẩn mặt mang bất đắc dĩ nói: “Đại nhân, chuyện ta không có làm, sao có thể nhận tội? Có thể cho ta đối chất với Ngũ cữu cữu của ta không?”
Lư huyện lệnh nói: “Có thể!” Công đường đối chất dĩ nhiên là cho phép.
Lục Châu Cẩn nhìn về phía Úc lão Ngũ nói: “Ngũ cữu cữu, ngày đó chúng ta cùng nhau uống rượu. Ta oán giận nói với ngươi chuyện tức phụ Ngũ Lang bất kính với cha mẹ ta, xúi giục người Lục gia cùng Kiều gia bắt lỗi nương ta. Thậm chí nàng ta còn động thủ đánh ta, thật tức giận. Đúng hay không?”
Úc lão Ngũ gật đầu, “Đúng vậy.”
Lục Châu Cẩn nói tiếp: “Sau đó ngươi rất tức giận, nói phải chống lưng cho mẫu tử chúng ta, chủ động đưa ra ý muốn thu thập tức phụ Ngũ Lang, đúng hay không?”
Úc lão Ngũ cũng cảm thấy hỏi chuyện này có chỗ nào đó không đúng, nhưng ngay lúc đó tình huống xác thật là như vậy. Vì thế lại gật đầu, “Đúng vậy.”
Lục Châu Cẩn hỏi: “Vậy ta có chủ động đưa raý bảo ngươi tìm biểu cữu, đi huỷ hoại trong sạch của tức phụ Ngũ Lang không?”
Úc lão Ngũ nhíu mày, “Như thế thì không.”
Lục Châu Cẩn lại hỏi: “Vậy ta có cho ngươi bạc, để ngươi đưa cho biểu cữu không?”
Úc lão Ngũ lắc đầu, “Ngươi còn chưa có đưa.”
Hắn nói tiếp: “Bất quá ý tứ khi ngươi nói chuyện, chính là nếu ta thu thập nha đầu chết tiệt kia, có thể tìm ngươi lấy tiền. Cho nên ta đi tìm biểu cữu ngươi, cũng là sau khi thành công lại cho hắn tiền, vì vậy mới chưa kịp tìm ngươi lấy tiền.”
Lục Châu Cẩn thở dài, “Ta cho rằng ngươi chỉ là muốn đi Lục gia náo loạn, gây chút phiền phức cho tức phụ Ngũ Lang. Cho nên mới đáp ứng sẽ cho ngươi ít tiền mua rượu uống. Nhưng từ đầu đến cuối đều không có nói bảo ngươi đi tìm biểu cữu. Càng không có bảo các ngươi huỷ hoại Trong sạch của tức phụ Ngũ Lang, đem nàng bán đi nơi khác. Ngũ cữu cữu, ngươi chính là thân cữu cữu của ta, chính ngươi uống rượu tức giận gây ra chuyện, vì sao phải vu oan cho ta?”
Vẫn là nương hắn thông minh, bảo tìm hắn Ngũ cữu cữu uống rượu, lại dẫn đường đối phương đi thu thập Kiều Diệp. Hơn nữa hắn đều là ngôn ngữ ám chỉ dẫn đường, cũng không có chủ động đưa ra ý bảo đối phương đi tìm biểu cữu hủy trong sạch của Kiều Diệp. Mà là để Úc lão Ngũ tự mình bất bình vì bọn họ, chủ động đưa ra ý muốn đi tìm biểu cữu.
Nếu hắn là cái gì cũng không có nói, khẳng định ai cũng không tin, cho nên chỉ thừa nhận có oán giận Kiều Diệp nói với Ngũ cữu cữu, đối phương liền đưa ra ý muốn đi thu thập nàng. Hắn cũng không có sai sử cùng trực tiếp đưa ra chủ ý, cho nên hắn không tính là phía chủ mưu sau màn. Đây cũng là lúc ấy hắn cố ý, chỉ vì sợ có một ngày đột nhiên phát sinh chuyện, Ngũ cữu cữu bán đứng hắn.
Nương hắn bảo hắn tìm Ngũ cữu cữu, cũng thực sáng suốt. Trong mấy cái cữu cữu thì Ngũ cữu cữu là người không có tâm nhãn nhất. Cho nên hắn hỏi như thế nào, Ngũ cữu cữu liền đúng sự thật trả lời. Cũng chứng minh với huyện lệnh và mọi người hắn xác thật không có sai sử đối phương làm như vậy.
Nếu là đổi thành Lục cữu cữ, tuyệt đối sẽ không thành thành thật thật trả lời, còn sẽ cơ linh cắn hắn.
