Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 199: Chờ chính là vở kịch này đây!




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nơi Úc đại lang bị đánh gãy chân cách học đường của hắn không xa.

Hắn bị đánh, còn có không ít đồng môn đến trường nhìn thấy. Bởi vậy vội vàng đưa hắn đi y quán, cũng thông báo người nhà hắn.

Lục Mai nghe người đến nói chân trượng phu bị đánh gãy, cả người đều ngây ngốc sửng sốt. Sắc mặt càng là thay đổi liên tục, trong miệng lẩm bẩm: “Hắn lại dám làm thật, sao hắn có thể như vậy chứ?”

Người tới thấy dáng vẻ này của nàng rất khó hiểu, để cho Lục Mai tự mình đi tới y quán rồi rời đi.

Sau khi người báo tin rời đi, phu thê Úc lão đại cũng gấp đến độ không chịu được. Bọn họ coi trọng nhất chính là đại nhi tử, đó cũng là hi vọng của cả nhà bọn họ. Úc đại tẩu không nhịn được, trực tiếp cho Lục Mai một bạt tai, chỉ vào mũi nàng mắng: “Đều là do ngươi tên Tang Môn tinh này hại. Đệ đệ của ngươi đánh gãy chân con ta, chuyện này chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.”

Tối hôm qua vợ chồng bọn họ hỏi con trai, Lục Mai có gọi Lục Thiều về không. Từ miệng con trai biết, chẳng những Lục Thiều không bị dỗ về, còn nói muốn đánh gãy chân hắn. Bọn họ đương nhiên cũng đều không tin nhưng hôm nay chân con trai thật sự bị đánh gãy, làm sao có thể trùng hợp như vậy? Rõ ràng là thằng con hoang Lục Thiều làm.

Úc lão đại sắc mặt âm trầm nhìn con dâu nói: “Thành sự không đủ bại sự có thừa. Lão đại có chuyện gì thì cút về nhà mẹ đẻ đi.”

Sau đó gọi vợ và mấy nhi tử của ông ta, vội vàng đi y quán.

Lục Mai bị bà bà đánh cho bối rối, bụm mặt nhìn thấy bọn họ vội vã rời đi, không nhịn được khóc lên. Chuyện này liên quan gì tới nàng ta? Lục Thiều quá ác, hắn làm vậy là hại nàng ta bị cha mẹ chồng không thích giận chó đánh mèo.

Con ngươi Úc Uyển Chi lóe lên, giữ chặt Lục Mai muốn đi y quán, hỏi một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Lục Mai mới thấp giọng nói với nàng ta về sự uy hiếp của Lục Thiều ngày hôm qua. Úc Uyển Chi chấn kinh, ngoài ý muốn không thôi, không nghĩ tới Tiểu Tiện Chủng hiện tại cũng trở nên tàn nhẫn như vậy.

Hôm qua cảnh cáo, hôm nay liền đánh gãy chân, đây tuyệt đối là cố ý. Đối với đại chất tử, nàng ta là phi thường yêu thương. Cháu trai lớn cũng là hy vọng thay đổi địa vị của Úc gia, bây giờ bị người ta đánh gãy chân, nàng ta cực kỳ phẫn nộ. Tiếp theo có một chủ ý.

Nàng ta nói với Lục Mai: “Chuyện này đúng là Ngũ Lang làm quá đáng. Hôm nay có thể đánh gãy chân đại lang, ngày mai thật có thể đánh gãy tay hắn. Hắn còn thi khoa cử như thế nào? ”

Lục Mai hoảng hốt không thôi: “Vậy phải làm sao đây?”

Úc Uyển Chi nói: “Chỉ có nháo lên, mới có thể khiến Ngũ Lang có cố kỵ. Nghe nói gần đây mỗi ngày Ngũ Lang đều sẽ đi đến viện tử Tần lão tiên sinh ở, ngươi đi chặn lại náo loạn một chút. Lão sư của hắn là đại nho danh dương thiên hạ, khẳng định cũng sẽ quản việc này. Nói không chừng còn có thể tự mình bồi thường đối với Đại Lang.”

Nàng ta lại cường điệu: “Hiện tại trong nhà thiếu tiền, đại lang không biết muốn bao nhiêu tiền thuốc, cái này cũng phải tìm Ngũ Lang bồi thường.”

Tiểu tiện chủng kia bái Đại Nho thì thế nào. Dám kiêu ngạo làm việc như vậy, đây là cho bọn họ cơ hội bắt thóp trả thù. Nếu làm lớn chuyện, mọi người đều biết hắn đánh gãy chân tỷ phu, khẳng định sẽ bị ngàn người chỉ trỏ. Nói không chừng còn có thể bị Đại nho lấy lý do phẩm hạnh trục xuất sư môn.

Lục Mai lúc này đang nổi nóng, cũng hận không thể đi tìm đệ đệ tính sổ ngay bây giờ. Nàng ta gật đầu: “Được, ta đi tìm hắn.”

Nói xong liền bước nhanh về phía cửa nhưng mà nàng ta lo lắng trượng phu nên đi y quán trước một chuyến. Nhìn thấy trượng phu sắc mặt trắng bệch nằm đó, trong miệng còn một mực thống khổ hừ hừ. Nàng ta đau lòng không thôi.

Úc đại lang không ngờ Lục Thiều thật sự dám làm, lúc này thấy Lục Mai không nhịn được giận cá chém thớt, trực tiếp lạnh mặt. Hắn ta run rẩy nói: “Đệ đệ ngươi thật ác tâm.”

