Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 179: Nàng thật sự là quá khó khăn, quá khó chọn rồi




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Nhị Ngưu nghe Lục Thanh Vinh nói vậy thì không biết nói gì.

“Đánh còn không lại, báo thù thế nào? Lại đi tìm nàng, đó không phải là tiếp tục tìm đánh sao? Ta không ngu ngốc như vậy. Hơn nữa đó là khuê nữ của ta, ta cũng không phải có bệnh lại muốn cùng ngươi nhất trí đối đầu với nàng.”

Bất kể nói thế nào thì đó cũng là con gái ruột của ông ta, Lục Thanh Vinh là người ngoài. Huống chi, hắn cũng không muốn lại bị nha đầu chết tiệt kia đá bay.

Kiều lão thái thái thấy Lục Thanh Vinh lại muốn xúi giục con trai nhà mình đi tìm nha đầu chết tiệt kia.

Bà ta cau mày nói: “Lục Tú Tài, đừng nói những thứ đó có. Chúng ta không thể nào lại đi tìm Tam Nha gây phiền phức, ngươi liền chết cái ý nghĩ này đi.” Bọn họ cũng không phải chán sống, muốn đi trêu chọc nha đầu sẽ nổi điên kia.

“Nhanh bồi thường tiền đi. Nếu không cũng đừng trách chúng ta không khách khí dù ở nhà các ngươi, mấy đứa con trai của ta muốn đánh ngươi như thế nào thì có thể đánh như thế nấy. Còn hai tiện nhân kia, ta và con dâu ta cũng có thủ đoạn thu thập bọn họ.”

Bà ta nghiêng mắt tam giác, uy hiếp nói: “Hoặc là nhanh đền tiền, chúng ta đi, Nếu không sẽ cho các ngươi biết thủ đoạn chúng ta tra tấn người đấy”

Lục Thanh Vinh muốn hộc máu, cùng đám người man rợ ngu xuẩn này, thật sự là không có cách nào giảng đạo lý.

Hắn cũng đã nhìn ra, lần trước người Kiều gia đi Lục gia gây chuyện, tuyệt đối bị nha đầu chết tiệt kia thu thập hung ác. Cho nên hiện tại căn bản không dám lại đi tìm nha đầu phiền toái, thật sự là vừa ngu vừa ác.

Hắn vừa rồi tận mắt thấy Kiều lão thái thái đánh người lợi hại. Những lưu manh vô lại này nói đánh là đánh, hắn vẫn tin tưởng Kiều lão thái thái uy hiếp là thật.

Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, hắn hít sâu một hơi, lấy túi tiền ra ném lên trên bàn: “Ta cũng chỉ có bấy nhiêu tiền đây thôi, các ngươi cầm hết đi.”

Không xuất chút máu, khẳng định không có cách nào đuổi bọn người này đi được. Bất quá chuyện hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không cho qua như vậy. Nhất định phải lão Kiều gia trả giá đắt. Ăn của hắn, về sau cũng phải phun ra toàn bộ cho hắn. Lục Thanh Vinh hắn cái gì cũng ăn, chỉ là không ăn thiệt thòi

Kiều lão thái thái lập tức đưa tay cầm lấy túi tiền, đổ tiền bên trong ra đếm.

Có năm lượng sáu mươi văn tiền.

Tiền này đối với nhà bọn họ mà nói, chính là một số tiền lớn nhưng vẫn bất mãn nói: “Sao chỉ có bấy nhiêu? Ngươi đuổi ăn mày đi sao?”

Lục Thanh Vinh tức giận đến không nhịn được: “Ta trước đó đã cho con trai ngươi hai lượng, cộng lại cũng hơn bảy lượng, các ngươi còn muốn thế nào? Bản thân ta còn phải dựa vào Lục gia cung cấp nuôi dưỡng, trong tay nào có nhiều tiền? Sau khi cháu gái ngươi vào cửa, hiện tại Lục gia đã là do nàng ta làm chủ, nàng ta càng không để cho Lục gia lại đưa tiền cho ta.”

