Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 204: Không cần, ngu sao mà không dùng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Diệp đã sớm nghĩ kỹ. Nàng khoát khoát tay: “Không cần tiền, lấy lông dê, mỡ dê, cây giống dược liệu và hạt giống đến đổi đi.”

Chờ mùa đông đến, nàng dựa vào thu thập lông dê như vậy căn bản không làm được bao nhiêu sợi len. Dược liệu và hạt giống cũng không dễ thu mua. Cho nên còn không bằng để đám người Tiêu Thất lấy đồ vật đến đổi.

Nàng lại nhấn mạnh: “Đúng rồi, viên thuốc không bán lấy bạc, phải dùng đồ vật để đổi.” Ở cổ đại có tiền cũng không phải là có thể mua được thứ mình muốn. Nơi xa xôi, muốn tự mình mua, rất phiền toái cùng lao lực. Đặc biệt là các loại dược liệu, dược trang chuyên trồng trọt không nhất định sẽ bán. Cho nên nàng đã nghĩ ra biện pháp lấy vật đổi vật.

Tài nguyên của ba người này, không dùng thì phí.

Tiêu Thất ngẩn người: “Ngươi cần nhiều lông dê và hạt giống dược liệu như vậy làm gì?”

Hắn đã biết dầu dê là dùng để làm nến, cũng không chỉ có bọn họ biết, cũng có không ít người tra được. Dù sao mỗi ngày Lục gia đều phải đi thu mua mỡ dê, cũng không thể mua về ăn. Có người còn dùng mỡ dê làm thành cây nến nhưng đốt có một cỗ mùi dê, thời gian kéo dài cũng không được, hơn nữa màu sắc cũng không giống nhau. Cho nên Kiều Diệp làm nến, còn chưa có người có thể phỏng chế ra được. Cho nên Kiều Diệp dùng mỡ dê làm nến, khẳng định có bí quyết cùng thêm vào đồ vật gì đó để tăng màu sắc, cũng làm cho thời gian cây nến cháy càng lâu. Đây là bí mật của nàng, hắn ngược lại là không có ý hỏi thăm cùng nhìn trộm.

Nghe nói gần đây nàng đều đang thu lông dê, còn bỏ tiền mua dê con cho thôn dân nuôi nhưng thù lao là lông dê và mỡ dê. Chỉ là có chút hiếu kỳ lông dê lại muốn dùng để làm gì, không chỉ Tiêu Thất tò mò, Lận Hạo và Khuất Kích cũng tò mò.

Bọn họ biết chính là ở vùng thảo nguyên bên kia, sẽ dùng lông dê làm thành thảm lông dê. Những cái khác thì không nghe nói, lông dê còn có thể làm gì.

Kiều Diệp cười nói: “Dùng lông dê làm đồ giữ ấm, chờ thời tiết lạnh, sau khi làm ra sẽ tặng các ngươi một ít. Về phần dược liệu và hạt giống, ta chuẩn bị trồng.”

Tiêu Thất nhướng mày: “Đồ vật dùng để giữ ấm? Nghe ngươi nói như vậy, ta còn rất tò mò. Được, ta sẽ cho người đi thu lông dê, mỡ dê làm thù lao. Làm xong, ngươi có thể trước tiên phải cho ta một chút.”

Kiều Diệp gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Ba người này là chiêu bài sống để nàng làm quảng cáo, sau khi làm xong đương nhiên phải chủ động đưa cho bọn họ trước.

Tiêu Thất lại hỏi: “Ngươi muốn làm viên thuốc, trực tiếp mua dược liệu không được sao, còn tự mình trồng?”

Loại dược liệu này cũng không giống như trồng rau, mấy tháng là có thể thu.

Kiều Diệp nói: “Thuốc bên ngoài không tốt bằng thuốc ta trồng ra. Hơn nữa ta còn trồng một ít cây ngắn hạn, năm sau có thể thu. Không chỉ là muốn làm viên thuốc, ta còn có thể làm một ít cao dưỡng da.”

Dùng linh thủy trồng ra dược liệu, làm sao có thể so sánh với bên ngoài, chính là thuốc viên cùng cao dưỡng da vân vân, dùng linh thủy hiệu quả cũng hoàn toàn khác nhau.

Mặc dù Linh thủy không thể trực tiếp khiến người ta biến thành trắng thành đẹp hay là chữa bệnh nhưng lại có thể kích phát sức sống của dược liệu và thực vật, từ đó tăng lên hiệu quả. Ví dụ như thuốc cảm mạo nàng làm, sau khi bỏ thêm linh thủy thì dược hiệu sẽ được phát huy lớn nhất, cũng tăng cường gấp mấy lần.

Uống thuốc Đông y có dược hiệu giống nha, cần sáu bảy ngày mới có thể tốt, nhưng ăn viên thuốc của nàng một ngày là có thể tốt. Làm mỹ phẩm dưỡng da, hiệu quả cũng sẽ càng nhanh hơn.

Nghe nàng nói như vậy, Tiêu Thất đã hiểu đại khái. Hắn nhìn về phía Kiều Diệp, lúc này mới phát hiện nàng trắng hơn lúc lên núi trước đó. Làn da cũng tốt hơn, tóc giống như cũng càng đen hơn, thật sự không phải hắn cố ý nhìn chằm chằm một phụ nhân, mà là sự biến hóa nàng này, chú ý xem vẫn là rõ ràng.

Hắn không khỏi hỏi: “Ngươi biết làm loại cao có thể biến trắng, làn da biến tốt?”

Kiều Diệp cười gật đầu: “Có.”

Sau đó hỏi: “Ngươi muốn dùng?”