Lục Mai bổ nhào qua kéo tay hắn: “Ta đây đi tìm hắn tính sổ, huyên náo đến mức mọi người đều biết, hắn là người tâm ngoan thủ lạt như vậy. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không để cho hắn sống dễ chịu, ta sẽ báo thù cho ngươi.”

Úc đại tẩu ở một bên vội vàng bổ sung: “Còn phải bảo hắn bồi thường phí thuốc của đại lang, chậm trễ đại lang đọc sách, cũng phải đền một khoản bạc nữa.”

Lục gia bây giờ có tiền như vậy, làm sao cũng phải hố một khoản thật tốt. Ít nhất phải bồi thường trên trăm lượng. Nếu không nhà bọn họ tuyệt đối không tha.

Lục Mai gật gật đầu: “Khẳng định phải bồi thường.”

Nàng nhìn trượng phu mặt lạnh, hắn không nói lời nào phản đối, cũng đại biểu là ủng hộ, vì vậy xoay người lại ra khỏi y quán, đi tới viện tử Tần lão tiên sinh ở.

Lục Châu Cẩn vừa nói cho nàng ta biết vị trí. Lục Mai đến đầu tiên là gõ cửa hỏi, Lục Thiều không có ở đây, nàng ta đứng ở cửa chờ. Sau thời gian một chén trà, quả nhiên Lục Thiều xuất hiện.

Nhìn thấy Lục Mai đứng cách đó không xa, Lục Thiều chẳng những không có bất ngờ, còn nằm trong dự liệu của hắn. Đây không chỉ một mình hắn, còn có hai vị đồng môn ở trường học trên trấn.

Trên đường đến huyện thành, hắn gặp hai đồng môn hôm nay nghỉ. Trước đó quan hệ giữa hắn và hai người rất không tệ. Hắn muốn đi thư cục đưa thoại bản, hai người vừa vặn muốn đi mua sách. Hắn để hai người lên xe bò đồng hành. Đi ra từ thư cục, vì đã lâu không gặp, Lục Thiều còn mời hai người cùng tìm một chỗ uống trà nói chuyện nhưng mà trước tiên phải đến nói một tiếng với lão sư.

Hai người đã biết chuyện Lục Thiều bái sư, đương nhiên vui lòng. Thế là cùng đi theo tới, bọn họ cũng rất muốn gặp vị đại nho sùng bái đã lâu kia một lần, nhưng không nghĩ tới dính líu quan hệ, mặt dạn mày dày đi thỉnh giáo cái gì. Chỉ là đơn thuần gặp một chút liền cảm thấy mỹ mãn.

Ba người đang nói chuyện thì thấy Lục Mai đột nhiên lao đến.

Nàng ta khóc đến hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Lục Thiều, ánh mắt không giống như đang nhìn đệ đệ ruột mà giống như muốn gặp kẻ thù: “Lục Thiều, ngươi quá ác độc, sao ngươi lại làm vậy với tỷ phu ngươi?”

Từ sau khi Lục Thiều bái sư, người đọc sách trong huyện thành đều biết chuyện Tần lão tiên sinh ở đây, cho dù là con cháu nhà giàu hay là học sinh nhà nghèo, đều có người thường xuyên đến gần đó tản bộ chờ đợi, cũng muốn tìm cơ hội tiếp cận Tần lão tiên sinh.

Nhìn thấy một phụ nhân khóc đến sưng mắt lao tới chỉ trích Lục Thiều. Cả đám đều giống như điên cuồng tiến lên vây xem. Nếu nhân phẩm Lục Thiều có vấn đề, không khéo sẽ bị Tần lão tiên sinh trục xuất khỏi sư môn. Nơi này có rất nhiều người ghen ghét muốn chết đối với hắn, đương nhiên hi vọng hắn ngã ngựa.

Lục Thiều thì nhìn Lục Mai với vẻ mặt khó hiểu: “Đường tỷ, ngươi có ý gì? Tỷ phu làm sao vậy?”

Lục Mai thấy đệ đệ làm bộ như không biết, liền tức giận không chỗ phát tiết.

“Ngươi lại giả vờ không biết, ngươi còn có lương tâm hay không? Hôm qua ngươi nói với ta, muốn đánh gãy chân tỷ phu ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ nói vậy thôi. Ai ngờ sáng nay tỷ phu ngươi bị đánh gãy chân. Hắn vẫn còn đang chữa trị ở y quán. Ta là tỷ tỷ ruột của ngươi, sao ngươi có thể hại tỷ phu ngươi như vậy. Chân bị đánh gãy, gần đây hắn còn đọc sách thế nào?”

Nàng ta lại tức giận đến mức nói ra lời trong lòng: “Cho dù ngươi ghen ghét tỷ phu ngươi đọc sách tốt, cũng không thể đối phó hắn như vậy được!” Trong lòng nàng ta, vô luận là em kế hay là em trai ruột, đều không có ưu tú bằng trượng phu của nàng ta.

Lục Thiều càng là vẻ mặt khó hiểu và khó hiểu: “Ngươi nói sáng nay đường tỷ phu bị đánh gãy chân, là ta làm? Sáng nay ta từ trong thôn đi ra, liền gặp hai vị bạn học. Bọn ta lại đi Thư cục, sau đó tới nơi này. Vậy ta làm sao có thể đánh gãy chân của đường tỷ phu?” Hắn mời hai vị đồng môn cùng đi, chính là chờ vở kịch này.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.