Hắn buông tay ra, một bộ dáng tùy các ngươi: “Ta chỉ có nhiêu đó thôi, các ngươi muốn thì lấy đi. Nếu ngại ít, vậy ta cũng không có cách nào, các ngươi muốn náo thì nháo đi, đánh chết ta cũng không lấy ra được nhiều hơn.”

Kiều lão thái thái nhìn Lục Thanh Vinh không giống như đang nói dối.

Trong lòng còn chấn kinh, không ngờ nha đầu chết tiệt này lại làm chủ ở Lục gia, lại không khỏi có chút hả hê nghĩ, xem ra người của Lục gia cũng bị thu thập không ít…

Bà ta nhét túi tiền vào trong vạt áo của mình: “Được, chúng ta cũng không phải người không nói đạo lý, ngươi đã không lấy ra được, vậy thì bấy nhiêu đi.”

Lục Thanh Vinh cười lạnh, bà già chết tiệt này thật sự biết thiếp vàng lên mặt.

Hắn chỉ chỉ cửa ra vào: “Bây giờ các ngươi có thể đi rồi chứ?”

Kiều lão thái thái cười cười, nhìn qua rất âm hiểm: “Chút tiền ấy quả thật không đủ nhưng đây không phải có thể cầm đồ vật để đền sao.”

Lại nhìn về phía con trai con dâu cùng các cháu trai: “Các ngươi đi đến phòng của Lục gia xem xét thật kỹ một chút, đem những thứ đáng giá đều lấy ra bồi thường.”

Đám người Kiều Tam Ngưu đã sớm không đợi được: “Dạ được, mẹ!”

Sau đó không đợi Lục Thanh Vinh phản ứng, liền nhanh chóng tản ra khỏi sảnh chính, đi tìm kiếm các phòng.

Lục Thanh Vinh không ngờ Kiều lão thái thái lại vô lại không biết xấu hổ như vậy: “Các ngươi đừng quá mức. Hôm nay các ngươi dám tìm kiếm đồ vật lấy đi của nhà chúng ta, ta sẽ báo quan, nói các ngươi vào nhà cướp bóc.”

Kiều lão thái thái vô lại nói: “Được rồi, ngươi đi cáo trạng đi! Ta cũng sẽ bất bình thay cháu rể cùng cháu gái ta, tố cáo lại chuyện ngươi yêu đương vụng trộm lại sinh con hoang. Để Huyện thái gia và toàn bộ người trong huyện thành đều biết chuyện giữa Lục Tú Tài ngươi và quả phụ Chu gia không biết xấu hổ kia.”

Nha đầu chết tiệt trước đó nói với bà ta, muốn nắm chặt Lục Thanh Vinh, mặc kệ hắn uy hiếp cái gì, đều phải uy hiếp ngược lại. Khí thế tuyệt đối không thể thua, phải cho hắn biết, bọn họ cái gì cũng không sợ, dù sao cứ làm đến cùng là được rồi.

Kiều lão thái thái nghĩ đến bộ dáng nha đầu chết tiệt ngày đó, cũng học lộ ra biểu lộ rất kiêu ngạo cùng rất không chỗ cố kỵ. Bà ta đột nhiên hỏi Lục Thanh Vinh: “Ngươi chắc cũng biết cháu gái ta có bệnh điên nhỉ?”

Lục Thanh Vinh chính là bởi vì lời nói trước đó của bà ta, tức giận đến sắc mặt tái xanh.

Nghe thấy bà ta đột nhiên nói một câu như vậy, còn có chút mơ hồ: “Biết, thì làm sao?”