Úc lão Ngũ không thể tin được nhìn hắn, “Ngươi, ngươi!” Nhưng một chút lại không biết phản bác như thế nào, bởi vì Lục Châu Cẩn xác thật không có chủ động nói ra. Nhưng ngày đó hắn sẽ nghĩ đến việc để biểu đệ đi thu thập nha đầu chết tiệt kia, cũng là vì cháu ngoại nhắc tới biểu đệ.
Lục Châu Cẩn ngược lại lộ ra một bộ dáng vẻ bi thương vì bị hắn ta vu oan. “Ngũ cữu cữu, ngươi tự tiện làm chủ đi hại người, tuy rằng là muốn bênh vực kẻ yếu là mẫu tử chúng ta, nhưng ngươi cũng không thể làm loại chuyện trái pháp luật này được! Sau khi xảy ra chuyện ngươi vì trốn tránh chịu tội, thế mà còn vu khống ta.”
Úc lão Ngũ nói lắp chỉ chỉ hắn, “Ngươi, ngươi, ta, ta không có.”
Hắn bị dắt vào bẫy, lúc ấy uống nhiều quá rượu, không ít chi tiết đều nhớ rõ không rõ lắm, giống như xác thật là Lục Châu Cẩn nói như vậy.
Lục Châu Cẩn xoay người đối Lư huyện lệnh nói: “Đại nhân, ta đối chất xong rồi. Ta xác thật có oán giận Tức phụ Ngũ Lang, nhưng lại không muốn hại nàng như vậy. Việc này đều là Ngũ cữu cữu của ta một tay làm, ta không có sai sử hắn.”
Lư huyện lệnh nhíu nhíu mày, nhìn về phía Úc lão Ngũ, lại hỏi hắn một lần rốt cuộc có phải Lục Châu Cẩn sai sử hay không.
Lục Châu Cẩn có từng nói bảo hắn tìm người hủy trong sạch của Kiều Diệp hay không?
Úc lão Ngũ mồ hôi đầy đầu, ấp a ấp úng trả lời Lục Châu Cẩn xác thật không có nói thẳng. Cuối cùng quỳ xuống đất nói chính hắn uống rượu xúc động, lúc này mới đi tìm biểu đệ, bảo đối phương hỗ trợ thu thập Kiều Diệp một trận Nhưng hắn cũng không có bảo biểu đệ đem người bán đi thanh lâu nơi khác, chỉ là làm đối phương huỷ hoại trong sạch của Kiều Diệp, làm nàng bị đuổi ra khỏi Lục gia.
Hắn sở dĩ làm như vậy, tuy rằng không phải Lục Châu Cẩn trực tiếp phân phó, nhưng đối phương xác thật từng có oán giận cùng xúi giục hắn, nên hắn mới có thể manh động. Nhưng hiển nhiên như vậy cũng vô pháp chỉ chứng, Lục Châu Cẩn là chủ mưu.
Tuy rằng mọi người đều cảm thấy là tên khốn này xúi giục cữu cữu hắn làm. Nhưng tên khốn này lại thông minh cố ý không nói rõ, trơn trượt nhu lươn khó bắt được chứng cứ.
Lư huyện lệnh cũng vô pháp vấn tội lưu đày Lục Châu Cẩn, bất quá lại có thể trách phạt. Thân là một cái người đọc sách, lại giống như phụ nhân nói chuyện không uốn lưỡi. Tuy rằng không có trực tiếp sai sử đám người Úc lão Ngũ, nhưng xác thật cũng bởi vì hắn oán giận xúi giục mà dẫn tới. Người vô đức không có phẩm trật như vậy, nơi nào có tư cách tiếp tục làm người đọc sách. Cho nên Lư huyện lệnh trực tiếp từ bỏ thân phận đồng sinh của Lục Châu Cẩn, còn hủy bỏ tư cách tiếp tục tham gia khoa cử của hắn.
Lục Châu Cẩn nguyên bản còn ở trong lòng đắc ý, cho dù mọi người đều biết là hắn xúi giục, nhưng cũng không thể làm gì hắn. Lại không nghĩ rằng huyện lệnh sẽ tàn nhẫn như vậy. Chẳng những từ bỏ thân phận đồng sinh của hắn, càng hủy bỏ tư cách khảo thí của hắn.
Hắn không phục hỏi: “Đại nhân, ta chỉ oán giận vài câu, tại sao lại phải chịu trừng phạt nặng như vậy?”
Lư Huyện lệnh hừ lạnh: “Ngươi ngoại trừ oán giận, còn từng bước một xúi giục cậu ngươi. Mặc dù không phải người chủ mưu bên ngoài nhưng chuyện này lại không thoát khỏi liên quan với ngươi. Ngươi nghe cữu cữu nói muốn thu thập tức phụ đường đệ, chẳng những không ngăn cản, còn hứa hẹn sẽ cho đối phương tiền. Ngươi cũng không vô tội. Đây là bản phạt của bản quan đối với ngươi, ngươi nếu không phục, có thể đi tìm tri phủ cáo bản quan.”
