(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Thiều đi tới trước mặt Lục Mai, híp mắt nhìn nàng ta. Hắn thấp giọng nói: “Ta rất ghét bộ dạng giả vờ giả vịt này của ngươi, rất ghét ngươi xuất hiện ở trước mặt ta. Cho nên ngươi đến trước mặt ta, lấy quan hệ tỷ đệ nói chuyện, hoặc là dám đi tìm nương tử ta tác quái. Ngươi tin hay không, ta liền lấy trượng phu mà ngươi để ý nhất trút giận.”
Hắn lộ ra nụ cười mang theo vài phần lệ khí lại tàn nhẫn: “Ngươi nói là đánh gãy chân hắn hay là bẻ gãy hai tay hắn, không thể viết chữ được nữa?”
Lục Mai chưa bao giờ thấy qua một mặt như vậy của đệ đệ. Bị nụ cười tàn nhẫn tàn nhẫn của hắn dọa cho giật mình, không khỏi lui ra phía sau mấy bước. Nàng ta nhìn hắn, phô trương thanh thế nói: “Ngươi, ngươi dám.”
Lại uy hiếp nói: “Nếu ngươi dám làm như thế, ta liền thật không nhận ngươi, mặc kệ đệ đệ ngươi.”
Từ sau khi ngoại công và nương qua đời, đệ đệ để ý coi trọng nhất chính là nàng, tỷ tỷ này. Cho nên nàng ta không thể nào chấp nhận được đệ đệ muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình. Chỉ cảm thấy hắn vẫn đang tức giận, mới có thể nói nhảm nhưng hắn ngàn vạn lần không nên lấy phu quân nàng ta ra để nói chuyện và uy hiếp.
Lục Thiều cười nhạo: “Ngươi một đường tỷ bị phân ra khỏi phòng, có nhận ta hay không, ngươi cảm thấy ta sẽ để ý? Ngươi còn uy hiếp ta, xem ra là không tin lời của ta.”
Hắn cong môi: “Đã như vậy, vậy để trượng phu của ngươi, bắt đầu từ gãy chân trước đi.”
Kiếp trước, tỷ phu của hắn cũng không ít lần giật dây Lục Mai đến tìm hắn đòi tiền. Hắn khảo thí xảy ra vấn đề, hắn hoài nghi đối phương cũng có dính vào, còn có chuyện Lục Mai ở bờ sông hãm hại hắn, tỷ phu kia của hắn tuyệt đối không phải vô tội.
Hắn đã từng có thể cảm giác được, tỷ phu kia giống như Lục Châu Cẩn, hâm mộ ghen ghét thiên phú đọc sách của hắn, không muốn nhìn thấy hắn tiếp tục khoa khảo, đè ép bọn họ một đầu.
Vốn dĩ hắn cũng không muốn bỏ qua cho bọn họ. Nếu Lục Mai đã chủ động tới dây dưa, vậy hắn liền tính sổ trước.
Lục Mai không ngờ nàng ta đã nói như vậy, đệ đệ vẫn là loại thái độ này. Đặc biệt là bộ dáng hiện tại của hắn, để cho nàng ta nhịn không được sinh ra mấy phần sợ hãi cùng hoảng hốt, lại sinh ra một loại cảm giác, từ sau chuyện ở bờ sông, đệ đệ thật sự không giống với lúc trước. Hắn thật sự có khả năng nói ra, cũng làm ra được.
Nàng có chút hoảng hốt nói: “Ngũ Lang, ngươi nếu dám đối với tỷ phu ngươi làm cái gì, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ ngươi.”
Lục Thiều nhướn mày: “Ta cần ngươi tha thứ? Trước kia không nhìn ra, mặt ngươi lớn như vậy. Vậy chúng ta cứ chờ xem, đường tỷ tốt của ta.”
Hắn nói muốn để đường tỷ phu gãy chân là sẽ làm, còn phải để vợ chồng Lục Mai biết, chính là hắn làm. Dám tiếp tục trêu chọc hắn, phải làm tốt chuẩn bị bị hắn thu thập.
Lục Thiều nói xong, lười phản ứng, càng không muốn nhìn bộ dạng khóc lóc ghê tởm như mẹ kế của Lục Mai. Khi Lục Mai còn đang kinh ngạc đến ngây người thì đã nhanh chân nghiêng người bước đi.