Kiều lão thái thái kiêu ngạo vỗ vỗ bộ ngực của mình: “Đó đương nhiên là bởi vì giống bà nội như ta. Lão nương ta cũng có bệnh điên, không vui thì đánh người. Ngươi muốn đi cáo quan, chọc lão nương ta không cao hứng, cùng lắm thì chúng ta liền cá chết lưới rách với ngươi.” Lời này là học Kiều Diệp.

Bà ta còn hừ một tiếng: “Dù sao ta chính là một lão phụ nhân trong thôn, ngươi là tú tài đấy, xem cuối cùng ai thảm.”

Quả nhiên, nhìn thấy bộ dạng bất chấp tất cả của Kiều lão thái thái, Lục Thanh Vinh phẫn nộ đồng thời cũng sợ hãi. Hắn là tú tài, về sau tiền đồ càng vô lượng nhưng hắn thật sự không muốn cùng một thôn phụ cá chết lưới rách. Nếu đi huyện nha náo lên, lão thái bà chết tiệt này lại khóc lóc chơi xấu, miệng lại nhanh nhẹn giội nước bẩn, hắn nào có thể là đối thủ.

Như vậy hắn thật sự là mất hết mặt mũi ở toàn huyện. Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, không ngừng hít sâu để cho mình ngàn vạn lần phải nhịn xuống, đừng tức giận ngất đi nữa. Tiếp theo hừ lạnh một tiếng, lại nhắm hai mắt lại. Hiển nhiên chuẩn bị mắt không thấy tâm không phiền.

Trong nhà quả thật có không ít đồ vật nhưng thứ thật sự đáng giá đã sớm bị hắn thu vào một tòa nhà khác. Hôm nay Kiều gia lấy bao nhiêu, về sau hắn sẽ để bọn họ hoàn trả gấp đôi. Nếu như tiền tài không trả được thì dùng mạng để đền.

Nhìn bộ dáng này của Lục Thanh Vinh, Kiều lão thái thái liền biết hắn sợ. Quả nhiên vẫn là nha đầu chết tiệt kia lợi hại, thật ra chân bà ta đã run và nhũn ra rồi. Thật sự là chưa từng đối phó với loại người có thân phận như Lục Thanh Vinh, trong lòng bà ta vẫn luôn có chút sợ hãi. Nếu như bị cáo quan thật sự nói bọn họ cướp bóc, bà ta đương nhiên cũng sợ, cũng may là nghe lời nha đầu kia, xuất ra khí thế đánh tới cùng, cược thắng.

Bà ta càng quyết định, về sau chọc ai cũng được, chính là không thể chọc nha đầu chết tiệt kia. Nha đầu chết tiệt kia thật sự là cái gì cũng tính toán trót lọt.

Nói thật, cha chồng như Lục Thanh Vinh gặp phải con dâu như nha đầu chết tiệt kia, cũng là xui xẻo tám đời. Bà ta nuôi lớn cháu gái như vậy cũng là tạo nghiệt.

Không bao lâu, hậu viện vang lên tiếng thét chói tai của mẹ con Úc Uyển Chi: “Đám cường đạo các ngươi, mau buông đồ đạc của chúng ta xuống. A, không cho phép lấy trang sức của ta. Các ngươi mau buông xuống. Nếu không chúng ta phải đi báo quan. Á, a!”

Nhưng hiển nhiên người Kiều gia căn bản không để ý đến bọn họ, giống như là châu chấu càn quét một lần.

Mẹ kế của Kiều Diệp, đang cầm hộp trang sức Úc Uyển Chi, đối phương tới đoạt, còn nhân cơ hội trùng trùng điệp điệp nhéo mấy cái lên người Úc Uyển Chi, làm cho Úc Uyển Chi đau đến thét chói tai buông tay.

Không bao lâu, người lão Kiều gia đã càn quét xong đồ vật trong mấy gian phòng, ngay cả thịt và dầu đường trong bếp cũng không bỏ qua.

