(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trên đường Kiều Diệp thấy Lục Thiều vội vàng đánh xe bò tới. Nàng mẫn cảm phát hiện cảm xúc của hắn không đúng lắm, cả người đều tản ra một loại khí lạnh. Thẳng đến nhìn thấy nàng, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn đột nhiên lộ ra nụ cười như tuyết tan. Nụ cười này, khiến Kiều Diệp giật mình.
Tên này đúng là càng ngày càng đẹp, khí chất cũng càng ngày càng tốt, nếu đặt ở hiện đại, chỉ dựa vào gương mặt này cũng không lo cơm ăn. Kiều Diệp chủ động lên xe bò, ngồi bên cạnh Lục Thiều, đưa tay bóp bóp khuôn mặt tuấn tú của hắn: “Thiều Thiều, là ai chọc giận ngươi, ta thấy vừa rồi sắc mặt ngươi rất thối.” Cảm nhận được nhiệt độ trên mặt, hàn ý trên người Lục Thiều lập tức tiêu tán.
Hắn trả lời: “Mẹ kế kia của ta, bà bà của ngươi.”
Kiều Diệp nhíu mày: “Bọn họ lại muốn làm cái quỷ gì? Muốn xuống tay với ta?”
Nếu ra tay với tiểu tướng công, hắn sẽ không có phản ứng lạnh như vậy. Nàng biết hôm qua ở trên núi thu thập huynh muội Lục gia, một nhà mẹ chồng tám chín phần mười là muốn tác oai tác quái, cho nên cũng không ngoài ý muốn.
Lục Thiều thở dài: “Bọn họ tìm người muốn hủy đi sự trong sạch của ngươi, để ngươi bị Lục gia đuổi ra ngoài.”
Hắn vẫn luôn cho người nhìn chằm chằm vào mấy người của ngũ phòng trong huyện thành, cho nên mới biết tin tức nhanh như vậy, nếu chỉ đối phó với hắn, hắn cũng không tức giận như vậy, nhưng tiểu tức phụ lại là ranh giới cuối cùng của hắn. Lúc mới nghe được tin tức này, hắn thậm chí còn sinh ra một tia sát tâm.
Kiều Diệp ngược lại cười ra tiếng: “Nàng ta cũng quá coi thường ta rồi.”
Đối với tin tức này, nàng tiếp nhận bình thường. Dù sao vẫn luôn biết, Úc Uyển Chi là bà bà ác độc không có hạn cuối, biết làm ra loại chuyện này, tương đối bình thường.
Tìm người đến hủy đi sự trong sạch của nàng, nàng cũng không phải nữ tử nhu nhược, sẽ chờ những người đó hành động, nếu dùng thuốc gì đó với nàng, nàng cũng không sợ. Dù sao nàng cũng hiểu thuốc, hơn nữa từ sau khi có được dòng linh tuyền kia, thân thể của nàng cũng có một chút biến hóa. Trừ phi là độc rất kỳ lạ. Nếu là mê dược bình thường đối với nàng căn bản vô dụng.
Huống chi, nàng chưa bao giờ xem thường bất cứ người nào, nếu gặp được người Úc Uyển Chi tìm tới, cũng sẽ không chủ quan, sẽ trực tiếp trêu chọc người trước rồi nói sau.
Lục Thiều nhìn ra ý tứ của cô vợ nhỏ.
Hắn bật cười nói: “Ta quan tâm thì loạn đi.”
Mặc dù vẫn biết tiểu tức phụ không đơn giản, cũng có thể ứng đối chuyện như vậy, nhưng hắn vẫn sẽ không nhịn được lo lắng, chỉ sợ nàng sẽ xảy ra chuyện.
Kiều Diệp đưa tay kéo cánh tay hắn, dùng đầu tựa vào vai hắn cọ cọ: “Yên tâm đi, nương tử ngươi không phải ai cũng có thể bắt nạt.”
Nàng có thể cảm giác được, tiểu tướng công đối với mình để ý. Không biết là nụ cười vừa rồi của hắn, hay là câu quan tâm này đã loạn, chọc đến nàng, cho nên nhịn không được muốn ôm hắn làm nũng.
Thân thể Lục Thiều cứng đờ, dù sao bọn họ chưa từng thân cận như vậy. Tai hắn hơi phiếm hồng, nâng lên một tay khác sờ sờ đầu Kiều Diệp: “Ừhm, nương tử ta lợi hại nhất.” Rất thích tiểu tức phụ làm nũng nói chuyện với hắn như vậy.