Tiêu Thất rất anh tuấn, trạng thái da nhìn qua rất tốt, trắng nõn cũng không thô ráp.

Hắn sẽ không phải còn muốn biến trắng biến non chứ? Nam nhân da trắng nõn, có phải quá tiểu bạch kiểm rồi hay không? Cho nên nàng cũng không cho tiểu tướng công dùng, đương nhiên hắn cũng nói không cần.

Tiêu Thất: “……”

Hắn vừa nhìn biểu lộ của Kiều Diệp, đại khái có thể đoán được nàng đang suy nghĩ gì.

Mặt đen lại: “Không phải ta dùng.”

Hắn lại bổ sung một câu: “Ta là muốn nếu hiệu quả tốt, mua chút về nhà cho nữ quyến dùng.”

Kiều Diệp bật cười: “Hóa ra là muốn cho nữ quyến dùng. Cái này không thành vấn đề nhưng dược liệu và thực vật cần thiết hiện có hạn. Dùng chính mình trồng hiệu quả mới càng tốt. Cho nên sang năm lại bán cho các ngươi đi.”

Thứ tốt, cũng không thể một lần đều lấy ra, phải treo một chút, hơn nữa bây giờ nàng chỉ là một thôn cô, tiểu tướng công ngay cả đồng sinh cũng không phải. Cho nên vẫn là đừng quá kiêu căng. Những vật này chờ chính bọn hắn có đủ sức rồi bán.

Tiêu Thất muốn tặng cho mẹ hắn, cũng chính là hoàng hậu dùng, đương nhiên phải là tốt nhất, vì vậy gật đầu: “Được, vậy ta sẽ chờ sang năm lại mua. Ngươi mang mầm thuốc và hạt giống cần viết một tờ cho ta, ta bảo người đi tìm.”

Lận Hạo và Khuất Kích cũng nói: “Viết thêm một phần, chúng ta cũng cho người đi tìm.”

Vừa rồi bọn họ cũng xích lại gần, đi theo Tiêu Thất nhìn dược hiệu viết trên giấy. Nếu quả thật thần kỳ lợi hại như vậy, bọn họ cũng sẽ thường xuyên mua của Kiều Diệp cho người trong nhà dự bị, còn có cái gì dưỡng da trắng da kia, về sau bọn họ cũng muốn. Nếu hiệu quả thật tốt như vậy, cầm đi đưa cho đám người mẹ ruột, tổ mẫu, đảm bảo có thể dỗ bọn họ càng vui vẻ.

Các nàng vui vẻ, cuộc sống của bọn họ sẽ càng tiêu sái hơn. Còn có đồ vật lông dê giữ ấm bọn họ cũng muốn, lúc này đều hiếu kỳ muốn chết.

Kiều Diệp gật đầu: “Được.” từ

Lại thâm ý nói: “Các ngươi hỗ trợ tìm đến càng nhiều, về sau ta bên này có đồ chơi tốt gì, liền sẽ hướng bên các ngươi đưa càng nhiều.”

Lời này khiến ba người đều quyết định giúp Kiều Diệp kiếm nhiều một chút: “Không thành vấn đề.”

Lận Hạo đã sớm viết xong địa chỉ và lấy một khối tín vật ngọc bội đưa cho Kiều Diệp.

“Kiều tiểu nương tử, về sau có đồ vật gì mới, ngươi nhớ kỹ đưa cho chúng ta một phần. Đây là địa chỉ nhà ta, ngươi để người cầm ngọc bội này đi tìm ta là được, ta sẽ dặn dò người gác cổng.”

Ngày mai hắn và Khuất Kích sẽ tiếp tục đi theo Tần lão du học, Tiêu Thất thì phải về kinh thành.

Tiêu Thất bổ sung một câu: “Có việc cũng có thể tìm chúng ta, đưa tin cho địa chỉ này là được.”

Hắn không có phong vương. Cho nên còn ở trong cung, dĩ nhiên không dễ nhận thư.

Kiều Diệp nhận lấy gật đầu: “Được. Các ngươi muốn định chế nến gì đó, cũng gọi người đưa tin đến là được.”

Ba người Tiêu Thất cũng gật đầu, định chế nến thì chắc chắn vẫn phải tiếp tục, lại ngồi nói chuyện phiếm nửa ngày, ba người Tiêu Thất mới rời đi.

Sáng sớm hôm sau.

Người Lục gia và Kiều Diệp tiễn Lục Thiều ra ngoài. Lục Thiều đặt hành lý mà tiểu nương tử và người nhà chuẩn bị lên xe bò. Đại Lang sẽ đánh xe bò của Đại Hắc, đưa Lục Thiều lên huyện thành.

Kiều Diệp đưa tay sửa sang lại cổ áo cho Lục Thiều: “Tướng công, trên đường chú ý an toàn!”

Ánh mắt Lục Thiều đầy ôn nhu: “Ta biết.”

Từ sau khi trùng sinh trở về, hắn còn chưa từng tách khỏi tiểu tức phụ. Trong lòng hắn không nỡ: “Có việc thì truyền tin cho ta, ta cũng thường xuyên viết thư cho ngươi.”

Kiều Diệp gật đầu: “Được.”

Từ khi tới đây, nàng vẫn luôn sống với Lục Thiều.

Hắn đột nhiên muốn đi xa nhà, nàng còn có chút không nỡ. Nàng cười buông tay ra: “Đi đi, ta ở nhà chờ ngươi trở về.”

Trái tim Lục Thiều như bị câu nói này lấp đầy: “Được!”

Nhà có tiểu tức phụ mới là nhà chân chính của hắn, mới có thể muốn trở về, rất tốt!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.