(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tộc trưởng nghe xong kinh ngạc không thôi. Hắn không nhịn được nói: “Ý của ngươi là, ngươi bỏ tiền mua dê con, sau khi nuôi lớn chỉ cần lông dê và mỡ dê. Thôn dân còn có thể bán thịt cho ngươi? Vậy ngươi không phải rất thiệt thòi sao? Nếu nuôi nhiều, chỉ tiền mua dê cũng không phải một số tiền nhỏ. Lông dê và mỡ dê cơ bản đều không có người mua, căn bản không đáng tiền.”
Kiều Diệp cười nói: “Lông dê và mỡ dê có tác dụng với ta. Hơn nữa, ta cũng muốn các tộc nhân hàng năm đều tăng thêm chút thu nhập, ăn no mặc ấm. Trước đó ta đã nói, nhà chúng ta sống tốt, cũng sẽ không quên tộc nhân, cũng sẽ dẫn mọi người cùng nhau sống những ngày tháng tốt đẹp. Cho nên tộc trưởng không cần lo lắng, ta đã nói ra, vậy trong lòng đã hiểu rõ.”
Nàng lại nói: “Tướng công của ta là người của Lục gia. Cho nên ta muốn hỏi trước trong tộc có muốn nuôi hay không. Chúng ta ưu tiên người trong tộc nuôi, tiếp theo lại là thôn dân khác.”
Tộc trưởng còn chưa nói gì, vợ tộc trưởng đã cười nói: “Nếu là như vậy, vậy khẳng định không ít người nuôi. Nhà ta cũng muốn nuôi.”
Không tốn tiền mua dê con, chỉ cần lấy lông dê và mỡ dê để trả, thịt còn không cần lo lắng bán không được, chuyện tốt như vậy, ngốc mới không nuôi. Tức phụ Ngũ Lang có bản lĩnh, còn có thể ký khế ước. Cho nên nuôi ra cũng không cần lo lắng.
Hiện tại, nhà nào cũng có không ít trẻ con, mỗi ngày để bọn nhỏ đi chăn dê là được, còn đỡ phải để bọn họ ra ngoài đi rừng. Nếu nuôi thêm vài con, chờ sau khi nuôi lớn, có thể có không ít tiền.
Kiều Diệp cũng lợi dụng tâm lý mọi người thích chiếm tiện nghi, cộng thêm lúc bận rộn không có việc nhà, sức lao động quá dư thừa. Cho nên mới đưa ra loại hợp tác này. Như vậy mọi người còn có thể cảm tạ nàng dẫn bọn họ kiếm tiền.
Chuyện của cha chồng tệ bạc phải giải quyết, bên dòng tộc rất quan trọng. Cho nên nàng ném ra mồi ngon cho tộc nhân Lục gia, buộc chặt lợi ích, bọn họ dĩ nhiên cũng sẽ đứng về phía mình. Hơn nữa cho những người này lợi ích đồng thời cũng có thể thỏa mãn nhu cầu về sau của nàng, là cả hai cùng có lợi.
“Đại nãi nãi muốn nuôi, vậy thì nuôi, ta ủng hộ bà.”
Nàng lại cười hỏi: “Ngươi muốn nuôi bao nhiêu con?”
Vợ tộc trưởng đương nhiên muốn nuôi, lúc này mới chen vào nói.
Nghe Kiều Diệp hỏi như vậy, bà cười hỏi: “Một nhà có thể nuôi được mấy con?”
Kiều Diệp nói: “Nhiều nhất có thể nuôi hai mươi con đi.” Quá nhiều, đoán chừng người một nhà sẽ không nuôi nổi.
“Từ một đến hai mươi con, muốn nuôi mấy con thì đến nhà chúng ta báo số, sau khi ký khế ước, ta cho người đi mua dê con.”