Hắn hỏi: “Ngươi bây giờ muốn đi tìm người Kiều gia?”
Kiều Diệp rời khỏi bả vai hắn: “Đúng vậy, ta đi tìm bọn họ châm lửa.”
Lục Thiều đặt tay lên đầu Kiều Diệp, nắm lấy tay nàng. Hắn ta híp mắt nói: “Vậy thì thêm một mồi lửa nữa đi.”
Kiều Diệp không khỏi hỏi: “Thêm một mồi lửa nào?”
Lục Thiều ghé vào tai cô nói: “Ví dụ như Úc Uyển Chi và cha ta, trước khi thành thân đã có tư tình. Huynh muội Lục Châu rốt cuộc là con của ai.”
Mẹ kế muốn hủy thanh danh và sự trong sạch của vợ hắn, vậy bọn họ sẽ trả lại. Hắn đã nghĩ xong phải làm như thế nào. Dù sao chẳng mấy chốc hắn sẽ được nhận làm con thừa tự, về sau thanh danh hai người kia có thối đi nữa thì ảnh hưởng đối với hắn cũng sẽ không lớn bao nhiêu.
Đối phương muốn chơi, vậy thì chơi lớn một chút với bọn họ. Hắn cũng an bài tốt, phải làm sao lấy gian tình của hai người ra nói. Nếu người lão Kiều gia muốn đi châm lửa, vậy thì nhiều một chút là được. Người của hắn càng dễ truyền tin tức đến toàn huyện thành đều biết.
Kiều Diệp vừa nghe liền hiểu được ý của hắn.
Nàng khẽ cười nói: “Chủ ý này của ngươi thật xấu.”
Lục Thiều ngẩn người nhìn về phía cô.
Tiếp theo Kiều Diệp lại nói: “Nhưng ta thích.”
Nàng vốn không muốn dùng cái này để đối phó với mẹ chồng. Nhưng đối phương đều muốn hủy nàng, nàng đương nhiên phải đáp lễ trước, cho nên cảm thấy chủ ý này của tiểu tướng công rất không tệ.
Lục Thiều lập tức thở phào, mặt mày cũng nhuộm một tầng ý cười: “Ngươi thích là tốt rồi.”
Hắn không phải là người tốt, kẻ địch làm việc không có điểm mấu chốt, vậy hắn cũng sẽ dùng phương pháp cực đoan đáp lễ. Ở trước mặt tiểu tức phụ, hắn cũng không muốn che giấu một mặt tàn nhẫn cùng chân thật của mình. Nhưng lại sợ nàng không thích mình như vậy. Hiện tại xem ra tiểu tức phụ hiểu hắn nhất, thật tốt!
Kiều Diệp buông Lục Thiều ra, nói: “Vậy ta đi tìm Kiều lão thái thái. Ngươi về nhà trước đi.”
Chuyện như vậy Lục Thiều không thích hợp đi theo.
Lục Thiều gật đầu: “Được.”
Sau khi hai người tách ra, ở cổng thôn Kiều Diệp tình cờ gặp một đám lão thái thái vừa tán gẫu với nhau xong muốn về nhà. Sau đó dùng một ánh mắt với Kiều lão thái thái, để cho bà ta đi cùng mình.
Từ sau khi chuyện lần trước phát sinh, Kiều lão thái thái liền có chút kinh sợ đứa cháu gái này, thế là đi theo.
Đến một bờ ruộng không người, Kiều lão thái thái trước mở miệng: “Ngươi tìm ta làm gì?”
Lại có chút mong đợi hỏi: “Có phải có thể đi nhà mẹ đẻ tiện nhân kia của ngươi náo hay không?”
Kiều Diệp phát hiện Kiều lão thái thái rất nóng lòng muốn gây chuyện xé to chuyện cũ.
“Bên kia còn chưa tới lúc đi.”
Tiếp theo chuyển chủ đề nói: “Hiện tại ngược lại có cơ hội kiếm tiền, hỏi các ngươi một chút có muốn làm không. Kiều lão thái thái lập tức lộ ra nụ cười: “Cơ hội kiếm tiền, nhất định phải làm. Chuyện gì, ngươi nói một chút.”
Kiều Diệp nói: “Các ngươi đi huyện học tìm cha chồng ta gây chuyện, nói chuyện Úc lão lục xúi giục các ngươi đến Lục gia dẫn ta đi trước. Sau đó vạch trần hắn và mẹ chồng sau ta là người đứng sau màn. Náo loạn xong, lại đi đến nhà bọn họ náo, để hàng xóm đều biết chuyện này.”
