Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 193: Nhấc tảng đá lên nện vào chân mình




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Diệp nhìn thấy Lục Thanh Vinh hộc máu té xỉu, một đầu hắc tuyến, không nhịn được đậu xanh rau má: “Năng lực tâm lý chịu đựng của hắn cũng quá kém. Chỉ như vậy còn muốn thi tiến sĩ làm quan?”

Đám người tộc trưởng đều rất đồng ý với lời nàng nói. Chút chuyện này cũng không chịu nổi, về sau cho dù tiếp tục khoa khảo cũng đi không xa.

Lục Thanh Vinh đã ngất xỉu, nếu không, nghe thấy lời này của nàng, phỏng chừng còn muốn ói máu một lần nữa.

Úc Uyển Chi cũng có loại cảm giác muốn hộc máu ngất đi, chỉ là thân thể nàng ta kỳ thật tốt hơn Lục Thanh Vinh, ngược lại là muốn tức giận mắng chửi người nhưng cũng biết lúc này không thể mở miệng. Nếu không bà già chết tiệt và nha đầu chết tiệt kia, đoán chừng sẽ nắm chặt lấy nàng ta không buông. Nàng ta đỡ Lục Thanh Vinh đang ngất đi, trong lòng rất lo lắng. Vừa khóc vừa nói với mấy người Lục lão đại: “Đại ca, xin các huynh hỗ trợ đi mời lang trung.”

Những người này đến, nàng ta cố ý để nhi nữ trốn trong phòng không đi ra.

Lục lão đại còn chưa đi được, vì thế nói với Đại Lang đi theo: “Đi mời lang trung tới xem ngũ thúc của ngươi một chút.”

Đại Lang gật gật đầu, lập tức chạy ra ngoài.

Nhìn thấy con trai út hộc máu ngất đi, Lục lão thái thái không còn đau lòng lo lắng như trước nữa. Thậm chí còn có chút hoài nghi, tiểu nhi tử có phải lại học giả bệnh với Úc Uyển Chi hay không.

Bà nhìn về phía Kiều Diệp: “Tức phụ Ngũ Lang, bây giờ nên làm gì?”

Kiều Diệp trả lời: “Bà nội, nếu ngũ thúc cùng ngũ thẩm yêu cầu phân gia công bằng, vậy chúng ta như thế nào cũng phải thỏa mãn bọn họ. Người không phải vẫn luôn để đại bá hỗ trợ ký sổ sao? Sổ sách đại bá cũng mang đến, vậy chúng ta bây giờ liền hảo hảo tính toán một chút. Những năm gần đây, tổng số tiền trong công trung kiếm được bao nhiêu, mỗi một phòng nên được chia bao nhiêu. Sau đó lại tính toán chi phí của mỗi một phòng trong những năm gần đây. Phòng nào tiêu dùng không đủ phần tiền nên được chia thì thiếu bao nhiêu, bổ sung bấy nhiêu cho phòng đó. Nếu như một phòng nào dùng vượt qua, thì phải trả lại cho công trung. Như vậy đối với mỗi một phòng đều công bằng.”

Nàng lại nói: “Sau khi tính ra, liền mời tộc trưởng hỗ trợ viết văn thư phân gia. Phân gia là do trưởng bối quyết định, ngài cũng thỏa mãn yêu cầu của ngũ thúc ngũ thẩm, mặc kệ bọn họ đồng ý hay là phản đối, đều không quan trọng. Ngài xem như vậy có được không?”

Phân gia không giống như quá kế, nhất định phải có người đồng ý mới được. Phân gia chủ yếu là trưởng bối của một nhà quyết định, sau đó tìm tộc trưởng cùng ba tộc lão làm chứng, viết xuống công văn phân gia là được.

Vợ chồng cặn bã Ngũ thúc có đồng ý hay không cũng không quan trọng, bởi vì bọn họ không có tư cách phản đối. Trước đó nói nhiều như vậy, chẳng qua là không muốn để người ngoài nói ra mà thôi. Thuận tiện còn muốn hung hăng hãm hại phu thê Ngũ thúc một phen.

