Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 184: Hắn thực sự rất cảm ơn bà!




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tộc trưởng và các tộc lão không ngờ Lục lão thái thái lại sảng khoái đồng ý chuyện kế tiếp như vậy. Dù sao trước đây lão thái thái này rất thiên vị tiểu nhi tử nhưng mà nghĩ lại liền nghĩ đến chuyện lúc trước. Úc thị kia chẳng những đẩy mẹ chồng ngã sấp xuống, còn đi ra ngoài hắt nước bẩn cho mẹ chồng làm bại hoại thanh danh nhưng Lục Thanh Vinh chẳng những không trừng trị Úc thị, còn tiếp tục bảo vệ chặt chẽ. Đối với Úc gia tốt hơn là đối với Lục gia. Nếu đổi thành trưởng bối nhà ai cũng sẽ thất vọng lạnh lòng.

Tộc trưởng trước đó đã sợ Lục lão thái thái mang theo con trai con dâu phản đối, sau đó đối với bọn họ náo lên. Bây giờ phối hợp như vậy, khiến hắn nhẹ nhàng thở ra: “Được, hai ngày nữa chúng ta sẽ đi tìm lão Ngũ nhà ngươi nói chuyện quá kế.”

Lục lão thái thái suy nghĩ một chút hỏi: “Ta có cần đi theo các ngươi không?”

Tộc trưởng nói: “Đương nhiên là đi, con là mẹ của lão Ngũ, hắn không thể không nghe lời ngươi. Hơn nữa đây cũng không chỉ là chuyện trong tộc, càng là việc lớn của nhà các ngươi. Không chỉ ngươi đi, mấy huynh đệ lão đại cũng đi cùng.”

Người của Lục gia đi, sau khi xác định chuyện quá kế tại chỗ, còn có thể lập tức đi quan phủ làm văn thư quá kế. Chuyện như vậy, dĩ nhiên càng nhanh càng tốt.

Lục lão thái thái gật đầu: “Được, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”

Úc thị giả bệnh trước đó, bà vốn muốn dẫn mấy con dâu đi xem gây chuyện, chỉ là bởi vì xưởng quá bận rộn nên chậm trễ.

Lần này vừa vặn thuận tiện thu thập tiện nhân kia một trận. Nếu không phải tiện nhân kia cùng Úc gia làm chuyện tào lao, làm sao lại chọc tới lão Kiều gia quấn lấy, không chỉ thanh danh vợ chồng bọn họ bị phá hủy, còn liên lụy trong nhà. Năm đó, người làm mẹ này cũng không phát hiện tư tình của tiểu nhi tử và Úc thị. Có thể thấy được Úc thị tiểu tâm tư quá nhiều, vừa chướng mắt nhà bọn họ nghèo, vừa phải treo con trai bà. Cuối cùng tìm được nhà tốt, liền vứt bỏ con trai của bà gả vào trong thành.

Thấy con trai bà thi đậu tú tài, lại tới thông đồng. Đương nhiên, ruồi bọ bu trứng không nứt, tiểu nhi tử hỗn trướng của nàng cũng không phải thứ tốt gì, còn là một kẻ ti tiện, loại nữ nhân ham phú quý lại không biết liêm sỉ hư vinh này, không biết có gì đáng để ham thích.

Đám người tộc trưởng ngồi một hồi liền rời đi. Lão thái thái gọi vợ chồng Lục Thiều tới, nói muốn tới từ đường bàn bạc. Lão thái thái hỏi, nghe nói cháu dâu đưa ra những chuyện tốt kia, cũng nói muốn đi theo xem.

Loại chuyện mặt nở mày nở mặt trước mặt tộc nhân này, sao có thể thiếu bà chứ. Bà chính là thích được một đám tộc nhân hâm mộ cùng khen ngợi.

Mấy người Lục lão đại cũng có tâm tư tương tự, nhao nhao đưa ra ý muốn đi theo xem thử.

Tộc trưởng đương nhiên sẽ không phản đối, không lâu sau, tộc nhân Lục gia mở từ đường. Tộc trưởng cho Kiều Diệp một ánh mắt. Nàng liền đứng lên nói với mọi người ba kế hoạch làm giàu kia.

Quả nhiên, các tộc nhân kinh ngạc đồng thời còn đặc biệt cao hứng kích động.

Đặc biệt là rất nhiều người dân mỗi bữa đều ăn không đủ no. Bọn họ không ngờ Kiều Diệp lại phúc hậu như vậy, đầu tiên là nghĩ đến những tộc nhân bọn họ. Từng người nhịn không được mà khen ngợi đủ kiểu. Càng là phát ra cảm tạ từ nội tâm đối với đôi vợ chồng nhỏ Kiều Diệp này.

