Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 205: Có thể không lợi hại sao?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Lục Thiều đi du học. Kiều Diệp chủ yếu làm nến định chế lúc trước, còn thả ra tin tức, phải dùng tiền thu lông dê và mỡ dê, còn có mầm cùng hạt giống dược liệu, hạt giống cây ăn quả và hạt giống củ cải đường cũng muốn. Có người có thể đưa đến nhà xưởng, hoặc là bọn họ đến cửa thu cũng được, giá cả rất không tệ.

Lục tục cũng có người đưa tới. Cứ như vậy qua mấy ngày, Kiều Diệp còn có chút không quen. Dù sao từ sau khi tới đây, Lục Thiều ngoài việc thỉnh thoảng ra ngoài một hai ngày, buổi tối đầu giường bên kia đều có hắn. Mỗi ngày còn có hắn giúp nàng đổi nước tắm, giúp nàng giặt quần áo. Buổi tối hắn sẽ kể cho nàng nghe chuyện lý thú xảy ra trong huyện thành, nói một số việc bên ngoài, hoặc là đọc thoại bản cho nàng nghe.

Nàng muốn làm cái gì, sẽ chia sẻ với hắn trước tiên, hắn đều sẽ ủng hộ, thỉnh thoảng còn có thể đưa ra ý kiến. Hắn cũng như vậy, sẽ nói với nàng không ít chuyện, nàng ủng hộ, đồng thời cũng sẽ đưa ra ý kiến.

Hắn cứ như vậy vô thanh vô tức, lưu lại vô số dấu vết trong cuộc sống của nàng. Bởi vậy sau khi hắn đi xa nhà, trong lòng nàng còn sinh ra loại nhớ nhung chưa bao giờ có. Không biết có phải tới thế giới xa lạ này, chỉ có nàng và Lục Thiều sống nương tựa lẫn nhau. Hoặc là trong cuộc sống sinh hoạt như nước chảy lâu dài này, bất tri bất giác đã động tâm với hắn.

Hôm nay, nàng đang làm nến ở xưởng. Lục lão đại và Lục lão tứ tìm tới.

Lục lão đại nhìn Kiều Diệp: “Tức phụ Ngũ Lang, mấy ngày nay cửa hàng trong huyện thành vừa vặn đến kỳ, chúng ta tiếp tục thuê hay là thu hồi lại? Người thuê cửa hàng sáng nay tới tìm ta nói muốn tiếp tục thuê.”

Bây giờ lão thái thái trong nhà đã hoàn toàn buông tay để Kiều Diệp làm chủ. Đám người Lục lão đại có chuyện gì, đều sẽ tới hỏi nàng.

Kiều Diệp nhìn về phía bọn họ hỏi ngược lại: “Các ngươi cảm thấy thế nào?”

Lục lão đại suy nghĩ một chút nói: “Nếu thu hồi lại, còn phải chuyển cho người khác thuê, có chút phiền phức. Hay vẫn là để cho đối phương thuê tiếp?”

Kiều Diệp không cho đáp án, ngược lại nhìn về phía Lục lão tứ hỏi: “Tứ thúc cảm thấy thế nào?”

Bây giờ bọn họ nhận nuôi tam phòng. Cho nên vốn dĩ gọi tứ bá, cũng đổi thành tứ thúc.

Lục lão tứ nói: “Ta cảm thấy không thể cho người nhà này thuê, thu hồi lại một lần nữa thuê, hoặc là nhà mình dùng đều được: “

Trong mắt Kiều Diệp có ý cười: “Vì sao không thể cho người nhà này thuê tiếp?”

Lục lão tứ trả lời: “Trước đó ta đã xem qua, cảm giác tiền thuê nhà bọn họ trả có chút thấp, vì vậy liền đi phụ cận hỏi thăm một chút: “

“Lúc này mới phát hiện tiền thuê bọn họ cho, so với cửa hàng bên cạnh ít hơn gần một nửa. Lại cẩn thận nghe ngóng, mới phát hiện thì ra người thuê cửa hàng là người nhà vợ của lão ngũ. Bọn họ bây giờ muốn tiếp tục thuê, không phải là muốn tiếp tục chiếm tiện nghi sao.”

