(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Thanh Vinh cố ý hỏi như vậy. Được rồi, nếu muốn phân gia, vậy thì năm phòng đều phân.
Lục lão thái thái lại nói với vẻ đương nhiên: “Cái gì mà năm phòng đều chia? Đương nhiên là phân phòng của các ngươi ra thôi”
Lại dùng lời Kiều Diệp nói: “Lão Ngũ, đây là ngươi tự chọn, cũng không phải chúng ta ép ngươi. Nếu như không phải ngươi nhất định phải chọn Tang Môn tinh này, chúng ta sợ bị nàng tai họa làm cả nhà suy bại, cũng không có khả năng phân một mình ngươi ra.”
Lục Thanh Vinh: “……”
Được, lại biến thành lỗi của hắn, hắn đến cùng còn muốn cõng bao nhiêu nồi?
Úc Uyển Chi cũng tức giận đến không chịu được, trước đó quá kế là lỗi của nàng ta, hiện tại ở riêng cũng biến thành bởi vì là nàng ta. Nhưng thật ra nàng ta cũng hy vọng có thể ở riêng. Như vậy sau này cũng có thể không cần phải chịu đựng cơn giận của bà già đáng chết kia nữa, không có quá nhiều liên lụy với Lục gia, trượng phu cũng chỉ có thể càng thân cận với nhà mẹ đẻ nàng ta. Nếu đã vạch mặt, lúc này nàng ta cũng không giả bộ nữa.
Nàng ta lau nước mắt, nhìn lão thái thái nói: “Nương muốn phân chia riêng một phòng của chúng ta, sản nghiệp kia phân chia như thế nào? Làm sao cũng phải công bằng chứ?”
Lục lão thái thái thấy con trai không nói gì, hiển nhiên là ngầm thừa nhận lời nói của hồ ly tinh này.
Bà tức đến bật cười: “Vậy các ngươi nói xem, như thế nào gọi là công bằng?”
Úc Uyển Chi nói: “Ngũ phòng chúng ta cũng là một phần tử trong nhà, tiền và sản nghiệp trong nhà, như thế nào cũng nên chia đều chứ? Mỗi phòng một phần, chúng ta một phòng này cũng không cần nhiều, chỉ cần một phần kia của mình. Còn có công thức làm nến và nhang muỗi, cũng là trong nhà. Ta biết trong nhà không có khả năng chia công thức cho chúng ta nhưng ngũ phòng chúng ta cũng phải có một phần. Cho nên còn phải cho chúng ta một khoản bồi thường từ bỏ công thức”
Nghe nói gần đây nha đầu chết tiệt bán nến và nhang muỗi lại kiếm được không ít tiền. Vậy bọn họ nhất định cũng phải đòi một phần. Công thức không thể lấy được nhưng có thể đòi bồi thường.
Lục lão thái thái bị sự vô sỉ của Úc Uyển Chi làm cho kinh hãi. Bà nhìn về phía Lục Thanh Vinh hỏi: “Lão Ngũ, ngươi cũng nghĩ như vậy?”
Lục Thanh Vinh đương nhiên là nghĩ như vậy. Nếu bọn họ đều ép buộc hắn như vậy, vậy hắn cũng không cần lại khách khí.
Hắn cố ý bán thảm: “Nương, con còn muốn tiếp tục đọc sách, trong nhà lại không có nơi sinh hoạt khác. Cho nên phần trong nhà thuộc về ta, ta không thể nào không lấy. Nếu không, về sau ngày tháng của phòng chúng ta, căn bản không thể sống tiếp được. Ngài vẫn luôn hy vọng ta khoa cử làm quan, làm rạng rỡ tổ tông. Cũng không đành lòng nhìn thấy sau này ta bởi vì không có tiền đi thi mà vẫn luôn là tú tài nhỉ?”