Mặc dù không có chứng cứ rõ ràng nhưng chỉ cần không ngốc đều biết Lục Châu Cẩn không trong sạch.
Hắn không có cách nào phán đối phương lưu vong nhưng hủy bỏ công danh cùng tư cách tiếp tục khoa khảo, lại là có thể, cho dù đi trước mặt tri phủ, hắn cũng phán có lý có cứ.
Phẩm tính bại hoại như vậy, người thích trêu chọc thị phi miệng lưỡi như vậy, có tư cách tiếp tục khoa khảo làm quan sao?
Lục Châu Cẩn cũng không có cách nào phản bác lời nói của huyện lệnh, hắn chỉ là một đồng sinh, càng không cách nào thay đổi hình phạt của đối phương. Vẫn là vẻ mặt không thể tin được và không phục, còn có một loại thất bại rất lớn và hối hận không nói nên lời. Càng sinh ra vài phần mê mang, không thể lại thi khoa cử, tương lai cùng tiền đồ của hắn biết làm sao đây?
Năm đó y xúi giục Liêm Xuân Nghĩa hãm hại Lục Thiều, chính là muốn Lục Thiều không tham gia khoa cử nữa.
Liêm Xuân Nghĩa không làm được, ngược lại bị hủy bỏ tư cách khoa khảo, hắn còn mắng đối phương quá ngu xuẩn, thật sự không ngờ, bây giờ lại đến lượt hắn. Đây nhất định là nha đầu Kiều Diệp chết tiệt này cố ý.
Hắn quay ngoắt đầu nhìn về phía Kiều Diệp: “Là ngươi, là ngươi tính toán ta.”
Kiều Diệp mặt mũi tràn đầy tức giận: “Ngươi có bệnh không, hại ta không thành, thế mà còn muốn vu khống ta. Có phải ngươi cũng muốn như Lục Mai, bị vả miệng hay không? ” Ta cũng thật không nghĩ tới, ngươi lại ác độc như vậy, xúi giục cậu ngươi đến hại ta. Những năm gần đây, Lục gia thật sự là nuôi ngươi vô ích.”
Nàng sẽ không ngốc đến mức ở trước mặt mọi người khiêu khích Lục Châu Cẩn, khiến cho người ta nhìn ra manh mối. Dù sao nàng hiện tại chỉ là người bị hại vô tội. Cho nên biểu hiện ra ngoài, cũng là phẫn nộ của người bị hại, không phán được Lục Châu Cẩn lưu đày, điều này nằm trong dự liệu của Kiều Diệp.
Hai mẹ con Lục Châu Cẩn này làm việc thích nhất chính là ám chỉ và xúi giục, bình thường sẽ không trắng trợn sai sử.
Đặc biệt Úc lão Ngũ còn tương đối thành thật và đầu óc không tốt, thoáng cái đã bị hắn đi vòng vào, cho nên chứng cứ không đủ. Nhưng hôm nay nàng cũng không muốn đưa Lục Châu Cẩn đi lưu đày. Dù sao chờ hắn cưới Liêm tiểu thư, chờ sau khi Liêm gia bộc phát ra, cũng không thoát khỏi kết cục phải lưu vong.
Nàng muốn hắn nếm thử cảm giác đau đớn khi bị hủy bỏ khoa khảo, tương lai tiền đồ đen tối mê mang. Đương nhiên, còn có một mục đích quan trọng là để Úc gia và Úc Uyển Chi bởi vì chuyện này, triệt để sinh ra vết rách, chó cắn chó lợi hại hơn.
Úc Uyển Chi không phải dán thiếp nhà mẹ đẻ như vậy sao, liền để nàng ta bị người nhà mẹ đẻ chỉ trích cùng mắng chửi. Úc lão Ngũ là vì Lục Châu Cẩn mới bị lưu đày, tương lai vợ con của Ngũ phòng Úc gia phải biết làm sao đây?
Đương nhiên phải đi tìm Úc Uyển Chi phụ trách. Rất nhanh, Ngũ phòng huyện thành còn phải trình diễn một màn kịch hay. Lục Châu Cẩn không có tiền đồ, cho dù Liêm gia bịt mũi gả nữ nhi cho hắn, cũng sẽ như bị đâm vào cổ họng, không thu thập hắn đã không tệ, làm sao có thể còn giúp hắn, hơn nữa sau khi trải qua chuyện này, danh tiếng của người nhà Ngũ phòng trong huyện thành cũng gần như nát đến cùng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");