(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ô quản gia trước tiên tìm nha dịch hỗ trợ, đi theo dõi Úc gia đại phòng dọn đi đương nhiên là tác phẩm của Lục Thiều. Hắn cũng dự liệu được, Úc gia đại phòng sẽ không trở về thôn, mà là sẽ đi ở nhờ nhà cha hắn, mới có thể cố ý như vậy.
Nhận được tin tức liền chia sẻ với tiểu tức phụ. Sau khi Kiều Diệp nghe xong, như cười như không nhìn Lục Thiều: “Đây là thủ bút của ngươi à?”
Lục Thiều gật đầu: “Nương tử vẫn thông minh như vậy.” Hắn cũng là từ trên người tiểu tức phụ học được.
Kiều Diệp vỗ vỗ hắn: “Làm tốt lắm, mời thần dễ dàng tiễn thần khó.”
Lại có chút hả hê nói: “Những ngày tiếp theo của nhà ngũ thúc ngươi, nhất định sẽ đặc biệt thú vị và đặc sắc.”
Lục Thiều mỉm cười tán đồng: “Tất nhiên rồi.” Bằng không uổng phí hắn đẩy một cái này.
Kiều Diệp nhắc nhở: “Đúng rồi, hôm nay Lục Mai trở về thôn một chuyến. Nhưng mới vào thôn đã bị các thôn dân châm chọc ép đến không còn mặt mũi. Lại bị bà nội nghe được tin tức đuổi qua mắng một trận, không cho phép nàng ta vào cửa lớn Lục gia. Cộng thêm ngươi không có ở đây, nàng ta liền ủy khuất khóc lóc chạy. Ta suy đoán nàng có thể sẽ nghĩ biện pháp tìm cơ hội chặn ngươi, mấy ngày nay ngươi chú ý một chút.”
Lục Thiều gật đầu: “Được.”
Với tính tình của Lục Mai và sự khiêu khích của người Úc gia, nàng ta nhất định sẽ tìm cơ hội chặn hắn lại.
Lại qua hai ngày, Tần lão tiên sinh chính thức thu Lục Thiều làm học sinh. Tin tức này cũng làm cho người trong huyện thành chấn động, vô cùng ngoài ý muốn. Đặc biệt là Liêm gia, mấy ngày nay đã tốn bao nhiêu công sức, ngay cả mặt của Tần lão tiên sinh cũng không nhìn thấy. Càng đừng nói đám tiểu bối trong nhà muốn bái sư hoặc thỉnh giáo.
Ai ngờ mọi người tranh nhau vỡ đầu không có cơ hội, lại bị một tiểu tử nông thôn cướp đi. Đặc biệt là những ngày này, Lục Thiều cũng giúp huyện lệnh kiếm chuyện cho nhà bọn họ không ít, chính là thù địch với Liêm gia. Người nhà họ Liêm đều tức giận đến không chịu được, tiểu bối còn ghen tỵ nổi bong bóng nhưng Lục Thiều được Tần lão tiên sinh nhận làm học sinh, chắc chắn sẽ che chở. Cộng thêm Thất hoàng tử còn ở huyện thành, bọn họ cũng không dám có hành động gì đối phó với Lục Thiều.
Bên kia.
Lục Thanh Vinh vẻ mặt bệnh trạng, ngồi ăn cơm. Nghe mấy đứa nhỏ Úc gia ríu rít nói chuyện, hắn rất là phiền lòng, có chút hối hận đồng ý chuyện thê tử để nhà anh vợ ở nhờ.
Đúng lúc này, Lục Châu Cẩn từ bên ngoài đi vào. Mấy ngày nay hắn đều không đến học đường, thật sự là không chịu nổi ánh mắt trào phúng và khác thường của những bạn học kia. Ngoại trừ chuyện yêu đương vụng trộm trước đó, chuyện cha dượng hắn tham tài sản nhà cậu vợ nhờ bảo quản, chuyện sau lưng người nhà mua tài sản riêng, còn bóc lột huynh đệ mẹ ruột cũng truyền ra ở huyện thành.
Bây giờ thanh danh của cha dượng và mẹ ruột của hắn, muốn có bao nhiêu xấu thì xấu bấy nhiêu. Ngay cả danh tiếng của huynh muội bọn họ cũng kém đi rất nhiều.