Lời này nói ra so với Úc Uyển Chi uyển chuyển hơn nhiều nhưng cũng là một ý tứ, nhất định phải phân gia sản. Nếu lão thái thái không biết sau lưng con trai út có nhiều sản nghiệp thì còn có thể tin lời này. Hiện tại chỉ cảm thấy châm chọc, nàng nói: “Hiện tại tiền tài và đồ vật trong nhà đều là tức phụ Ngũ Lang kiếm được. Có liên quan gì tới phòng của các ngươi? Dựa vào cái gì mà chia cho các ngươi? “
Lục Thanh Vinh bình tĩnh nói: “Trước khi phân gia, đồ trong nhà đương nhiên đều có một phần của ta. Hơn nữa, trước đó tức phụ Ngũ Lang còn là con dâu của ta, số tiền này cũng chẳng khác gì là Ngũ phòng chúng ta kiếm được, dựa vào cái gì không phân cho chúng ta? Theo lý thuyết chúng ta hẳn là phải được phần lớn nhưng chúng ta cũng không muốn tranh những thứ kia, chỉ cần một phần chúng ta nên cầm.”
Hắn lại ý vị thâm trường nói: “Nếu ngay cuộc sống cũng không sống nổi, vậy ta chỉ có thể mang theo cả nhà chuyển về trong thôn, cái nhà này ta không đồng ý phân.”
Hắn cũng tháo mặt nạ ôn hòa nhã nhặn, hiếu kính xuống, lộ ra răng nanh. Dù sao cũng đã vạch mặt, đương nhiên phải tranh thủ lợi ích lớn nhất hóa.
Lão thái thái chỉ Lục Thanh Vinh mắng: “Ngươi, ngươi cũng là một tên vô liêm sỉ không biết xấu hổ.”
Lục Thanh Vinh thở dài: “Nương, con đây đều là bị các người ép buộc. Nếu không, sau khi phân gia chi nhà chúng ta phải sống như thế nào? Lại nói, nhà ai phân gia không phải chia đều như vậy? Các ngươi muốn phân một phòng của chúng ta ra ngoài, còn không chia cho chúng ta cái gì, cái này nói ra không phải chê cười sao? Cho dù ra ngoài để mọi người phân xử, bọn họ cũng đều không có khả năng nói trái lương tâm, phòng chúng ta bị tịnh thân phân ra là đúng. Nương, nếu như người làm như vậy, sẽ bị người đâm cột sống, nói người quá bất công, cố ý khắt khe với ngũ phòng chúng ta. Đối với thanh danh Lục gia cũng có ảnh hưởng, Ngũ Lang không phải còn muốn thi khoa cử sao? Ngài không suy nghĩ cho hắn?”
Giọng nói của hắn không lớn, còn mang theo vài phần ôn hòa nhưng uy hiếp lại mang theo ý vị châm chọc mười phần. Hình như đã chắc chắn, gia sản phải chia cho bọn họ một phần. Đương nhiên, nếu thật sự là như vậy, một mình chia Ngũ phòng ra ngoài, còn cái gì cũng không chia, người bên ngoài quả thật sẽ nói lão thái thái và Lục gia làm quá phận.
Phân gia quả thật không phải phân như vậy, trừ phi trưởng bối quá đen lòng thiên vị. Nếu không mỗi phòng đều sẽ được phân một phần gia sản.
Lục lão thái thái tức giận đến toàn thân phát run: “Ngươi, ngươi tên nghiệt tử này, ngươi chính là súc sinh mất lương tâm.”
Tộc trưởng và đám người tộc lão đều có chút ngơ ngác. Bọn họ không ngờ lão thái thái lại không chia cho Ngũ phòng. Nếu nói ra, quả thật không tốt cho thanh danh của Lục gia, mọi người sẽ nói làm quá tuyệt tình. Nhưng Lục Thanh Vinh uy hiếp mẹ ruột như vậy, lộ ra sắc mặt vô sỉ, cũng làm cho bọn họ vô cùng phản cảm.
Đột nhiên, Kiều Diệp nâng tay vỗ tay: “Bộp, bộp, bộp!”
Hôm nay vừa đến, vốn cũng muốn để một nhà Thúc thúc cặn bã lộ ra bộ mặt thật. Để người Lục gia cùng tộc trưởng bọn họ nhìn rõ ràng. Quả nhiên, đôi vợ chồng vô sỉ này không có hạn cuối, không có để cho nàng thất vọng.