Lục lão đại ngẩn người: “A, còn có chuyện như vậy?”

Hắn cũng là đối phương tìm tới, mới biết được tiền thuê nhà sắp đến kỳ hạn. Sáng nay người nọ còn giật dây, bảo hắn tiếp tục ký khế ước thuê tiếp, còn nói muốn mời hắn ăn cơm, không có tức phụ Ngũ Lang đồng ý, hắn nào dám đáp ứng.

Lúc này mới kêu Tứ đệ đến nói việc này với tức phụ Ngũ Lang.Ai ngờ trong này còn có loại cong cong quẹo quẹo này. Mấu chốt là lão Tứ trước đó quay lưng đi đã hỏi rõ ràng. Quả nhiên, trong năm huynh đệ bọn họ, ngoại trừ lão Ngũ ra, lão Tứ là tinh ranh nhất.

Kiều Diệp cười nói: “Tứ thúc nói không sai, loại tiện nghi này sao có thể để bọn họ tiếp tục chiếm chứ. Các ngươi đi huyện thành thông báo cho nhà bọn họ, ngày tiền thuê nhà đến kỳ hạn nhất định phải dọn đi. Nếu không thì đi mời nha dịch tới.”

Người thuê cửa hàng, tiểu tướng công cũng đã sớm tra được nói cho nàng. Nàng quả thật không định tiếp tục cho đối phương thuê, chỉ là trước đó vẫn không nói, chỉ muốn nhìn phản ứng của mấy huynh đệ Lục gia. Quả nhiên, Lục lão đại quá thành thật, chỉ thích hợp nghe lời làm việc, vẫn là Lục lão tứ khôn khéo có tính linh họag.

Lục lão đại gật đầu: “Được, đến lúc đó ta cũng sẽ tự mình đi theo dõi.” Suýt chút nữa bị người nhà kia lừa.

Hắn phát hiện dính dáng đến vợ lão ngũ, đều không phải là loại người tốt lành gì.

Càng quyết định sau này hắn cũng phải cẩn thận một chút, có chuyện gì như thế nào cũng phải hỏi tức phụ Ngũ Lang trước mới được.

Kiều Diệp lại nói: “Sau khi thu cửa hàng về, cũng không cần cho thuê nữa, liền tự mình dùng đi.”

Tuy rằng sĩ nông công thương nhưng địa vị thương nhân Đại Dần triều cũng không thấp. Có không ít triều đại, sau khi vào thương tịch hậu đại hoặc mấy đời sau đều không thể khoa khảo làm quan nhưng triều Đại Dần lại không có loại quy củ này.

Có thể bởi vì khai quốc hoàng đế có thể thành công lật đổ tiền triều, không tách rời với mấy vị thương nhân lớn ủng hộ. Con cháu thương nhân đều có thể thi cử làm quan. Quan viên không thể kinh thương nhưng gia quyến kinh thương lại cho phép. Bất quá vì phòng ngừa quan thương cấu kết, Phi Hổ Vệ có một giám sát bộ chuyên môn nhìn chằm chằm quan viên gia quyến cùng thân thuộc. Đây là nàng nghe tiểu tướng công nói.

Dựa theo lý giải của nàng, Phi Hổ Vệ có chút tương tự với Cẩm Y Vệ của Minh triều.Ngoại trừ Phi Hổ Vệ ra, còn có một chi Phi Long Vệ chỉ phụ trách Hoàng đế.

Quyền lực của Phi Long vệ trên Phi Hổ vệ, không cần cơ quan tư pháp phê chuẩn, có thể tùy ý giám sát truy bắt thần dân.

Phi Long vệ rất giống Đông Xưởng của Minh triều nhưng mà địa vị của hoạn quan Đại Dần triều không cao. Cho nên Chỉ Huy Sứ của Phi Long vệ cũng không phải là thái giám đảm nhiệm, cũng vì vậy cho dù Lục gia liên quan tới kinh doanh, tương lai cũng sẽ không ảnh hưởng tới Lục Thiều khoa cử làm quan.