Vốn dĩ Liêm gia còn muốn từ hôn, Liêm thiếu đã tới tìm hắn, ý là để hắn biết điều một chút, cũng may bởi vì hắn ở trên đường giúp một cô nương bán mình táng phụ, bị Lận thiếu cùng Khuất thiếu nhìn thấy. Đối phương cảm thấy nhân phẩm của hắn không tệ, kết giao với hắn.
Hắn thông qua Lận Thiếu làm quen với vị Tiêu thiếu kia, được Tiêu thiếu ưu ái. Biết Liêm gia muốn từ hôn, hắn liền tố khổ với ba người. Tiêu thiếu lại thật hỗ trợ, đích thân đi Liêm gia chào hỏi. Sau đó Liêm gia chẳng những không muốn từ hôn nữa, ngược lại còn định ra hôn kỳ của hắn và Liêm tiểu thư. Thậm chí, ba tháng sau là ngày thành thân.
Khiến hắn khiếp sợ, đồng thời cũng có suy đoán đối với thân phận của Tiêu thiếu gia. Hoàng tộc họ Tiêu, hắn ta đoán Tiêu thiếu có thể là thiếu gia của hoàng thân quốc thích. Cho nên Liêm gia mới không dám không nể mặt mũi. Cũng bởi vậy mấy ngày nay, chỉ cần có cơ hội liền sáp đến bên cạnh ba người Tiêu thiếu.
Mấy vị thiếu gia Liêm gia vốn dĩ một mực chướng mắt hắn, cộng thêm chuyện của cha kế gần đây còn trực tiếp cười nhạo hắn, đều chủ động tới tìm hắn. Ý tứ muốn hắn hỗ trợ, dẫn đường kết giao ba người Tiêu thiếu gia.
Điều này cũng làm cho hắn cuối cùng là mở mày mở mặt một lần. Ai ngờ hôm nay ra ngoài lại nghe được một tin tức sét đánh động trời. Hắn cũng không có tâm tư lại đi tìm ba người Tiêu thiếu gia, mà là sau khi xác định tin tức, trực tiếp trở về nhà.
Nhìn thấy sắc mặt Lục Châu Cẩn khó coi, thậm chí tinh thần còn có chút hoảng hốt đi vào. Úc Uyển Chi vội vàng đứng lên, lo lắng hỏi: “Cẩn Nhi, sắc mặt ngươi khó coi như vậy, có phải bị bệnh không?”
Lục Châu Cẩn lúc này mới hoàn hồn: “Ta không sao.”
Hắn lại nói: “Chỉ là nghe được một tin tức, rất là chấn kinh ngoài ý muốn mà thôi.”
Úc Uyển Chi không khỏi hỏi: “Tin tức gì?”
Lục Thanh Vinh và người của đại phòng Úc gia cũng nhao nhao nhìn về phía Lục Châu Cẩn.
Lục Châu Cẩn hít sâu một hơi nói: “Hôm nay Tần lão tiên sinh chính thức nhận Lục Thiều làm học sinh. Còn nói mấy ngày nữa rời khỏi huyện thành sẽ dẫn Lục Thiều đi du lịch.”
Mấy ngày nay hắn ngoài sáng trong tối nâng Khuất thiếu, muốn nhờ đối phương hỗ trợ dẫn tiến Tần lão tiên sinh, hắn rất muốn thỉnh giáo học vấn nhưng đối phương lại từ chối nhã nhặn. Tiêu thiếu cùng Lận thiếu cũng không nói giúp đỡ.
Hắn còn tưởng rằng Tần lão tiên sinh thật sự không thu đồ đệ, không muốn gặp người ngoài. Ai biết hôm nay lại nghe được tin tức này. Cơ hội bái sư mà hắn cầu mà không được cứ thế bị Lục Thiều cướp mất. Hắn vừa hận vừa không cam lòng, còn ghen tỵ chua xót đến muốn điên rồi.
Úc Uyển Chi trừng to mắt: “Cái gì? Điều này sao có thể?”
Nàng ta đã sớm nghe con trai đề cập tới Tần lão tiên sinh, chẳng những là đại nho đương triều được sùng kính, còn là đế sư. Nếu có thể được đại nho như vậy chỉ điểm đều sẽ được người ta hâm mộ may mắn, càng đừng nói được thu làm học sinh. Vậy phải là vinh quang lớn tới mức nào. Trượng phu vẫn muốn tìm cơ hội bái phỏng, nhi tử càng muốn bái sư nhưng đều không thành công. Ai ngờ tiểu tiện chủng kia, trong chớp mắt lại thành học sinh của đối phương. Nàng ta thực sự không tiếp thụ được sự thật này.