Tiếp theo nàng chuyển chủ đề nói: “Nhưng phải nói rõ ràng trước với mọi người. Nếu cố ý không nuôi cho tốt, hoặc là ôm dê con trở về mà không chăm sóc. Nếu nuôi dê chết, phải bồi thường tiền dê con cho ta. Đương nhiên, nếu như là dê bệnh chết các loại tình huống bình thường, cũng không cần bồi thường, coi như là ta tổn thất. Còn nữa, dê nếu còn chưa lớn, người nuôi lại giết ăn, hoặc bán cho người khác, cũng phải đền tiền dê cho ta.”
Những tình huống có khả năng xuất hiện này, đương nhiên phải nói trước. Nàng dùng tiền mua dê con, cũng không thể lãng phí.
“Hơn nữa những con dê này, người không nuôi tốt, hoặc là không dựa theo khế ước đem lông dê và mỡ dê cho cho ta, về sau nhà chúng ta lại có chuyện tốt gì kiếm được tiền sẽ không dẫn bọn họ theo.” Những thứ này đều phải thêm vào trong khế ước.
Tiếp theo lại bổ sung: “Ta sẽ dạy mọi người làm sao nuôi dê cho tốt, còn định kỳ cho dê ăn thuốc dự phòng bệnh. Cho nên tình huống bệnh chết có thể không lớn, mọi người cứ việc yên tâm nuôi.”
Tộc trưởng và vợ tộc trưởng đều đồng ý với lời nói của nàng: “Đúng đúng, vẫn phải nói rõ ràng trước, sau đó viết vào trong khế ước.”
Bọn họ sẽ không làm như vậy nhưng lại không thể cam đoan nhà người khác không làm.
Vợ tộc trưởng kéo tay Kiều Diệp từ ái cười nói: “Ngươi dạy mọi người nuôi, còn cho uống thuốc, chúng ta tuyệt đối yên tâm.”
Tộc trưởng cũng nói: “Nếu nhà ai muốn dê con, không nuôi cho tốt, ta cũng sẽ ra mặt quản cùng các tộc lão.” Tức phụ Ngũ Lang chiếu cố tộc nhân Lục gia bọn họ như vậy, bọn họ cũng không thể để cho nàng thất vọng.
Kiều Diệp cười nói: “Vậy việc này liền phiền tộc trưởng hỗ trợ, đi hỏi các nhà trong tộc một chút. Tốt nhất gọi các tộc lão tới cùng nhau thương lượng.”
Tộc trưởng gật đầu: “Không thành vấn đề, ta bây giờ liền gọi các tộc lão tới thương lượng một chút.” Nói xong liền để con của hắn đi gọi các tộc lão tới.
Nói chuyện phiếm, các tộc lão lục tục chạy tới ngồi xuống.
Tộc trưởng nói với bọn họ trước, Kiều Diệp muốn mua dê con để mọi người nuôi dê. Các tộc lão đều tán thành ủng hộ, cũng có không ít người tỏ vẻ, nhà bọn họ cũng muốn dê nhưng cũng có vấn đề điều kiện của mình, không thể nuôi hoặc là không muốn nuôi, chỉ là bọn họ cũng sẽ không phản đối, dù sao đối với tộc nhân khác mà nói đây là chuyện tốt.
Kiều Diệp liền nói: “Đúng rồi, nếu như không muốn nuôi dê, cũng có thể nuôi ong mật. Ta sẽ chia cho một những nhà muốn nuôi ong l mấy thùng ong mật, cũng dạy bọn họ nuôi thế nào. Nhưng mà mật ong sản xuất ra phải bán cho ta, cũng ký khế ước.”
Làm mật hoàn rất tiêu hao mật ong, về sau còn phải làm các loại đồ dùng vệ sinh, dưỡng da, cũng sẽ thêm ong mật sáp các loại, nhu cầu rất lớn. Cho nên chỉ dựa vào chính nàng nuôi, cũng khẳng định không đủ. Để thôn dân nuôi ong mật, chủ yếu vẫn là vì nguyên liệu sáp ong để sau này nhà xưởng cần, hơn nữa đối với trong thôn mà nói, nuôi ong bán mật ong cũng là một con đường làm giàu.