Chờ Lục Mai hoàn hồn, quay người mới phát hiện đệ đệ đã đi xa. Từng bởi vì biết đệ đệ để ý, cùng đối với mình tốt nên nàng ta cảm thấy vô luận mình làm cái gì, chỉ cần quay đầu đều có thể nhìn thấy đệ đệ đứng ở phía sau. Nhưng bây giờ đệ đệ lại biến thành đường đệ, càng không thèm để ý cảm thụ của nàng, còn nói nhìn nàng buồn nôn, không muốn nhìn thấy nàng, càng uy hiếp nàng.
Nàng có nhiều lời muốn nói như vậy, còn chưa kịp nói, hắn lại không kịp chờ đợi rời đi. Nàng nhịn không được quay đầu, lại tìm không thấy bóng dáng đệ đệ.
Đột nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu, phảng phất có đồ vật trọng yếu gì tại thời khắc này mất đi. Nước mắt càng làm ướt mặt, vì sao lại biến thành như vậy? Lục Mai đứng một hồi, mới có chút thất hồn lạc phách đi về phía nhà mẹ đẻ.
Ngũ phòng.
Dù là vợ chồng Lục Thanh Vinh hay là người của Úc gia đều biết mấy ngày nay Lục Mai ra ngoài chặn Lục Thiều.
Đây đều là bọn họ vui vẻ nhìn thấy, chỉ cần Lục Mai có thể giống như trước kia, dùng tình tỷ đệ trói chặt Lục Thiều, không ít chuyện sẽ dễ làm. Đặc biệt là đại phòng Úc gia, bọn họ hy vọng Lục Mai dỗ được Lục Thiều nhất.
Từ sau khi tỷ muội có mâu thuẫn, Lục Mai không thường xuyên mua gà nướng, bánh ngọt, vải vóc cho nhà. Úc đại lang, cũng chính là trượng phu của Lục Mai. Giấy tốt dùng hết rồi, hắn bảo cha mẹ trả tiền mua, lại bị từ chối nhã nhặn. Nói bây giờ trong nhà không mở cửa hàng, không có thu nhập, tiêu phí quá lớn, mấy phòng khác sẽ có ý kiến.
Đồ vật hắn dùng trong việc đọc sách, mấy năm nay đều là Lục Mai đặt mua, bảo hắn tiếp tục tìm Lục Mai. Mặc dù hắn ghen tỵ hâm mộ và không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật Lục Thiều đã bị đưa về thôn, còn có thể được Đại Nho thu làm học sinh. Vậy thê đệ này còn có giá trị, đáng giá tiếp tục kết giao.
Hắn cảm thấy học vấn của mình, sang năm đi thi tú tài có chút khó khăn. Hết cách, phu tử dạy quá kém. Nếu có thể nhờ Lục Thiều mời đại nho chỉ điểm, chắc chắn hắn sẽ đỗ tú tài. Nếu có thể để cho Đại nho cũng đập vào mắt, nhận hắn làm học sinh, vậy tương lai thi đỗ tiến sĩ đều có hy vọng rất lớn. Cho nên dù trong lòng có ghen ghét thiên phú của Lục Thiều đến đâu, hắn cũng không thể bỏ qua cái thang có thể giúp mình leo lên trên này. Vì vậy, hắn mới không ngừng ám chỉ để Lục Mai đi tìm Lục Thiều, cũng tin rằng với sự quan tâm của Lục Thiều đối với vợ, chắc chắn có thể được gọi về.
Bên kia, Úc Uyển Chi cũng cảm thấy Lục Mai có thể thành công. Nàng ta biết Tiểu Tiện Chủng là người rất trọng tình cảm, rất coi trọng tỷ tỷ Lục Mai này.
Chờ Lục Mai hòa hảo với Tiểu Tiện Chủng xong, nàng ta sẽ mượn tay Lục Mai, cho Tiểu Tiện Chủng một đao.
Mỗi người trong một viện đều có tâm tư riêng, nghĩ như vậy đột nhiên thấy Lục Mai mắt sưng đỏ trở về. Hiển nhiên là khóc qua một trận nhưng mọi người đều không bất ngờ. Nếu không khóc sao khiến Lục Thiều mềm lòng được? Úc Uyển Chi không chủ động mở miệng, mà là cho đại tẩu mình một cái ánh mắt. Hiện tại trong lòng Úc đại tẩu rất có ý kiến với tiểu cô này.
Bản thân không cần mặt mũi, chẳng những thanh danh thối, còn hại bọn họ nhưng bọn họ còn phải dựa vào tiểu cô này sinh hoạt, chỉ có thể chịu đựng, trên mặt lại càng nâng nàng ta, vì thế nàng nhìn về phía Lục Mai quan tâm hỏi: “Tức phụ đại lang, ngươi làm sao vậy?”