Lục Châu Cẩn cắn răng nói: “Ta cũng hy vọng đây là lời đồn. Nhưng ta đã xác định, là thật.”
Úc Uyển Chi ngồi phịch xuống ghế, thần sắc hoảng hốt trong miệng nói: “Không, sẽ không.”
Lục Thanh Vinh siết chặt đũa, cuối cùng không nhịn được, trực tiếp giơ tay đem bàn ăn lật tung, lại cười ha hả: “Thì ra là thế, thì ra là thế.”
Khó trách sẽ đột nhiên quá kế và phân gia, hóa ra đều là nghịch tử kia đã sớm tính toán tốt. Bây giờ nghịch tử kia bái đại nho làm sư phụ. Mà hắn, người cha ruột này lại không dính được chút ánh sáng nào, càng không có cách nào lại dùng hiếu đạo nắn bóp để đối phương hỗ trợ dẫn tiến,….
Tương lai đứa con trai này nếu là tiền đồ vô lượng, cùng người cha ruột này càng là không có bao nhiêu quan hệ. Điều này khiến trong lòng hắn khó chịu giống như bị vô số kiến gặm nuốt.
Quả nhiên, chỉ cần không đè ép, thiên phú đọc sách của nghịch tử kia sẽ đột nhiên hiển hiện ra. Để cho hắn người làm cha này trực tiếp bị so sánh. Hiện tại hắn vừa khó chịu vừa không cam lòng vừa oán hận, còn có chút hối hận. Nếu như không phải nguyên nhân thân thể phải tận lực khống chế lửa giận, hắn đã muốn hộc máu.
Lục Thanh Vinh như vậy, dọa người Úc gia giật mình kêu lên. Bọn họ không biết Tần lão tiên sinh. Cho nên không nhịn được hỏi. Chờ sau khi biết được Tần lão tiên sinh là ai từ trong miệng Lục Châu Cẩn, cả đám đều ước ao ghen tị, càng chua đến lợi hại.
Sao thằng tiện chủng kia lại may mắn như vậy, vậy mà bái một nhân vật như vậy làm lão sư. Tiền đồ tương lai còn sầu lo nữa sao?
Lục Mai cũng rất khiếp sợ, không ngờ đệ đệ lại có cơ duyên tạo hóa như vậy, không nhịn được lại sinh ra hối hận. Sớm biết vậy đã không nên nghe theo ám chỉ của mẹ kế, trợ giúp tính kế vào ngày đệ đệ thành thân. Đồng thời cũng tức giận không chịu nổi. Bất kể là quá kế, phân gia, hay là được người lợi hại như vậy thu làm học sinh, đệ đệ vậy mà đều không có nói cho nàng ta biết trước. Sao hắn có thể đối xử với tỷ tỷ ruột của mình như vậy?
Điều này làm cho Lục Mai rất hoảng hốt, còn lo lắng sợ hãi đệ đệ sẽ không đối tốt với nàng ta giống như trước đây. Không được, nàng ta nhất định phải tìm đệ đệ hảo hảo trò chuyện, duy trì tình nghĩa tỷ đệ.
Sau khi trở về phòng, trượng phu vốn gần đây đối với nàng ta mặt lạnh, hôm nay hiếm khi lại cho nàng sắc mặt tốt, còn nói lời tốt đẹp khuyên nàng ta, nói giữa tỷ đệ không có thù qua đêm bảo nàng ta đi tìm Lục Thiều nói chuyện, cởi bỏ hiểu lầm trước đó. Tỷ đệ một lần nữa ôn hòa, lui tới giống như trước kia.
Điều này làm cho Lục Mai thở phào nhẹ nhõm, còn rất cảm động chồng ủng hộ và săn sóc. Càng hạ quyết tâm, nhất định phải kéo trái tim và con người của đệ đệ trở về.
Nàng ta nghe nói gần đây đệ đệ thường xuyên tự mình đánh xe bò vào thành. Thế là hai ngày kế tiếp đều chạy tới nơi chuyên đậu xe bò ở trong huyện thành để canh giữ.
Trời không phụ lòng người, hôm nay nàng ta đang đứng đến mức chân tê dại, rốt cuộc cũng nhìn thấy đệ đệ cách đó không xa đi về phía mình.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");