Lão thái thái là gia chủ muốn phân chia Ngũ phòng, còn được tộc trưởng và tộc lão đồng ý, vậy cũng thành rồi, quan phủ cũng nhận. Lão thái thái gật đầu với Kiều Diệp: “Ngươi nói có lý, chỉ nghe ngươi. Vợ chồng lão ngũ nhất định đòi công bằng, ta làm mẹ sao có thể không đồng ý chứ. Dù sao ta đã từng thiên vị phòng bọn họ nhất.”

Bà lại nhìn về phía mấy người tộc trưởng nói: “Tộc trưởng, vậy phiền các ngươi hỗ trợ làm chứng.”

Tộc trưởng gật đầu: pPhân gia như vậy rất công bằng, chúng ta dĩ nhiên sẽ làm chứng. Các ngươi tính đi, tínhxong ta sẽ cùng nhau viết ở trên văn thư phân gia.”

Hắn không ngờ lão Lục gia chuẩn bị đầy đủ như vậy, ngay cả sổ sách tiêu phí mấy năm nay cũng mang đến. Đồng thời có một loại cảm giác, vợ chồng Lục Thanh Vinh sẽ đào hố chôn chính bọn họ.

Lục lão thái thái nói với Lục lão đại: “Lấy sổ sách ra, để Ngũ Lang cùng tức phụ Ngũ Lang hỗ trợ tính toán, bọn họ tính nhanh.”

Đôi vợ chồng tiểu nhi tử nhất định phải công bằng phân gia, lại bị vợ chồng Ngũ Lang dự liệu được. Cho nên mới để lão đại mang sổ sách tới. Ở nhà không tính, mang tới tính, cũng là làm cho phu thê tộc trưởng, cùng lão Ngũ xem.

Lục lão đại lấy ra mấy quyển sổ đặt ở trên bàn. Lục Thiều và Kiều Diệp ngồi xuống. Kiều Diệp cầm lấy một quyển trong đó, bắt đầu đọc. Lục Thiều dựa theo phương pháp tiểu nương tử dạy hắn trước đó, cầm một tờ giấy viết phân loại và ngày tháng. Sau đó căn cứ theo nàng đọc, viết ở phía dưới tương ứng. Đọc như vậy, cũng là đọc cho người đang ngồi nghe.

Lúc đọc xong, đại lang liền mời lang trung tới. Lang trung châm cho Lục Thanh Vinh vài cái, ấn mấy cái huyệt đạo. Lục Thanh Vinh từ từ tỉnh lại.

Lang trung kê thuốc, để bọn họ một lát nữa tự mình đi hốt thuốc, lại dặn dò Lục Thanh Vinh phải chú ý đừng lửa giận công tâm như vậy. Nếu không lại ngất thêm mấy lần, sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.

Lục Thanh Vinh rất coi trọng mệnh của mình, nghĩ sau này nhất định phải ngăn chặn hỏa khí mới được. Chờ lang trung rời đi, hắn nghe Kiều Diệp đọc giống như là sổ sách. Nghe nội dung, không hiểu sao cảm giác quen thuộc, lại thấy Lục Thiều đang viết, không khỏi nhìn Úc Uyển Chi hỏi: “Bọn họ đang làm gì vậy?”

Úc Uyển Chi tiến đến bên tai hắn nói. Lục Thanh Vinh nghe xong, đầu đột nhiên đau lên. Hắn biết nương hắn vẫn luôn có thói quen để đại ca ký sổ, hơn nữa còn là hắn đề nghị. Mỗi lần trong nhà thu được một khoản tiền, theo đề nghị của hắn đều được ghi rõ ràng trong sổ sách. Sổ sách ghi nợ vẫn là hắn cầm về nhà. Sau khi lão thái thái đồng ý, còn bảo đại ca ghi lại mỗi một khoản tiền đã tiêu ra ngoài.

Trước kia mỗi lần hắn về nhà, đều sẽ cầm sổ sách xem một chút, để hiểu rõ tình huống thu nhập trong nhà. Bây giờ nếu tính toán và phân chia như vậy, một phòng bọn họ chẳng những không chiếm được tiện nghi, sợ là còn có thể trả ngược trở lại. Nếu như sớm một chút nói tiền kiếm được gần đây đều là tài sản riêng của nha đầu chết tiệt, phân gia cứ như vậy là xong.