Kiều lão thái thái bối rối: “Ngươi để cho chúng ta đi tìm cha chồng cùng bà bà ngươi náo?”
Nha đầu chết tiệt này có phải lại choáng váng hay không. Đây rõ ràng là muốn để cho bọn họ đi làm bại hoại thanh danh của hai người kia. Hai người kia thanh danh hỏng rồi, đối với nàng và Lục Ngũ Lang có thể có chỗ tốt gì? Không phải còn bị liên lụy sao?
Kiều Diệp gật đầu: “Đúng, chính là đi tìm bọn họ náo loạn.”
Lại dùng ánh mắt ‘ngươi hiểu mà’ với Kiều lão thái thái: “Thương thế của các ngươi cũng đã dưỡng được tương đối. Nếu muốn động thủ cũng không thành vấn đề.”
Kiều lão thái thái: “……”
Không, bà không hiểu.
Bà ta rất muốn hỏi, con dâu xấu như ngươi, cha chồng ngươi có biết không?
Kiều lão thái thái không hiểu hỏi: “Ầm ĩ thì không có gì nhưng làm sao kiếm tiền?”
Nha đầu chết tiệt cũng không thèm để ý bị liên lụy thanh danh, bà ta thì càng không sao cả. Thứ bà ta quan tâm hơn cả là lợi ích.
Kiều Diệp nhíu mày: “Cái này còn cần ta dạy các ngươi sao? Trước đó các ngươi ở Úc gia đòi bồi thường như thế nào, ở nhà cha chồng ta cứ làm như thế ấy. Cứ phát huy các ngươi là kẻ vô lại, không biết xấu hổ nhất là được. Ta tin tưởng thực lực của các ngươi ở phương diện này.”
Kiều lão thái thái: “……”
Nghe thế nào cũng không giống như là lời hay ý đẹp, nhưng mắt bà ta lại sáng lên. Chuyện chơi xấu không biết xấu hổ đòi bồi thường tiền, bọn họ quả thật rất lành nghề.
Trước đó ở Úc gia lừa bạc cùng đồ vật, cũng để cho bọn họ nếm được ngon ngọt. Đáng tiếc chuyện tốt như vậy về sau không còn nữa. Ai nghĩ nha đầu chết tiệt này liền đem cơ hội đưa tới.
Bà ta suy nghĩ một chút xoa xoa tay với Kiều Diệp: “Chúng ta có thể nháo lớn cùng đòi thêm chút tiền không?”
Kiều Diệp biết Kiều lão thái thái rất biết điều.
Nàng ý vị thâm trường cười cười: “Đương nhiên có thể, náo càng lớn càng tốt. Nhà cha chồng ta có tiền nhiều hơn Úc gia nhiều. Hơn nữa cha chồng và bà bà rất thích sĩ diện, các ngươi càng náo loạn lớn, ông ta càng muốn bịt miệng các ngươi, đuổi các ngươi đi. Làm sao đuổi? Đương nhiên là dùng bạc.”
Kiều lão thái thái nghe ra, nha đầu chết tiệt kia không quan trọng bọn họ bắt chẹt Lục tú tài như thế nào, ngược lại càng làm lớn, càng lớn càng tốt. Cái này bà ta quá biết.
Kiều lão thái thái có chút không kịp chờ đợi hỏi: “Khi nào thì đi náo loạn? Hôm nay thế nào?”
Kiều Diệp dở khóc dở cười, lão bà này còn gấp hơn nàng.
“Hôm nay quá muộn, chờ các ngươi vào thành, hắn đã về nhà rồi. Sáng sớm ngày mai ngươi liền mang theo cả nhà đi huyện học, để cho người gọi hắn ra. Cũng đừng đi nơi khác, chỉ làm ầm ĩ ở cổng huyện học.”
Lại cường điệu: “Nếu không làm lớn chuyện, để rất nhiều người đều nhìn thấy, lấy tính tình của hắn là sẽ không cho các ngươi tiền.”
Kiều lão thái thái kích động nói: “Được, ta thích làm lớn chuyện.”
Kiều Diệp lại thấp giọng nói với bà ta: “Đúng rồi, các ngươi còn có thể lấy chuyện xấu của bọn họ rêu rao.”
Kiều lão thái thái lộ vẻ thích thú áp sát hỏi: “Chuyện xấu gì?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");