Úc đại lang cũng lo lắng khẩn trương hỏi: “A Mai, có phải ai khi dễ ngươi không? Làm sao lại khóc?”
Nhìn thấy mẹ chồng và chồng quan tâm, Lục Mai lại không nhịn được khóc lên. Nàng ta ủy khuất không thôi nói: “Ta gặp Ngũ Lang, vốn muốn trò chuyện với hắn. Nhưng hắn chẳng những chèn ép ta một trận, còn không để ý tình tỷ đệ rời đi, ta lúc này mới bị hắn chọc tức khóc.”
Đệ đệ nhẫn tâm vô tình như vậy, nàng ta chỉ có thể tìm ấm áp trên người trượng phu.
Úc đại tẩu, Úc đại lang: “……”
Chẳng lẽ không dỗ dành được trở về? Trong lòng đồng thời thầm mắng “ngu xuẩn”.
Úc đại lang nghĩ nghĩ, chào hỏi với những người khác, tiến lên kéo Lục Mai, dẫn nàng trở về phòng. Hiện tại thanh danh dượng kém như vậy, tiền đồ sau này sợ là khó khăn, vì vậy hắn đã chuyển hy vọng lên người Lục Thiều. Cộng thêm, mấy em trai em dâu của hắn không phải bớt lo. Cho nên có một số việc, hắn không muốn hỏi trước mặt nhiều người như vậy.
Đóng cửa phòng lại, hắn dịu dàng đưa tay lau nước mắt cho Lục Mai: “Đừng khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói chuyện đàng hoàng với ta.”
Lục Mai bổ nhào vào trong ngực hắn vừa khóc, vừa kể lại cuộc đối thoại sau khi gặp đệ đệ.
Nàng ta không nhìn thấy, lúc này sắc mặt trượng phu mình khó coi và âm trầm cỡ nào. Sau khi nói xong còn oán giận đệ đệ không để ý tình cảm tỷ đệ, lại còn uy hiếp nàng ta, làm sao quá phận như thế.
Úc đại lang nhẫn nại muốn mắng to Lục Mai. Hắn không tin uy hiếp của Lục Thiều. Tính tình em vợ kia của hắn đơn thuần, còn là chính nhân quân tử, còn để ý tỷ tỷ nhiều như vậy, làm sao có thể thật sự đánh gãy chân của hắn. Nhất định là bởi vì chuyện lúc trước, còn đang nổi nóng, chỉ là dọa Lục Mai.
Hắn vừa dỗ vừa ám chỉ để Lục Mai chờ Lục Thiều hết giận, hai ngày nữa lại đi tìm Lục Thiều. Một lần không được thì tìm thêm mấy lần, giữa tỷ đệ nào có ngăn cách, chỉ cần Lục Mai có thành ý hòa hảo, Lục Thiều nhất định sẽ mềm lòng.
Lục Mai nghe hắn nói như vậy, cũng cảm thấy đệ đệ nhất định còn đang để ý người tỷ tỷ này. Nàng ta đi tìm mấy lần chịu thua xin lỗi, hắn nhất định sẽ tha thứ cho mình. Nghĩ như vậy, trong lòng bất an cũng bình tĩnh hơn một chút, chỉ là khiến cho vợ chồng bọn họ không ngờ tới chính là, còn không quá hai ngày để Lục Mai đi tìm Lục Thiều.
Ngày hôm sau, Úc đại lang đến học đường, trên đường đột nhiên đụng phải một tên ăn mày bẩn thỉu đến mức không nhìn rõ mặt.
Chẳng những đụng ngã người xuống đất, đối phương còn đột nhiên run rẩy miệng sùi bọt mép.
Có vài tên ăn mày đồng hành thấy thế, liền bắt lấy muốn để hắn chịu trách nhiệm.
Úc đại lang làm sao có thể chịu trách nhiệm, còn khinh bỉ mắng ăn mày một trận, bảo bọn họ cút, đừng hòng lừa bịp tống tiền hắn.
Ai biết lại chọc giận mấy tên ăn mày.
Chẳng những nổi giận đánh hắn một trận, còn từ góc tường nhặt cây gậy đánh gãy một đôi chân của hắn.
Úc đại lang kêu thảm thiết vang vọng khắp đường cái, khiến người qua đường vây xem đều giật nảy mình.
Tên ăn mày nhìn thấy hắn bị đánh gãy chân, giống như bị hù dọa. Vội vàng nâng tên ăn mày đã “hôn mê” trên mặt đất lên, nhanh chóng chuồn mất.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");