Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 191: Phá chiêu!




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mặc dù nghe Lục Thiều nói có chứng cứ nhưng phản ứng đầu tiên của Lục Thanh Vinh vẫn là phủ định. Hắn lập tức thu liễm thần sắc, nhíu mày khó hiểu nói: “Ta không biết các ngươi đang nói cái gì.”

Lục Thiều đưa chứng cứ trên tay cho tộc trưởng.

“Tộc trưởng, đây là tài sản riêng Ngũ thúc ta đặt mua. Nhưng hắn không dùng tên của mình, mà là mua nô bộc, đặt những sản nghiệp này dưới danh nghĩa nô bộc. Lại lợi dụng khế ước bán mình trong tay nắm bắt. Đây là ta nhờ Huyện lệnh hỗ trợ tra được, còn lấy được một phần khế ước hắn cùng nô bộc ký. Ngũ thúc không thừa nhận, chúng ta có thể đi quan phủ hỏi.” Sở dĩ nói huyện lệnh, chủ yếu cũng là kéo da hổ làm cờ lớn.

Tộc lão có người không biết chữ, tộc trưởng tiếp nhận danh sách và khế ước đọc một lần, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.

Hắn nhìn về phía Lục Thanh Vinh hỏi: “Ngươi từ đâu tới nhiều tài sản riêng như vậy?”

Bọn họ biết trước đó Lục Thanh Vinh thi tú tài là dựa vào Nhạc gia chu cấp, sau khi nhạc phụ qua đời thì phải dựa vào lão Lục gia. Làm sao có thể sẽ có nhiều tài sản riêng như vậy? Nếu như huyện lệnh đã hỗ trợ điều tra chứng cứ này, vậy chắc chắn sẽ không giả.

Sắc mặt Lục Thanh Vinh lại thay đổi. Hắn không ngờ lại là huyện lệnh giúp nghịch tử kia tra. Xem ra nghịch tử này gần đây điều tra hắn cũng tính kế hắn không ít lần. Hắn không biết phải giải thích như thế nào, thế là không có trả lời.

Kiều Diệp mở miệng nói: “Ngươi không nói, liền cho rằng có thể tránh thoát? Chúng ta vốn không có ý định lấy chứng cứ này ra cãi cọ nhưng các ngươi nhất định phải phân rõ gia sản. Vậy chúng ta chỉ đành lấy ra, thỏa mãn yêu cầu của các ngươi.” Dĩ nhiên không phải như vậy. Nói như vậy chẳng qua là để vợ chồng cặn bã ngũ thúc hối hận vừa rồi một hai phải chủ động đưa ra chia tài sản.

Quả nhiên, lúc này hai người đều có chút hối hận. Dù sao so với tài sản hiện tại của bọn họ, một phần trong thôn được chia căn bản không sánh bằng. Mà nếu như lấy những thứ này ra chia cho năm phòng, mỗi phòng một phần, cuối cùng tuyệt đối là bọn họ ăn thiệt thòi lớn.

Lục Thanh Vinh nhìn Lục Thiều với ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi thế mà đi thăm dò ta.”

Lục Thiều đối diện với ánh mắt của hắn, lạnh nhạt nói: “Đây là đồ vật của ngoại gia, vì sao ta không tra được?”

Tộc trưởng kinh ngạc không thôi: “Đây là đồ vật của ngoại gia ngươi? Ông ngoại ngươi để lại nhiều tài sản như vậy?”

Lục Thiều còn chưa trả lời, Lục Thanh Vinh đã vội vàng trả lời: “Không phải nhạc phụ ta lưu lại, mà là vợ cả ta để lại cho ta. Đây là đồ cưới của nhạc mẫu ta, sau đó cho vợ cả của ta. Trước khi vợ cả ta qua đời, lại giao tất cả cho ta để tương lai ta dùng đọc sách sinh hoạt.”

Sắc mặt tộc trưởng trầm xuống: “Cho nên vợ cả của ngươi để lại cho ngươi nhiều tài sản như vậy. Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn để cho mẹ ruột cùng các huynh đệ trong thôn vất vả lao động kiếm tiền, bớt ăn bớt mặc cung cấp sinh hoạt cùng đọc sách cho ngươi. Lục Thanh Vinh, ngươi còn có tâm hay không?”

