Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 18: Có thể nể mặt chút không?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sắc mặt Huyện lệnh thay đổi: “Ngươi thật sự nghe được những lời này?”

Hắn biết gần đây nhi tử thường xuyên ra ngoài chơi đùa với mấy công tử ca trong huyện thành. Trước đó cũng không có để ở trong lòng, hiện tại lại không thể không suy nghĩ nhiều.

Lục Thiều gật đầu: “Ta chắc chắn.” Hắn lại giống như là quan tâm nhắc nhở: “Đại nhân, mưu kế của bọn họ hiện tại còn chưa thành công, ngài cần phải phòng bị nhiều hơn. Sau này huyện thành chúng ta, còn phải dựa vào ngài chống đỡ.”

Sắc mặt Lư huyện lệnh có chút khó coi. Đương triều có luật pháp quy định, quan viên và người nhà không cho phép cho vay nặng lãi., nếu không chính là trọng tội. Nếu như bị người ta cáo trạng và điều tra ra, mũ cánh chuồn trên đầu hắn sẽ không còn. Tiền đồ của con trai cũng đứt đoạn.

Hắn không nghi ngờ lời của Lục Thiều, đối phương cũng không dám lấy chuyện này ra lừa mình. Chẳng trách người nhà họ Liêm lại nghĩ ra cách này, đi một vòng lớn muốn loại bỏ Lục Thiều.

Tâm tư hắn đảo quanh: “Theo ngươi, chuyện này nếu là thật, bản quan nên như thế nào?” Mặc dù Lục Thiều này chỉ là thiếu niên nhưng hắn thấy khí độ của hắn không đơn giản.

Hắn đến huyện Ma Du này vẫn luôn muốn có thành tựu lớn nhưng hơn nửa năm còn chưa có bất kỳ tiến triển gì. Nếu Lục Thiều là người thông minh có thể bồi dưỡng, ngược lại có thể dùng.

Lục Thiều cũng không giấu dốt: “Đại nhân có tầm nhìn xa rất có tài năng, đi vào huyện Ma Du chúng ta vốn có thể làm được rất nhiều nhưng Liêm gia kia lại không ngừng cản trở, quả thực đáng giận. Nếu như đại nhân không chê, ta đây ngược lại là có một kế dâng lên, có thể để cho Liêm gia trước tiên lui một bước. Chờ đại nhân đứng vững gót chân, có thể thi triển thủ đoạn, khi đó Liêm gia sẽ không đáng lo.”

Hắn đã từng tự mình vặn ngã Liêm gia, đương nhiên biết rất nhiều điểm yếu và điểm đột phá của đối phương. Đương nhiên, cũng không thể ném ra ngoài hết, phải ném ra từng chút một, nếu không sẽ khiến Lư huyện lệnh, kiêng kị hắn.

Ánh mắt Lư Huyện Lệnh đầu tiên là sắc bén nhìn chằm chằm Lục Thiều. Thấy đối phương tuổi còn nhỏ, lại không sợ uy thế của hắn, trên mặt vẫn mang nụ cười trầm ổn nội liễm, giống như rất có lòng tin đối với mưu kế của mình.

Một lát sau, hắn mới mở miệng nói: “Đi lên nói chuyện.” Hắn cũng sợ tai vách mạch rừng.

Lục Thiều hiểu, vì thế tiến lên kề tai Lư huyện lệnh nói nhỏ “Đại nhân có thể dùng hình thẩm vấn Kiều Hữu Phúc trước, để đối phương phun ra chân tướng bị người khác mua chuộc sai khiến. Có nhân chứng và vật chứng, liền bắt Liêm Xuân Nghĩa. Đem Liêm Xuân Nghĩa ra công lý, chẳng những có thể khiến cho dân chúng càng kính sợ sùng bái đại nhân hơn. Đại nhân muốn ở huyện Ma Du thi triển một phen thì thu nạp lòng dân cũng rất quan trọng. Có sự ủng hộ ủng hộ của dân chúng toàn huyện, chính lệnh của đại nhân mới dễ thực thi. Còn có thể mượn việc này thăm dò và chèn ép Liêm gia. Tiếp theo…”