“Nếu không muốn nuôi dê, cũng không muốn nuôi mật ong, vậy còn có thể trồng củ cải đường. Tất cả củ cải đường trồng ra ta cũng thu hết. Đương nhiên, nuôi dê, nuôi ong mật và trồng củ cải đường cũng không xung đột, có người có thể chọn hết, hoặc là chọn hai trong ba thứ.”
Củ cải đường có thể làm đường, còn có thể dùng để điều sắc. Sau này muốn làm kẹo hạnh nhân gì đó, cần lượng đường lớn, bên ngoài đường quá đắt, đi mua không có lời. Huyện thành bên này thời tiết cùng thổ nhưỡng, không thích hợp trồng mía nhưng thích hợp trồng củ cải đường. Mọi người đều không biết củ cải đường có thể dùng làm kẹo. Cho nên trồng rất ít. Thôn bọn họ thậm chí một nhà cũng không trồng.
Một tháng nữa là vụ thu hoạch của củ cải đường, lúc này nàng mới nghĩ đến việc muốn các thôn dân trồng, không chỉ thôn bọn họ, người thôn khác muốn trồng, nàng cũng có thể ký khế ước cam đoan sẽ dùng tiền thu.
Ngọn núi nàng bao cho chính mình, chủ yếu dùng để trồng dược liệu, lại trồng vài cánh rừng cây ăn trái, lại lấy một mảnh đất hoang để trồng thứ khác, giống như là củ cải đường, không chuẩn bị tự mình trồng.
Lượng củ cải đường nàng muốn có rất lớn, tự mình trồng thì nhân thủ trong nhà không đủ, phải bỏ tiền mời người đến trồng. Chờ tiểu tướng công thi đậu, ra huyện thành, nàng hẳn cũng sẽ đi theo. Cho nên cũng không thích hợp tự mình trồng. Bỏ tiền trực tiếp thuê người càng thuận tiện bớt việc, còn có thể để mọi người tiếp tục gia tăng thu nhập, ngươi tốt ta tốt mọi người cùng tốt.
Nghe Kiều Diệp nói xong, lại hỏi thăm một số vấn đề liên quan, các tộc lão đều mặt mày hớn hở.
Nuôi dê và nuôi mật ong, cũng không phải tất cả mọi người đều nuôi nhưng bọn họ đều muốn trồng củ cải đường, dù sao bọn họ đều là lão nông dân. Từng người đều khen ngợi phu thê Kiều Diệp không ngừng. Trong lòng cũng cảm thấy hai người có lòng.
Bọn họ cao hứng cũng có chút cảm động, phu thê Ngũ Lang sống tốt đẹp, có thể nghĩ đến kéo tộc nhân một phen, quá phúc hậu cũng quá hiếm có. Chờ sau này Ngũ Lang khoa cử xuất sĩ, tin tưởng cũng sẽ nghĩ đến tộc nhân.
Chờ chuyện này nói gần xong. Kiều Diệp đưa cho Lục Thiều một ánh mắt, tiếp theo hắn sẽ đến phiên ra sân. Lục Thiều khẽ gật đầu với nàng.
Chờ các tộc lão nói xong. Lục Thiều khó xử nhìn bọn họ: “Tộc trưởng, tộc lão, hôm nay chúng ta vào thành nói chuyện bán nến với mấy vị quý công tử kia. Lại nghe được một tin tức sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Lục thị nhất tộc chúng ta.”
Sắc mặt hắn trở nên có chút khó coi cùng khổ sở, thở dài: “Ta có chút khó mở miệng, haiz!”
Các lão thái thái tức phụ trong thôn thích hóng hớt, thật ra các lão nhân hán tử cũng giống vậy. Đặc biệt là tin tức này còn có quan hệ với Lục thị nhất tộc, vì vậy nhao nhao nhìn về phía hắn, vội vã hỏi: “Tin tức gì? Chúng ta đều là trưởng bối của ngươi, không có gì khó mở miệng. Ngươi cứ việc nói, chúng ta cũng sẽ không trách ngươi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");