Hắn tức giận đến mức giơ tay chỉ vào Lục Thanh Vinh: “Hơn nữa các ngươi đều có nhiều tài sản như vậy, lại còn nhất định muốn phân chia tài sản trong thôn Lục gia. Vợ chồng các ngươi lấy mặt mũi từ đâu ra? Cái này cũng quá vô sỉ.”

Hắn nghe mà tức giận không chịu được, khó trách lão thái thái luôn thiên vị Lục Thanh Vinh lại kiên quyết muốn quá kế và phân gia như vậy. Nếu đổi thành nhà hắn, hắn cũng sẽ hận không thể đuổi loại nghịch tử này ra ngoài.

Mà Lục Thanh Vinh lúc này cũng phát hiện ra, khó trách mẹ hắn đối với mình thái độ sẽ trở nên tuyệt tình, vẫn luôn buộc hắn như vậy. Thì ra là đã biết chuyện hắn giấu riêng tài sản.

Hắn ta vô lại nói: “Đây là của hồi môn của vợ ta, mấy năm nay ta cũng không có dùng, là chuẩn bị tương lai thực sự không có cách nào, bán lấy tiền mặt. Đồ cưới của thê tử, cái này không tính là gia sản của công trung chứ?”

Lời này khiến tộc trưởng nghẹn họng, một chút không biết phản bác thế nào. Quả thật không có nhà nào tách ra, phải chia của hồi môn con dâu nhưng Lục Thanh Vinh nói không có dùng đến, hắn cũng không tin.

Lục Thiều nói: “Cho nên ngươi cầm đồ cưới của mẹ ta, mở cửa hàng cho ca ca vợ kế, lại không thu tiền thuê. Quần áo vợ chồng cùng con riêng các ngươi mặc, trang sức đeo, tất cả đều dùng những đồ cưới này. Ngươi gọi thế này là chưa dùng tới?”

Tiếp theo hắn lại từ trong tay áo móc ra mấy tờ giấy: “Đây là hóa đơn tiêu phí đại khái của nhà các ngươi một tháng. Nhà các ngươi một tháng chi tiêu mấy chục lượng, Lục gia trong thôn không cung cấp nổi.”

Lục Thanh Vinh phát hiện trước đây mình thật sự đã coi thường đứa con trai này. Hắn vẫn luôn biết đứa con trai này từ nhỏ đã rất thông minh. Cho nên cố ý nuôi nó có chút ngây thơ. Ngoại trừ bởi vì nhi tử thiên phú đọc sách cao, sợ về sau bị đè đầu cưỡi cổ ra. Hắn càng sợ nhi tử tương lai phát hiện hắn ẩn giấu những bí mật này. Cho nên mới kiếm cớ đem nó đưa đến trong thôn, cũng chèn ép chặt đứt con đường khoa cử tương lai của nó.

Ai ngờ lại thất sách, lúc trước hẳn là nên đặt nhi tử dưới mí mắt tự mình nhìn chằm chằm. Nếu con trai đã tra được chi tiêu mỗi tháng của nhà hắn, hắn cũng không tìm được cớ phản bác, vì vậy cũng bất chấp nói: “Đây là của hồi môn vợ ta để lại cho ta, cho dù ta dùng, lại có sao?” Đây là đồ cưới của vợ cả hắn để lại, người Lục gia cũng không có tư cách để chia.

Lục Thiều nhướn mày: “Ngươi nói đây là đồ cưới của mẹ ta, vậy chứng cớ thì sao? Nếu là đồ cưới, vậy khẳng định có danh sách của hồi môn, ngươi lấy ra cho bà nội bọn họ xem.”

Lục Thanh Vinh hỏi ngược lại: “Đây nếu không phải đồ cưới của mẹ ngươi thì là cái gì? Một tú tài nghèo như ta, lấy đâu ra nhiều tài sản như vậy?”

Lục Thiều cười một tiếng: “Ngươi không lấy ra được chứng cứ, ngược lại còn hỏi ta, ngươi lấy ở đâu ra nhiều tài sản như vậy?”