Ngay sau đó khen ngợi mấy huynh đệ Lục gia và lão thái thái, khiến bọn họ vui vẻ.

Ngoại trừ một số ít gia đình không có người, đại đa số nhà đều chọn hai trong ba việc. Gia đình có nhân thủ nhiều, đều chọn cả ba việc.

Lục Thiều thống kê một danh sách.

Kiều Diệp nhìn nhìn: “Số lượng vẫn là quá ít. Tộc trưởng, tộc nhân Lục thị đều chọn xong, vậy chúng ta liền đi tìm thôn trưởng nói chuyện này đi.”

Tộc trưởng ngẩn người: “Những thứ này còn chưa đủ?”

Kiều Diệp trả lời: “Xưởng của ta cần rất nhiều dầu dê, lông dê và củ cải đường, chỉ là các tộc nhân còn chưa đủ.”

Tộc trưởng vốn còn tưởng rằng Kiều Diệp chủ yếu là vì chiếu cố tộc nhân. Hiện tại xem ra, ngoại trừ có ý chiếu cố ra, nàng cũng thật sự muốn rất nhiều những thứ này. Như vậy càng khiến hắn yên tâm và an tâm hơn. Nếu thật sự cần dùng đến những thứ này, vậy mọi người có thể làm tiếp.

Hắn cười nói: “Vậy ta cùng các ngươi đi đến nhà trưởng thôn một chuyến đi.” Điều này cũng đại biểu cho việc Lục thị nhất tộc bọn họ coi trọng phu thê Ngũ Lang.

Kiều Diệp cười gật đầu: “Được, làm phiền ngài.”

Tiếp theo đoàn người đi đến nhà trưởng thôn, nói ra ba kế hoạch. Trưởng thôn đương nhiên cũng rất vui vẻ, càng không thể từ chối, không nói đến những nhà khác, nhà hắn đều chuẩn bị nuôi ong mật và trồng củ cải đường. Trước kia chỉ biết mật ong đều là tìm trong núi lớn, không nghĩ tới còn có thể tự mình nuôi mật. Hiện tại đường đắt, mật ong cũng không rẻ. Huống chi Kiều Diệp còn thu hết mật ong. Tuy giá cả so với cầm đi chợ huyện thành bán lẻ rẻ hơn nhưng mua lượng lớn, còn dạy bọn họ nuôi, có vấn đề cũng có thể mời nàng hỗ trợ chỉ giáo.

Bọn họ chỉ cần nuôi, không cần mang ra huyện thành bán lẻ, chuyện tốt bao nhiêu. Coi như sau này nàng không cần nữa, chính bọn hắn cũng có thể bán đi. Đây tuyệt đối là một con đường kiếm tiền.

Sau đó thương lượng xong, trưởng thôn liền để cho con trai và cháu trai của hắn đi thông báo từng nhà trong thôn, bảo mọi người sáng mai đến cổng thôn nói chuyện quan trọng. Các thôn dân đều tò mò chuyện gì, tiếp theo liền có người nghe tộc nhân Lục thị nói ra. Nghe nói còn có thể có chuyện tốt như vậy, từng nhà cũng đều rất kích động cùng chờ mong. Đặc biệt là loại ‘nhà ít người nhiều’ lại nghèo, càng cảm thấy giống như về sau đều có hi vọng.

Sáng sớm hôm sau, mỗi nhà trong thôn đều đi đến cửa thôn. Ngay cả lão Kiều gia cũng không ngoại lệ. Sau đó trưởng thôn nói một lần ba kế hoạch của Kiều Diệp nhưng mà cũng nhấn mạnh, ngoại trừ Kiều gia, những nhà trước đó nói chuyện giúp Kiều gia, còn có mấy nhà lưu manh không đáng tin cậy trong thôn, lần này không thể tham gia. Những nhà khác muốn chọn cái gì cũng có thể tìm Lục Thiều báo danh để hắn thống kê cho tốt.

Lão Kiều gia vừa mới lừa gạt nhiều tiền và đồ như vậy, cũng không thèm để ý chút tiền ấy. Đặc biệt không phải chăn dê thì chính là nuôi ong mật, còn phải đi trồng củ cải đường, tốn nhiều sức. Bọn họ đến nhà Lục lão ngũ thêm mấy lần, nữa là tiền đã có rồi, ai còn làm việc vất vả như vậy. Hơn nữa, bọn họ cũng không phải ngu ngốc lại bởi vì cái này đi trêu chọc nha đầu điên kia.

Nhưng bọn họ không thèm để ý, đám người Kiều tộc trưởng lại rất để ý. Bởi vì có thôn trưởng cùng đại đa số thôn dân đoàn kết cùng một chỗ, bọn họ còn chưa có nhằm vào Kiều Diệp, hỏi tại sao muốn loại trừ bọn họ ra ngoài? Lại nói, bọn họ cũng sợ, sợ lại đắc tội nàng một lần, về sau càng không có phần của bọn họ.