Nhìn thấy cũng đủ rồi, Kiều lão thái thái mới được con dâu nâng đỡ đứng dậy: “Hôm nay cứ như vậy đi.”

Lại đắc ý kiêu ngạo nhìn Lục Thanh Vinh nói: “Sau này vợ chồng các ngươi còn dám đối phó Kiều gia chúng ta cùng cháu gái, chúng ta cũng sẽ không bỏ qua, tuyệt đối sẽ lần nữa tới cửa đòi công đạo.”

Một mặt, bà ta thật sự sợ Lục Thanh Vinh trả thù, dù sao hắn cũng là tú tài.

Mặt khác, lại muốn Lục Thanh Vinh tiếp tục bới móc, như vậy bọn họ lại có lý do đến cửa để bồi tiền. Bà thật sự là quá khổ, quá khó chọn.

Lục Thanh Vinh lạnh lùng liếc Kiều lão thái thái một cái: “Mau cút đi.”

Không trả thù, đó là không có khả năng, hiện tại trước hết để cho người Kiều gia đắc ý.

Kiều lão thái thái cũng không thèm để ý lời này của hắn, dù sao trong nhà nhiều đồ vật như vậy bị cướp đi, đổi thành bà ta cũng sẽ liều mạng.

Bà ta không nói gì nữa, như là gà trống chiến thắng, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mang theo người lão Kiều gia trực tiếp rời đi.

Đi tới cửa, còn có không ít người vây xem đi lên hỏi. Kiều lão thái thái lại khóc lóc kể lể với người khác một phen, lại thuận thế bôi đen phu thê Lục Thanh Vinh một phen. Lúc này mới dẫn theo người Kiều gia trở về thôn

Mà trong huyện thành, dưới sự thúc đẩy của những người có tâm tư mà Lục Thiều đã sắp xếp từ sớm, rất nhanh sẽ lan truyền chuyện phu thê Lục Thanh Vinh khắp nơi.

Hai vợ chồng này tâm lực quá độ, muốn sụp đổ, còn không biết thanh danh của bọn hắn trực tiếp bị bôi xấu toàn bộ huyện thành. Nếu không, phỏng chừng sẽ cùng lúc phun ra huyết khí ngất đi.

Đám người Kiều lão thái thái hát hí ở cửa Lục gia, cùng với chuyện càn quét Lục gia. Người của Tiêu Thất phái đi, bắt chước y như thật một lần. Người này trước đó vẫn luôn đi theo đám người Lục Thanh Vinh, sau đó lại ngồi xổm trên nóc nhà xem kịch nhưng đám người Lục Thanh Vinh đều không phát hiện.

Sau khi nghe xong, Lận Hạo còn có chút tiếc nuối, không thể đi tận mắt nhìn xem.

Mấy người càng không nhịn được cảm thán, thì ra loại lưu manh vô lại này dùng tốt, cũng là một lưỡi dao sắc bén. Chuyện này, giúp cho Tiêu Thất học được không ít

Hắn ý vị thâm trường nhìn Kiều Diệp nói: “Kiều tiểu nương tử, người nhà mẹ đẻ ngươi đều đã làm hỏng thanh danh cha mẹ chồng ngươi. Tin tưởng chẳng mấy chốc sẽ truyền về thôn các ngươi, đến lúc đó ngươi phải ứng đối người Lục gia như thế nào đây?”

Bất kể nói thế nào, Lục Thanh Vinh cũng là người Lục gia. Đặc biệt là trước đây, Lục Thanh Vinh vẫn còn là hy vọng của toàn bộ người Lục gia. Nhà mẹ đẻ Kiều Diệp nháo như vậy, người Lục gia sẽ như thế nào? Nàng sẽ ứng đối như thế nào? Không thể không nói, hắn thật sự có chút tò mò!

Không chỉ là hắn, Lận Hạo và Khuất Kích cũng nhìn về phía Kiều Diệp, bọn họ cũng tò mò.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.