Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 209: Vô cùng khiếp sợ!




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trước khi Kiều Diệp vào thành, cố ý dùng gừng lau khóe mắt. Lúc này mới nhìn mắt đỏ như là khóc qua. Nghe thấy có người hỏi, Kiều Diệp liền chỉ vào mấy người bị trói.

“Có người sai sử bọn họ gạt ta ra khỏi thành, muốn hủy hoại ta, sau đó bán ta đi thanh lâu nơi khác.”

Sở dĩ đổi thành bán đi thanh lâu, dĩ nhiên bởi vì tội lừa bán, sẽ nặng hơn rất nhiều so với ném ở cửa thành.

Ở triều đại này buôn bán nhân khẩu là trọng tội, phải bị phán lưu đày đến mấy nơi có hoàn cảnh ác liệt nhất để đào mỏ.

Sau đó lòng nàng còn sợ hãi nói: “May mà có ta mang theo Tiểu Hắc cùng đi. Khi bọn họ muốn động thủ với ta, Tiểu Hắc đẩy tất cả bọn họ bay ra ngoài, bảo vệ ta.”

Nói xong, Tiểu Hắc giống như phụ họa nàng, kiêu ngạo kêu “Mu mu mu” vài tiếng, mọi người thấy mà lấy làm kỳ lạ không thôi.

“Vừa vặn lại gặp ba vị hiệp nghĩa đi ngang qua, lúc này mới chế phục bọn họ, giúp ta áp giải mấy người đi báo quan.”

Người xung quanh nghe được lời của nàng, nhao nhao trừng to mắt.

“Lại còn có chuyện bực này, những người này cũng quá kiêu ngạo. Mấy người này là tay chân của thanh lâu, bình thường kiêu ngạo ương ngạnh, vốn không phải người tốt. Đó là nhị mụ mụ Hoa Nương trong thanh lâu, nghe nói trước kia đã từng ép buộc cô nương vào trong lầu. Ai xấu như vậy, lại sai khiến những người này làm loại chuyện phát rồ này đối với Kiều tiểu nương tử. Không thể để bọn họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chúng ta cũng đi theo đến huyện nha, xin huyện lệnh đại nhân nhất định phải tra rõ đến cùng. Đúng đúng, không thể bỏ qua cho bọn họ.”

Mọi người quen biết Kiều Diệp và người không quen biết, đều nhao nhao gọi muốn đi huyện nha với nàng.

Tất nhiên Kiều Diệp muốn loại hiệu quả này. Loại chuyện này chính là muốn làm lớn, huyên náo đến mức mọi người đều biết, cũng để cho người còn muốn đối phó nàng nhìn xem, về sau còn dám lại động thủ không.

Chẳng những không ít người đi theo đến huyện nha, tin tức còn rất nhanh truyền ra ngoài.

Kỷ gia.

Cha con Kỷ Tùng Bách đang nói chuyện phiếm, nghe quản gia vào bẩm báo việc này. Sắc mặt hai người đều thay đổi.

Kỷ Tùng Bách nhíu mày: “Ai mà to gan như vậy, lại muốn động đến đệ muội. Ta đi huyện nha xem thử, Thiều đệ không ở đây, ta không thể để đệ muội bị ức hiếp.”

Bỏ qua chuyện Lục Thiều bái Tần đại nho, còn kết giao với ba người Tiêu công tử, tương lai tiền đồ vô lượng, chỉ là giao tình của hắn và Lục Thiều, chuyện này hắn nhất định phải đứng ra hỗ trợ.

Kỷ lão gia cũng đứng lên: “Ta đi với ngươi đến huyện nha xem một chút.”

Nhà bọn họ giao hảo với Lục gia, hắn tự mình đi cũng là một loại tỏ thái độ đối ngoại. Trong huyện thành này. Nếu ai muốn động đến thê tử của Lục Thiều, đó chính là đối nghịch với Kỷ gia bọn họ.

Kỷ Tùng Bách vừa nhìn đã hiểu ý cha mình: “Cha đi theo cùng, không thể tốt hơn.” Vì vậy cha con cùng đi huyện nha.

Phía tây huyện thành đều là tiểu môn tiểu hộ, hoặc là nhà nghèo.

Vương gia.

Vương Đại Lang đang chẻ trúc, dựa theo yêu cầu mài giũa cùng đục lỗ.

