(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Diệp đương nhiên nhìn ra được tâm tư của Lục lão tứ nhưng lại không phản cảm. Binh lính không muốn làm tướng quân, không phải binh lính tốt.
Nàng cũng muốn ở nhà bồi dưỡng mấy người có khả năng quản lý kinh thương, Lục lão tứ chính là một người trong đó.
“Đúng, muốn tuyển người. Chiêu mộ được mấy thợ mộc, lão sư phó và học đồ đều chiêu mộ. Sau đó nhà xưởng xây dựng lên, liền thu cây trúc, một bó bao nhiêu văn, các ngươi xem rồi định giá. Còn nan trúc, liền phân làm gia công đi. Ví dụ như từ xưởng lấy trúc, sau đó dựa theo quy cách xưởng đục lỗ lớn nhỏ dài ngắn các thứ, làm thành nan trúc tương ứng đưa tới.”
Nàng suy nghĩ một chút nói: “Một bó hai mươi cành trúc, tính hai văn tiền đi. Trong thôn, người ở ngoại thôn hoặc là huyện thành, đều có thể nhận loại gia công này. Nhưng mà mỗi lần lấy cây trúc đều phải đăng ký số lượng. Sau khi cầm về phải kiểm tra xem có người tham lam hay không. Còn có hao tổn. Nếu một cây trúc có thể chẻ thành năm nan trúc. Nếu ai chỉ có thể làm ba cành hoặc là trở xuống, vượt qua ba lần, về sau sẽ không để cho hắn nhận công việc này.”
Nàng lại nhìn về phía hai người nói: “Việc chế tác gia dụng, chủ yếu giao cho đại bá phụ trách. gia công vãnh khác, ví dụ như nhận người, thu cây trúc cùng nan trúc, liền giao cho tứ thúc phụ trách.”
Lục lão đại cao hứng nói: “Được, nghề mộc là điểm mạnh của ta.” so với việc trồng trọt, hắn càng thích nghề mộc hơn. Tức phụ Ngũ Lang giao cho hắn quản chuyện này, hắn quá cao hứng và kích động.
Lục lão tứ thì có chút nghi hoặc: “Sao không trực tiếp gọi mấy người đến chuyên làm nan trúc? Cho làm gia công chẳng những phiền toái, tiêu tiền không thể ít hơn so với tiền tuyển người.”
Kiều Diệp nói: “Quả thật so với nhận người còn phiền phức hơn. Nhưng lại có thể kéo theo nhân khí của thôn chúng ta, người lui tới sẽ càng ngày càng nhiều. Nhang muỗi không bao lâu liền không làm được, Ngải Thảo và quả thông cũng không thu nữa. Vậy thì lại tìm chút chuyện khác cho các thôn dân làm một chút. Về phần tiền công, kỳ thật tính ra không kém bao nhiêu so với thuê người. Mỗi ngày tuyển một người làm công, công việc có hạn, chẳng hạn như một tháng ba trăm văn, một ngày hắn có thể làm ra năm bó trúc. Cũng giống như một người làm việc gia công một ngày đưa năm bó trúc vậy. Bây giờ làm như vậy, cũng chỉ là phiền toái một chút.”
Nàng đột nhiên hỏi lại: “Hơn nữa làm như vậy, thanh danh của nhà chúng ta ở trong thôn, những thôn khác và thị trấn, có phải sẽ tốt hơn hay không?”
Ở cổ đại danh tiếng là thứ tốt, chỉ cần đừng quá thịnh, giẫm lên ranh giới của hoàng tộc kia, thì đối với bọn họ mà nói chính là ô dù. Dẫn dắt mọi người cùng nhau kiếm tiền sinh hoạt tốt một chút, đương nhiên sẽ không giẫm lên lằn ranh giới hạn này, còn có thể được người cầm quyền thích, hơn nữa. Nếu đã xuyên đến thế giới này, nàng cũng không thiếu ăn uống mặc, hiện tại cũng không phải thiếu tiền, cũng muốn làm thêm chút chuyện.
Lục lão tứ ngẩn người: “Vậy nhất định sẽ càng tốt hơn.”
Trước kia thanh danh nhà bọn họ ở trong thôn cũng chỉ tốt hơn nhà lão Kiều một chút, chủ yếu vẫn là có một tú tài. Nhưng bây giờ bỏ lão Ngũ ra, người trong thôn nhắc tới nhà bọn họ, tuyệt đại bộ phận mọi người đều tán thưởng.
Kiều Diệp nhún nhún vai: “Nhà chúng ta bây giờ coi như là nhà giàu nhất trong thôn, không cần phải làm bia ngắm, làm người ta ghen ghét, đố kị, chỉ là nhìn chằm chằm đỏ mắt. Khiến cho tất cả mọi người đi theo kiếm ít tiền, rất tốt. Nếu có người muốn gây bất lợi cho chúng ta, những người này cùng chúng ta có liên quan về mặt lợi ích, không cần chúng ta cổ động, đều sẽ chủ động đứng ra bảo vệ chúng ta. Các ngươi xem lần trước Lục Mai mới vào thôn, đã bị các thôn dân trực tiếp mắng đến không còn mặt mũi. Nếu nhà chúng ta không thuê người làm việc, thu quả thông, Ngãi Thảo, nuôi dê nuôi ong mật, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ trực tiếp mắngLục Mai sao? Tối đa cũng chỉ là mắng sau lưng, không chừng còn có người chạy tới xem kịch đấy.”