Lục lão tứ hỏi: “Chúng ta giữ lại dùng để làm sinh ý gì? Nhang muỗi hay là nến?”

Kiều Diệp nói: “Nhang muỗi không làm được bao lâu, nến cũng không cần bày ở trong cửa hàng bán. Cho nên mở cửa hàng gia dụng đi. Nhà chúng ta có một ngọn núi trúc, để đó quá lãng phí. Mấy ngày gần đây liền thuê người xây một cái xưởng, chuyên môn dùng để làm đồ dùng gỗ trong nhà, đan tre trúc. Vật liệu trong gia dụng bằng tre trúc và dây mây không đắt. Cho nên có thể bán rẻ một chút.”

Không ít người đều không mua nổi gia dụng, chẳng những không rẻ, còn phải mời thợ mộc.

Trong huyện thành có cửa hàng chuyên dùng nhưng bán so với mời thợ mộc làm thuê đắt hơn không ít. Ngăn tủ bằng tre và dây mây làm ra, chỉ cần không phải nhà nghèo đều có thể mua được.

Lục lão đại suy nghĩ một chút nói: “Đồ vật bằng tre trúc và dây mây, thời gian dài sẽ mốc meo, gia dụng này có thể được hay không?”

Kiều Diệp nói: “Không sao, ta sẽ phối một loại dược thủy. Đặt cành mây và cành trúc vào trong ngâm, sau khi hong khô thì sẽ không bị mốc nữa. Lại quét thêm một lớp dầu cây trẩu, chẳng những cảm nhận độ sáng bóng tốt hơn, còn có thể chống nước chống mục nát, chống côn trùng. Lúc bán còn có thể hứa hẹn với khách sẽ không hư. Nếu trong vòng năm năm bị hư, có thể mang tới tìm chúng ta đổi mới. Đương nhiên, đây là tình huống trưng bày sử dụng bình thường. Nếu có người cố ý làm hư,..vân vân, chúng ta liền không chịu trách nhiệm.”

Ánh mắt Lục lão đại sáng lên: “Cái này được.”

Hắn lại nói: “Nhưng mà trúc và dây leo, chúng ta chỉ biết đan giỏ, gia dụng phải làm như thế nào?”

Kiều Diệp cười: “Ta biết làm như thế nào, ta dạy các ngươi là được rồi.”

Lục lão đại bội phục nhìn về phía Kiều Diệp: “- Tức phụ Ngũ Lang ngươi thật lợi hại.” Thậm chí ngay cả cái này cũng biết, quá trâu.

Lục lão tứ cười nói: “Tức phụ Ngũ Lang là Hà Thần đại nhân che chở, có thể không lợi hại sao?”

Bọn họ đều không có bất kỳ hoài nghi gì với Kiều Diệp, chỉ cảm thấy hẳn là nàng học được ở phủ đệ Hà Thần.

Kiều Diệp cũng phát hiện ngày hôm đó xuyên qua, nàng kéo ra cái danh nghĩa Hà Thần đại nhân này, thật sự là quá hữu dụng. Đừng nói là người Lục gia và người trong thôn, ngay cả ba người Tiêu Thất cũng không hoài nghi việc nàng biết làm thuốc sốt rét hay vì sao nàng lại biết làm thuốc viên,… Đặc biệt là sau khi nàng miêu tả với mấy người Hà Thần Điện và bịa ra một số pháp khí, bọn họ càng tin.

Lục lão tứ hỏi: “Vậy tác phường mới có phải muốn tuyển người hay không?”

Xưởng trước đó chủ yếu là đại lang, nhị lang và tứ lang quản. Ngoại trừ tam phòng, vừa vặn mỗi phòng có một đứa con trai.

Bây giờ hắn cũng muốn biểu hiện nhiều ở trước mặt tức phụ Ngũ Lang, để nàng cho mình quản sự.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.