Tiếp theo lời nói xoay chuyển: “Nhưng ta tra được rồi.”

Lời này lại làm cho sắc mặt Lục Thanh Vinh thay đổi, không thể nào, sao Lục Thiều có thể tra được những thứ này. Năm đó việc này, ngay cả nhạc phụ cũng không biết. Hắn càng cố ý dặn dò vợ cả, không nên nhắc tới với một đôi nhi nữ. Người một nhà kia càng là biến mất đến một chút tin tức cũng không có. Cho nên hắn mới dám độc chiếm nhưng tiếp theo lời của Lục Thiều đã phá vỡ hắn ta lừa mình dối người.

“Ta tra được, bà ngoại quả thật để lại một số lớn tài sản. Nhưng lại không phải của hồi môn của bà, mà là tài sản bà giúp nhà mẹ đẻ bảo quản. Số tài sản lớn này là của Ô gia, bà ngoại hứa hẹn tương lai người nhà bọn họ trở về sẽ trả lại. Tất cả tiền tài đều có danh sách sổ sách ghi chép. Năm đó khi cữu công giao cho bà ngoại, bà ngoại còn tự mình ký khế ước. Mà phần khế ước này, bảo tồn ở trong tay quản gia Ô gia. Chỉ cần lấy một đôi ra là biết những thứ ngươi bán trước kia có phải của Ô gia không.”

Lục Thanh Vinh không thể tin được nhìn hắn. Ngay cả quản gia Ô gia cũng biết, nghịch tử này thật tra được nhưng hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận: “Nhưng trước khi mẹ ngươi qua đời, cũng không có nói cho ta những thứ này. Nàng chỉ nói cho ta biết, đây là đồ cưới mẹ nàng để lại cho nàng. Nàng không muốn nhìn thấy ta tương lai chịu khổ. Cho nên toàn bộ để lại cho ta dùng để đọc sách cùng sinh hoạt chuẩn bị các loại tiêu phí.”

Hắn cắn chết không thừa nhận là được rồi, dù sao vợ cả đã qua đời. Ai lại có chứng cứ chứng minh hắn biết chuyện này đâu?

Lục Thiều hỏi ngược lại: “Vậy có chứng cứ không?”

Lục Thanh Vinh trơn tru nói: “Không có, mẹ ngươi nói cho ta biết là do miệng.”

Lục Thiều nói: “Ngươi không có chứng cứ, ta có chứng cứ. Quản gia Ô gia, cùng với danh sách sổ sách hắn cầm trong tay, cùng với đơn khế ước bảo quản bà ngoại ký chính là chứng cứ. Cho nên cái này không thể tính là tài sản của Lục gia lấy ra chia vào công trung. Nhưng ngươi phải vật quy nguyên chủ đấy?”

Lục Thanh Vinh nghe vậy đột nhiên hiểu ra, nghịch tử này nói phân gia sản là giả, muốn hắn trả lại tài sản mới là thật, thật sự là nghiệp chướng này khuỷu tay chỉ biết bẻ ra bên ngoài.

Hắn hừ lạnh: “Ta chưa từng nghe nương ngươi nói, ngươi nói những chứng cứ này chính là thật? Ta không tin.”

Sớm biết Lục Thiều sẽ nói như vậy: “Việc này là ta nhờ huyện lệnh hỗ trợ điều tra, Ô quản gia cũng là người của huyện lệnh tìm được. Đồng thời kiểm chứng xác định, những thứ này đều là thật. Cho nên ngươi phủ định giảo biện cũng vô dụng, huyện nha chỉ chú ý chứng cớ. Nếu ngươi muốn độc chiếm tài sản của Ô gia, quản gia sẽ đại biểu Ô gia đi huyện nha tố cáo ngươi.”

Đây là sản nghiệp của nhà khác, quả thật không có khả năng lấy ra chia cho Lục gia. Bọn họ cũng sẽ không muốn tài sản của người khác. Trước đó nàng dâu nhỏ của hắn lôi ra, bất quá là muốn dẫn xuất lời hắn nói toạc chuyện này.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.