Cả đám đều hối hận, trước đó tại sao phải lắm miệng đi nói giúp người lão Kiều gia. Đặc biệt là nhìn thấy bộ dáng không thèm để ý của người lão Kiều gia, càng sợ đến không dám náo. Càng là giận không chỗ phát tiết, quả thực là bùn nhão không dính tường được, còn hại bọn họ.

Bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền này, lại càng phiền muộn. Đồng thời, các thôn dân khác cũng mới có thể lĩnh hội sâu sắc, thì ra nếu ngươi khiến Kiều Diệp không vui, có chuyện tốt thật đúng là không mang theo ngươi, không phải nói chơi.

Muốn náo? Trước tiên phải qua cửa ải của trưởng thôn và tộc trưởng. Huống chi chín phần mười gia đình trong thôn, hiện tại đều được Kiều Diệp mang theo kiếm tiền. Nhà ai nếu không có mắt, đi tìm Kiều Diệp vậy thì không cần nàng ra tay cũng có thể bị nước bọt của người cả thôn dìm chết đuối. Cũng bởi vậy ấn tượng của mọi người đối với Kiều Diệp lại thay đổi, cường thế lợi hại không thể trêu chọc nổi, lại nói tại sao phải trêu chọc, đi theo nàng kiếm tiền mới là chính đạo.

Lục lão thái thái dĩ nhiên lại được người ta lôi kéo khen một phen. Tiếp theo bà liền nói chuyện tối hôm qua lão đầu tử lại báo mộng cho bà. Lần này là trực tiếp cường điệu, muốn để bà đem Ngũ Lang làm con thừa tự cho lão Tam.

Mọi người kinh ngạc không thôi: “Sao lại muốn nhận Ngũ Lang làm con thừa tự chứ? Hắn chính là con trai độc nhất của Lão Ngũ nhà ngươi mà.”

Hiện tại tin tức trong huyện thành còn chưa truyền về thôn. Người Kiều gia biết nguyên nhân nhưng trước mặt Lục gia không dám nói gì, sợ bị người Lục gia đánh.

Lục lão thái thái liền trả lời: “Lão đầu tử nói, mệnh cách của lão tam mới có thể vượng Ngũ Lang, lão Ngũ phạm xung khắc Ngũ Lang. Cho nên Ngũ Lang hai lần trước mới sinh bệnh, không thể tiếp tục thi. Ngũ Lang nếu vẫn luôn là con trai của lão Ngũ, sẽ bị đè ép khó ra mặt. Còn liên lụy tiền đồ Ngũ Lang. Lão già chết tiệt nhà ta còn nói, sau này Ngũ Lang mới là hy vọng của người Lục gia chúng ta, thành tựu tương lai sẽ không thấp. Nếu như không thể tiếp tục, sợ là gia đình còn có thể không yên. Chỉ có đem Ngũ Lang làm con thừa tự cho lão Tam, mới có thể giải quyết những việc này. Dù sao lão Ngũ còn có một đôi nhi nữ, chẳng những khắc Ngũ Lang, hắn đối với Ngũ Lang càng không tốt. Kế thê ác độc kia của hắn, càng là mệnh cách suy tinh xui xẻo, còn luôn muốn hại Ngũ Lang cùng vợ hắn. Đưa Ngũ Lang làm con thừa tự cho lão Tam, nhất cử lưỡng tiện.”

Bà lại lo lắng nói: “Bằng không ta chỉ sợ ngày nào đó Ngũ Lang cùng thê tử hắn sẽ bị ác phụ kia làm hại. Tộc trưởng bọn họ cũng ủng hộ, để Ngũ Lang làm con thừa tự cho lão Tam.”

Đây là lời tức phụ Ngũ Lang dạy bà. Mặc dù sẽ khiến người ta nói mệnh cách của tiểu nhi tử không tốt nhưng bà cũng không quản được. Dù sao cho dù không phải vấn đề mệnh cách, tiểu nhi tử cũng sẽ chèn ép Ngũ Lang, cũng xem như là khắc Ngũ Lang rồi.

Về phần ác phụ kia, vốn chính là tang môn tinh suy phụ. Cháu ngoan của lão đầu nhà bà không thể bị khắc, đó là hi vọng của cả nhà. Dù sao thanh danh của lão Ngũ bây giờ đã kém như vậy, cũng không sợ lại có thêm một cái thanh danh mệnh cách không tốt.

Lục Thanh Vinh ở huyện thành. Nếu biết mẹ ruột hãm hại hắn như vậy. Đoán chừng sẽ nhịn không được tức giận đến trực tiếp thổ huyết, hắn thật sự rất biết ơn bà!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.