“Đặc sắc, có thể biểu hiện vô sỉ tư nhiên cùng nhuần nhuyễn như vậy, cũng chỉ có vợ chồng các ngươi.”
Nàng nhìn về phía hai người Lục Thanh Vinh cười đề nghị: “Các ngươi thật không cân nhắc đi gánh hát hát hí khúc sao? Ta cảm thấy các ngươi rất có thiên phú.”
Lục Thanh Vinh thấy Kiều Diệp còn có thể cười được, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi câm miệng.”
Con hát là nghề nghiệp thấp kém trong hạ cửu lưu, bọn họ làm sao có thể đi, nha đầu chết tiệt chính là trào phúng bọn họ.
Kiều Diệp cười nhạo: “Ta không câm đấy”
Nàng lại nói: “Các ngươi đã muốn phân chia tài sản hiện tại của Lục gia, có thể chứ! Cũng là lẽ đương nhiên. Dù sao không có phân gia, tài sản của mỗi một phòng đều là của chung, tất cả mọi người đều có phần.”
Lời này khiến tộc trưởng và đám người tộc lão nhao nhao nhìn về phía nàng. Tức phụ Ngũ Lang là đồng ý chia? Đây cũng không giống như tác phong làm việc của nàng. Bây giờ bọn họ cũng đã hiểu tính tình của nàng. Đối với người không thích, nàng sẽ rất cường thế, càng sẽ không để cho đối phương chiếm tiện nghi, mà hiển nhiên vợ chồng Lục Thanh Vinh là người nàng không thích.
Lục Thanh Vinh và Úc Uyển Chi cũng không hiểu, nha đầu chết tiệt kia làm sao có thể dễ nói chuyện như vậy.
Hai người chẳng những không cảm thấy vui sướng vì đạt được mục đích, ngược lại có chút khẩn trương, không biết nha đầu chết tiệt này muốn giở trò quỷ gì.
Quả nhiên, Kiều Diệp nói tiếp làm cho sắc mặt bọn họ đại biến.
Nàng cười tủm tỉm đếm: “Vậy chúng ta tính thử xem, tòa nhà lớn ở phố đông, cửa hàng ở phố tây, gian cửa hàng mà Úc gia lão đại mở, nông trang ở ngoại thành, phố nam… Những sản nghiệp này, lại phân chia như thế nào đây? Sản nghiệp trong nhà chia cho các ngươi một phần. Vậy các ngươi sau lưng đặt mua những tài sản riêng này, có phải cũng nên lấy ra chia một phần hay không?”
Nàng vừa nói xong, Lục Thiều lấy từ trong ngực ra một danh sách, cùng với khế ước ký với nô bộc của Lục Thanh Vinh.
Hắn nhìn về phía Lục Thanh Vinh nói: “Ngũ thúc đừng vội phủ nhận, chúng ta có chứng cứ. Cho dù nháo đến trên công đường, cũng là chúng ta chiếm lý. Nếu đã muốn phân, vậy hôm nay cứ một lần mà tính toán rõ ràng đi.”
Lục Thiều đã sớm dự liệu được cha hắn ở riêng sẽ đưa ra chuyện phân chia tài sản. Cho nên vợ chồng bọn họ chờ chính là đối phương tác yêu, cũng thuận thế đem những sản nghiệp ẩn giấu này của cha trước công khai, để các tộc trưởng Lục gia đều biết.
Đây đều là do trước cha “bức” phu thê hắn công khai. Hơn nữa, như vậy bước cờ tiếp theo của hắn mới dễ dàng thuận lợi hạ xuống.
Lục Thanh Vinh trừng to mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Hiển nhiên không nghĩ tới chuyện bí ẩn như vậy lại bị nhi tử biết và tra ra, sắc mặt hắn đại biến. Quả nhiên, nha đầu chết tiệt kia cũng không phải thật sự nói tốt, mà là ở chỗ này chờ bọn họ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");