Nghe Lục Thiều nói xong, Lư huyện lệnh kinh hãi không thôi. Hắn vốn không có hy vọng quá lớn với mưu kế của Lục Thiều. Ai biết lời nói của tiểu tử này, lại đều đâm vào chỗ ngứa của hắn. Hắn ta là một quan phụ mẫu, bị Liêm gia kiềm chế, đã sớm khó chịu muốn thoát khỏi. Cũng phải cho Liêm gia chút màu sắc nhìn cho rõ. Diệt trừ chướng ngại vật cản đường, sau đó giết gà dọa khỉ, hắn ở huyện thành đại triển thân thủ, tin tưởng cũng không có gia tộc nào dám ngăn cản giống như trước đó.

Tất cả những gì Lục Thiều nói đều là hy vọng của hắn. Không thể không nói, lúc trước hắn đã đánh giá thấp tiểu tử này. Người như vậy, ngược lại có thể dùng, cũng tương đối yên tâm. Dù sao mối thù vu hãm khiến Lục Thiều và Liêm gia đứng đối lập.

Lục Thiều đưa ra ý định cho chắc chắn là muốn nhờ hắn báo thù, cũng được hắn che chở. Nhưng đây là chuyện thường tình. Nếu như hắn bị người ta nhìn chằm chằm muốn diệt trừ, cũng sẽ nghĩ biện pháp tự cứu và báo thù. Bây giờ bên cạnh hắn đang thiếu nhân tài, Lục Thiều đến đúng lúc.

Hai người lại nhỏ giọng thảo luận một hồi, Lục Thiều mới rời đi.

Lư Huyện lệnh thì đi hậu viện, cũng bảo người gọi nhi tử tới. Tuy y tin lời Lục Thiều nhưng vẫn phải điều tra rõ ràng mới được. Nếu như xác định là thật, vậy Liêm gia quả thực chính là khinh người quá đáng, coi hắn như quả hồng mềm mà bóp.

Rất nhanh, con trai của Lư huyện lệnh đã tới. Lư huyện lệnh nghiêm túc hỏi, quả nhiên hỏi ra bạn tốt gần đây nhi tử quen biết, giựt giây hắn đi cho vay tiền.

Con trai của hắn vừa nhìn đã bị thuyết phục, thật đúng là muốn đi theo làm, hơn nữa còn không định nói cho người trong nhà, khiến Lư huyện lệnh tức giận đến mức không chịu được.

Hắn hiện tại dưới gối chỉ có một đứa con trai, mẹ già cùng thê tử đều nuông chiều đến lợi hại, cũng đem tính tình dưỡng đến có chút đơn thuần, lúc này mới có thể mắc lừa. Nếu không phải hôm nay Lục Thiều nói tin tức này cho hắn biết, đợi con trai thật sự làm chuyện như vậy, hắn hối hận cứu vãn cũng không kịp. Liêm gia nắm thóp, hắn cũng chỉ có thể không ngừng nhượng bộ thỏa hiệp, bị đối phương một mực gây khó dễ.

Tuy thường xuyên mắng con trai không chịu cố gắng nhưng cũng là thịt trong lòng hắn. Hắn một mực giám sát nhi tử đọc sách, cũng hy vọng nhi tử tương lai có một phen hành động.

Hiện tại Liêm gia lại đưa tay ra dài như vậy, muốn lừa gạt con trai hắn đi làm chuyện trái pháp luật bực này, quả thực đáng giận.

Lư Huyện lệnh tiếp theo sai người đi tra xét mấy người dẫn theo con trai hắn chơi. Phát hiện một người trong đó lại là anh rể của Liêm Xuân Nghĩa.

Điều này càng xác định lời Lục Thiều nói là thật. Nếu không đối phương không có khả năng biết loại chuyện này.