Nàng lại nói: “Còn có Lục Mai trước đó làm loạn, tướng công ta trở về đi tìm tộc trưởng cùng các tộc lão làm chủ. Không cần hắn chủ động đưa ra, tộc trưởng bọn họ đã làm chủ, để hắn và Lục Mai triệt để cắt đứt quan hệ. Mấy người tộc trưởng còn chủ động đi huyện thành, để Lục Mai ký văn thư đoạn tuyệt. Đổi thành trước kia, các ngươi cảm thấy có khả năng sao?”
Lục lão đại và Lục lão tứ cẩn thận suy nghĩ: “Đổi thành trước kia, vậy khẳng định không có khả năng.”
Nghe xong lời này, bọn họ mới hiểu, vì sao trước đó tức phụ Ngũ Lang lại làm nhiều chuyện như vậy, ở trong mắt mọi người là chịu thiệt.
Kiều Diệp ý vị thâm trường nói: “Các ngươi nhớ kỹ, thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi mà đến; thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi mà hướng tới. Lợi nếu dùng tốt, chính là vũ khí sắc bén lớn nhất trong tay chúng ta. Nhà chúng ta kỳ thật chẳng những không lỗ, còn kiếm lời thanh danh. Hơn nữa phong thủy chú ý nhân khí, có nhân khí là có thể kéo theo vận khí. Cho nên nhà chúng ta phải làm nhiều việc thiện tích đức.”
Đây cũng là tổ huấn của Kiều gia bọn họ, nàng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Lục lão tứ gật đầu cái hiểu cái không: “Ngươi nói rất có lý.”
Hắn phát hiện mình còn có rất nhiều thứ cần học từ tức phụ Ngũ Lang.
Lục lão đại càng cảm thấy Tức phụ Ngũ Lang quá lợi hại, nàng nói cái gì cũng đúng. Vì vậy một đoạn thời gian tiếp theo, Lục gia bắt đầu xây dựng xưởng mới, còn nói với bên ngoài, để mọi người cùng ăn canh, sẽ cho người ngoài làm gia công
Sau khi các thôn dân nghe được, cả đám đều cao hứng không thôi, nhao nhao tán dương Lục gia. Đặc biệt là đối với Kiều Diệp, đã khen nàng sắp sống thành Bồ Tát rồi, còn có người nói nàng là một đứa bé vàng, Lục gia cũng trở thành gia đình khiến người ta hâm mộ nhất trong thôn.
Nửa tháng sau, nhà xưởng được xây lên, cũng giống như người Lục gia nói trước đó, thật sự thả việc chẻ trúc ra ngoài. Trong lúc nhất thời, nhà xưởng Lục gia bên này người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Bán ngải thảo quả thông, mua nhang muỗi, lấy trúc đưa trúc, nhân khí không phải vượng bình thường. Kiều Diệp có thanh danh tốt, ngay cả Lư huyện lệnh cũng nghe nói. Đối với loại chuyện này, hắn dĩ nhiên là vui vẻ.
Ngoài những chuyện này ra, thỉnh thoảng còn có người đến hỏi có thu mầm dược liệu hay không, phát hiện cái gì trong núi, cũng sẽ tìm đến hỏi. Kiều Diệp sẽ đi xem, quả thật dùng được, sẽ dùng tiền thu.
Trong lúc đó, Lục Thiều sai người đưa thư cho Kiều Diệp hai lần. Trên thư sẽ viết chuyện lý thú cùng kiến thức hắn một đường phát sinh, cùng với nhớ nhung thoáng qua.
Kiều Diệp ở hiện đại quen dùng điện thoại vi tin và phương thức liên lạc mau lẹ, đột nhiên nhận được tin, còn có chút mới lạ. Vì vậy nàng cũng hồi âm cho Lục Thiều, nàng cũng viết gần đây xảy ra chuyện gì, cùng với rất nhớ hắn.
Hai người cứ như vậy mười ngày nửa tháng viết thư liên hệ, giống như là lạc thú giữa các tiểu tình lữ, hai người đều rất thích.
Cứ như vậy lại qua hơn nửa tháng.
Hôm nay Kiều Diệp vội vàng đuổi Đại Hắc, dẫn theo Tiểu Hắc đi một thôn hơi xa thu hoạch dược liệu. Lúc sắp xếp xe xong xuôi, đi ngang qua một con sông.
Tiểu Hắc đột nhiên kêu lên với bờ sông, kêu lên ò ò.
Kiều Diệp vốn đang thất thần suy nghĩ, lúc này mới nhìn sang. Phát hiện bên bờ sông có một nữ tử đang nằm, giống như là từ trong sông xông lên bờ hôn mê. Nàng vội vàng xuống xe, đi qua nhìn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");