Sao hắn lại nghe thê tử, để công bằng phân gia, muốn một phần kia của bọn họ. Vì vậy vội vàng muốn bổ cứu, vẻ mặt hắn ta có bệnh, mở miệng nói: “Nếu là người một nhà, ta cũng không muốn so đo nữa. Mẹ nhất định phải phân một phòng của chúng ta ra, vậy cứ chia như thế đi. Các ngươi cũng không cần tính nữa.”

Hắn có tâm tư gì, người đang ngồi đều nghe được.

Kiều Diệp cười nói: “Làm sao có thể bỏ qua chứ? Vừa rồi là ngươi và ngũ thẩm không phải yêu cầu công bằng phân gia sao? Bà nội và cả nhà cũng là thỏa mãn yêu cầu của các ngươi. Nếu như cứ như vậy quên đi, về sau các ngươi ra ngoài giội nước bẩn, nói phân gia không công bằng với các ngươi, vậy bà nội không phải trên lưng mang tiếng xấu sao? Cái này không thể được.” Phế ngũ thúc không muốn công bằng sao? Hừ, nghĩ đẹp ghê nhỉ.

Lão thái thái cũng nói: “Ta cũng không muốn bị bêu danh không công bình khắt khe với phòng các ngươi, vẫn là rõ ràng tốt hơn.”

Lão Ngũ đứa con bất hiếu này, lại muốn bà bị bêu danh, nằm mơ đi.

Bốn huynh đệ Lục lão đại cũng nói: “Đúng vậy, nếu đã phải tách ra, vẫn là phải rõ ràng. Ngũ đệ các ngươi yêu cầu công bằng, chúng ta nhất định công bằng, tuyệt đối sẽ không để người ngoài nói xấu.”

Trong lòng nghĩ, lão Ngũ thông minh tính kế đều dùng ở trên người bọn họ?

Tộc trưởng và tộc lão cũng nói: “Đúng, phân gia vẫn phải tính toán rõ ràng, chúng ta mới dễ làm chứng.”

Lục Thanh Vinh: “……”

Hắn đột nhiên có loại cảm giác như tự bê đá đập chân mình.

Kiều Diệp đọc xong, Lục Thiều bắt đầu tính.

Tốc độ tính toán của hắn rất nhanh, tiếp theo tính ra tổng số tiền kiếm được trong sổ sách, tổng cộng đã dùng bao nhiêu. Cộng trừ công trung còn lại bao nhiêu, mỗi một phòng nên được phân ra bao nhiêu. Tiếp theo lại báo mỗi một phòng tiêu tốn bao nhiêu.

Nhà cũ dựa theo quy củ trong thôn, đều phải phân cho lão đại căn nhà.

Cái này không có tính riêng, về sau phải về phòng lớn, mà đất trong nhà, bao gồm heo và gà, hắn đều dựa theo giá thị trường mà quy đổi thành tiền đặt ở trong đó. Đồng thời đề phòng cha trước đâm chọc.

Sau khi Lục Thanh Vinh làm tú tài được miễn thuế trong nhà, hắn đều tính là ngũ phòng kiếm được tiền nộp lên công trung. Dĩ nhiên cùng với đó, ngũ phòng hàng năm lấy đi bao nhiêu lương thực cũng quy ra tiền đặt ở trong chi phí của ngũ phòng. Dù sao cam đoan tuyệt đối công bằng, để cho ai cũng không bắt bẻ được.

Cuối cùng tính toán kết quả là ngoại trừ Ngũ phòng, bốn phòng khác đều dùng ít, phải bù tiền cho bọn họ. Mà ngũ phòng chẳng những không có tư cách chia tiền, còn phải bù lại công trung hơn bốn mươi lượng bạc.

Lục Thanh Vinh trầm mặt: “Vì sao chi phòng chúng ta phải bù nhiều như vậy? Ta xem một chút.”

Công trung chi dùng, không phải cũng tính ở phòng bọn họ chứ? Hơn nữa sau khi hắn thi đậu tú tài, còn giúp gia đình miễn thuế nhiều năm đấy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.