Vợ hắn đã qua đời hai năm trước, một mình hắn dẫn theo năm đứa con sống rất gian nan. Ra ngoài làm việc, thức khuya dậy sớm mỗi ngày mười văn tiền, vẫn chưa thể chăm sóc tốt hài tử.

Trước đây không lâu, tiểu nhi tử thiếu chút nữa bị bắt cóc, cũng may Lục gia ở thôn Trường Bình, đối ngoại phân phát việc làm nan trúc và trúc đinh.

Làm xong một bó nan trúc hoặc một bao trúc đinh có hai văn tiền, hắn cầm về nhà là có thể làm. Hắn làm việc này khéo léo kiên nhẫn, tốc độ cũng nhanh, chẳng những một ngày có thể kiếm được hơn hai mươi văn, còn có thể ở nhà chăm sóc mấy đứa trẻ.

Đúng lúc này, con trai lớn của ông ta chạy vào: “Cha, có người muốn khi dễ Kiều tiểu nương tử, còn muốn bán nàng đi nơi khác.” Tiếp theo nói lại một lần những gì nghe được.

Vương Đại Lang trừng to mắt: “Còn có loại chuyện ác này.”

Hắn đặt trúc trúc xuống, đứng lên: “Đi đi, chúng ta cũng đi huyện nha xem một chút, không thể để người hại Kiều tiểu nương tử.”

Nếu không có Kiều tiểu nương tử, sao hắn có thể nhận được loại gia công này. Người tốt như vậy, cũng không thể bị kẻ xấu hại, vì thế hắn mang theo mấy đứa nhỏ tiến đến huyện nha.

Lý gia đầu đường, chỉ có hai quả phụ mang theo mấy đứa nhỏ sinh hoạt. Lão quả phụ bình thường nuôi con, tiểu quả phụ thì giúp người ta giặt quần áo, tiền kiếm được một ngày có đôi khi bụng no cũng khó khăn.

Gần đây Trường Bình thôn đang cho người ngoài làm gia công. Ngoại trừ có công việc chẻ nan trúc, đinh trúc, còn có phân loại lông dê, dệt lông dê.

Một túi lông dê thô, nhặt ra lông tơ và lông dài, mỗi túi được dệt thành những sợi len khác nhau, có giá mười văn tiền. Sau khi tiểu quả phụ nghe người ta nói xong, liền đi nhận làm thử. Mẹ chồng và con gái hỗ trợ, một ngày dệt được hai túi lông dê, cũng có hai mươi văn tiền.

Nếu ngày nào không có lông dê, còn có thể dựa theo tác phường của Lục gia dệt sợi bông lớn nhỏ khác nhau, chỉ cần dệt không có vấn đề thì đều sẽ thu.

Mẹ chồng nàng dâu Bọn họ kết hợp dệt sợi len một ngày, còn có thể làm chút chuyện khác, cầm đến nhà xưởng của Lục gia cũng có thể bán mười mấy văn. Chẳng những không cần vất vả giống như trước kia, số tiền này còn có thể để người một nhà ăn no, thậm chí ngẫu nhiên cắt thịt ăn.

Vừa rồi tiểu quả phụ nghe láng giềng nói, có người muốn bán tiểu nương tử. Lập tức gọi mẹ chồng về nhà, mang theo con đi huyện nha. Bọn họ tuy rằng thế đơn lực bạc nhưng làm sao cũng phải đi ủng hộ Kiều tiểu nương tử.

Những người như bọn họ còn không ít, lúc này người nghe nói đều nhao nhao chủ động đi huyện nha.

Bắc Nhai là địa phương người hỗn tạp, có không ít tiểu khách sạn, quán ăn, tiểu tửu quán. Trong khách sạn phần lớn là người đi buôn. Từ khi Lục gia bắt đầu bán nhang muỗi, thu các loại hạt giống dược liệu như lông dê, dầu dê, mỗi ngày đều có thương nhân từ các nơi chạy tới. Chẳng những khách sạn làm ăn tốt, trên con đường này tiệm bán thức ăn quán ăn làm ăn cũng khá tốt. Nghe được Kiều tiểu nương tử suýt chút nữa bị người lừa đi bắt nạt bán. Mặc kệ là người đi buôn, hay là chưởng quỹ khách sạn, ông chủ quán ăn, cả đám đều lòng đầy căm phẫn. Ngươi gọi ta, ta gọi ngươi, một đám người chạy về phía huyện nha, còn có không ít thôn dân vào thành bán, hoặc là mua đồ, nghe nói việc này, cũng đều nhao nhao chạy tới huyện nha.