Lư huyện lệnh cũng bởi vì việc này mà quyết định dù thế nào cũng phải chặt đứt “Tay chân” của Liêm gia. Lại làm người đi trong nhà lao, dùng thủ đoạn đặc thù một lần nữa thẩm vấn Kiều Hữu Phúc. Đương nhiên, đây là chuyện phía sau.

Lục Thiều ra huyện nha, trực tiếp đi tửu lầu đã ước định trước đó.

Bên kia.

Kiều Diệp cầm túi tiền, dẫn người trong thôn đi trên phố này tửu lầu, phân hai bàn, nam nữ ngồi riêng một bàn, sau đó gọi món ăn.

Người Kiều gia theo tới thấy hai bàn đều ngồi đầy, vì thế đơn độc ngồi một bàn. Chỉ là chờ nghe Kiều Diệp gọi xong đồ ăn, làm tiểu nhị chỉ bưng lên hai bàn kia, liền phát hiện không đúng rồi.

Kiều lão thái nhìn Kiều Diệp mệnh lệnh nói: “Tam nha đầu, ngươi lại đây.”

Kiều Diệp ngồi cùng đại nương đại thẩm trong thôn, cũng không có động: “Bà nội ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng, ta không qua đó đâu”

Kiều lão thái không cao hứng nói: “Ngươi như thế nào chỉ làm tiểu nhị bưng hai bàn đồ ăn, chúng ta thì sao?”

Kiều Diệp dáng vẻ khó hiểu: “Các ngươi muốn ăn cái gì, tự mình gọi trả tiền là được, không cần nói với ta!”

Kiều lão thái nghẹn hongt “Lục Ngũ Lang không phải cho ngươi túi tiền bảo ngươi dẫn chúng ta tới ăn cơm sao?”

Kiều Diệp cười nhạo một tiếng: “Bà nội, các ngươi có phải hiểu lầm cái gì hay không? Tướng công nói chính là để cảm tạ, mời người tới giúp chúng ta đi tửu lầu ăn cơm. Các ngươi chẳng những không có giúp chúng ta, còn thiếu chút nữa hại chết ta, vu hãm tướng công ta. Cho nên, các ngươi cũng không biết xấu hổ ngồi xuống để tướng công ta mời sao?”

Không thể không nói, mấy người cực phẩm Kiều gia này da mặt thật dày. Bất quá nàng cũng sẽ không cho bọn họ mặt là được.

Kiều lão thái tức giận đến ngã ngửa: “Chúng ta chính là người nhà mẹ đẻ ngươi, các ngươi mời ăn cơm không phải là nên làm sao?” Ngươi nha đầu ch·ết tiệt này quá bất hiếu.”

Kiều Diệp nhướng mày: “Bà nội, con gái gả chồng như nước đổ đi, không nghe người nhà mẹ đẻ nào không biết xấu hổ có thể làm ra loại chuyện dùng tiền của ngoại gả nữ ăn cơm đâu.”

Nàng lại dỗi nói: “Hơn nữa ta hôm nay mới gả đến Lục gia, các ngươi liền làm vẻ ta đây như vậy, đây là muốn cho người Lục gia nhìnta thế nào? Ta làm thế nào sinh hoạt ở Lục gia? Các ngươi rốt cuộc là người nhà mẹ đẻ của ta hay là kẻ thù? Lại nói, trước đó ta đã cùng các ngươi chặt đứt quan hệ rồi, nói về sau không cần lui tới nữa. Các ngươi cũng không biết xấu hổ chạy tới ăn ké uống chùa, có thể có liêm sỉ một chút không?”

Nhân cơ hội này nàng lại lần nữa phủi sạch hạ quan hệ cùng Kiều gia, làm các thôn dân khắc sâu nhận thức. Người Kiều gia đừng nghĩ chiếm chút tiện nghi nào của nàng.

Nàng lại hỏi người bên cạnh: “Các đại thẩm, các ngươi nói đúng không?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.