Gần đây có rất nhiều thôn dân đều sẽ đến thôn Trường Bình làm gia công. Nếu không, thì ở trên núi phát hiện dược liệu hoặc là thực vật Kiều tiểu nương tử muốn, sau đó gọi nàng đi thu. Nàng ra giá rất hậu, các thôn dân đều thích giao tiếp với nàng, không nghĩ tới lại có người giả mạo thôn dân, lấy cớ thu dược liệu lừa gạt Kiều tiểu nương tử.

Đây không phải là bại hoại thanh danh của bọn họ sao, cũng không biết sau này Kiều tiểu nương tử còn có thể thu hay không, hơn nữa mấy người kia còn muốn bán Kiều tiểu nương tử đi thanh lâu nơi khác. Đúng là quá ác độc, đáng hận. Không được, bọn họ cũng phải đi huyện nha, xin huyện lệnh đại nhân nghiêm trị mấy ác nhân kia, để Kiều tiểu nương tử đừng sợ, bọn họ đều ủng hộ nàng.

Bởi vậy chờ đến khi đám người Kiều Diệp chậm rãi đi đến cửa huyện nha, bên ngoài đã bu đầy người.

Nhìn thấy Kiều Diệp dáng người đơn bạc, mắt đỏ như bị hù dọa. Tất cả mọi người sinh ra thương tiếc, trong lòng cũng không thoải mái. Kiều tiểu nương tử là người tốt như vậy, thế mà lại có người ác độc hại nàng như vậy.

Tất cả mọi người nhịn không được mở miệng an ủi nàng, để nàng đừng sợ. Những người này dám làm ra loại chuyện này, bọn họ nhất định phải mời Huyện thái gia giúp nàng làm chủ.

Từng người từng người còn rất tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy người Thành ca, giống như là muốn ăn thịt bọn họ, còn có người nhịn không được, nắm lên tảng đá ven đường ném tới mấy người. Về phần trứng thối lá nát dĩ nhiên là không có. Ngoại trừ những nhà giàu ra, nhà ai nỡ để trứng gà và rau hỏng.

Mấy người Thành ca bị nhiều ánh mắt phẫn nộ muốn ăn bọn họ như vậy cũng bị hù dọa. Tiếp theo bị tảng đá đập trúng, lại càng kêu thảm thiết liên tục.

Bảo hộ ba người Kiều Diệp, lúc này đã cách xa mấy người Thành ca, chỉ kéo dây thừng kéo đối phương tiếp tục đi về phía trước. Ba người bọn họ thấy bên ngoài có nhiều người như vậy, chẳng những an ủi phu nhân, còn cùng chung mối thù mắng chửi và ném đá vào mấy người Thành ca.

Bọn họ cũng giật nảy mình, càng kinh ngạc không thôi. Vốn dĩ trước khi vào thành, nhìn thấy phu nhân dùng gừng lau khóe mắt, khiến mắt rất đỏ như là đã khóc, bọn họ còn vô cùng khó hiểu. Gần đây bọn họ âm thầm bảo vệ phu nhân, phát hiện bản thân nàng cũng là người rất cường hãn. Tại sao phải khiến mình trở nên đáng thương như vậy?

Nhưng bây giờ bọn họ nhìn thấy nhiều người lòng đầy căm phẫn như vậy, trong nháy mắt đã hiểu. Thì ra là phu nhân có dự kiến trước. Chắc hẳn đã tính được, sẽ có nhiều người đến ủng hộ ủng hộ nàng như vậy. Sau đó mượn dùng những người này, tạo áp lực nghiêm trị mấy người này cho huyện nha, cũng bắt người phía sau màn ra.

Điều khiến bọn họ càng ngạc nhiên hơn là những chuyện mà nàng làm lại có thể thu hút sự ủng hộ của nhiều người và muốn bảo vệ nàng. Không thể không nói, phu nhân thật sự là trâu bò! Giờ khắc này bọn họ đều nhịn không được sinh ra loại bội phục chưa bao giờ có.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.