Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 17: Cánh cứng lên, muốn phản kháng?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chờ những người khác rời đi, Lục Thanh Vinh hỏi Lục Thiều: “Ngươi nghe được tin tức gì?” Lúc trước hắn cũng nhìn ra, huyện lệnh đột nhiên thay đổi chủ ý. Vậy khẳng định có liên quan đến tin tức gì đó mà nhi tử nói. Đứa con trai này khiến ông ta cảm thấy có chút không thấy rõ.

Sắc mặt Lục Thiều lạnh nhạt: “Việc này không nhọc phụ thân quan tâm.” Lại nói: “Đại nhân còn ở phía sau chờ ta, phụ thân có lời gì hay là sau này hãy nói?”

Lục Thanh Vinh trong lòng tức giận. Hắn sinh ra một loại cảm giác không tốt, giống như là muốn thoát khỏi khống chế. Nhưng không tiện vì chuyện này mà giáo huấn Lục Thiều, dù sao huyện lệnh vẫn đang chờ.

Hắn sắc bén nhìn Lục Thiều, mang theo vài phần cảnh cáo: “Gặp đại nhân cũng đừng nói lung tung. Nếu không hậu quả không phải ngươi có thể gánh chịu.”

Lúc trước hắn còn tưởng rằng, những chuyện kia là Kiều Hữu Phúc và người Kiều gia làm ra, chủ yếu là vì muốn vu hãm con trai hắn lừa tiền. Lại không ngờ liên lụy đến người nhà họ Liêm.

Liêm gia là một trong những đại tộc trong huyện thành, có quan hệ với kinh thành. Ngay cả Huyện lệnh cũng phải nhún nhường Liêm gia ba phần. Tuy Liêm gia trên trấn chỉ là con thứ chi thứ nhưng cũng không phải dễ trêu chọc, dù sao Liêm gia cũng là một thể.

Ông ta chỉ sợ nhi tử trẻ tuổi nóng tính, không cẩn thận nói cái gì ở trước mặt Huyện lệnh đã đắc tội với cả Huyện lệnh và Liêm gia. Đương nhiên, trọng điểm là hắn sợ đến lúc đó liên lụy đến mình.

Theo hắn thấy, nếu Kiều Diệp không chết, Lục Thiều cũng không bị vu hãm thành công, vậy căn bản không cần phải bám chặt không buông. Hơn nữa trước đây không lâu con riêng vừa cứu tiểu thư Liêm gia, nhà bọn họ rất có thể kết thân với Liêm gia. Không thể để thằng nghịch tử này phá hủy.

Ánh mắt Lục Thiều không sợ ánh mắt sắc bén của cha ruột, lạnh lùng nói: “Phụ thân yên tâm, việc này không liên lụy đến trên người của ngươi.”

Lời này vô cùng châm chọc, làm cho sắc mặt Lục Thanh Vinh khó coi không thôi. Tên nghiệt tử này nói cái gì? Chỉ có điều còn không đợi hắn răn dạy, Lục Thiều đã xoay người cùng nha dịch rời khỏi cửa hông, bỏ lại mấy người Lục Thanh Vinh đang tức giận đến xanh mặt.

Úc Uyển Chi cũng cảm giác, con riêng hôm nay khác hẳn bình thường. Trước kia tuổi trẻ khí thịnh nhưng đối với trượng phu người phụ thân này, vẫn có vài phần tôn trọng, hâm mộ. Đối với tỷ tỷ Lục Mai cũng bảo vệ có thừa. Dù sao cũng chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, làm sao không chờ mong người nhà quan tâm. Nhưng biểu hiện của Lục Thiều đối với hai người lại hoàn toàn khác với lúc bình thường. Chẳng lẽ thật sự là bởi vì một lần vu hãm liền trưởng thành rồi?

Nàng ta híp híp mắt, hoặc là nói con riêng này vẫn luôn ngụy trang bản thân, muốn giả heo ăn thịt hổ? Hiện tại có chuyện này mượn đề tài để nói chuyện của mình, còn có thêm tức phụ được thần sông che chở, cánh cứng rắn lên, muốn phản kháng? Điều này không thể được, dù thế nào nàng ta cũng không thể để cho tiểu tiện chủng này có tương lai và tiền đồ, hơn nữa con trai của nàng ta và tiểu thư Liêm gia tám chín phần mười có thể thành, cũng không thể bị Tiểu Tiện Chủng phá hủy. Nàng ta mở miệng hỏi: “Tướng công, bây giờ nên làm thế nào cho phải?”

Lục Châu Cẩn cũng lo lắng Lục Thiều sẽ phá hỏng mưu đồ của hắn, trong lòng vừa hận vừa vội nhưng lại không tiện ngắt lời kế phụ, cũng may mẹ hắn thông minh, biết nên làm như thế nào.

Lục Thanh Vinh hít sâu một hơi: “Ra ngoài chờ đã.” Nơi này không phải chỗ nói chuyện. Bốn người ra cửa, Úc Uyển Chi thấp giọng nói: “Liêm gia thế lớn, Ngũ Lang nếu hồ đồ, lung tung bám víu, liền phiền toái.” Lại cố ý cường điệu: “Hơn nữa nghe ý của tiểu thư Liêm gia, nàng ta sẽ lấy thân báo ân với Cẩn Nhi.”

Lời này vừa vặn nhắc nhở Lục Thanh Vinh. Hắn trầm mặt nói: “Tên nghiệt tử này bị ả ngốc kia và thôn dân giật dây, cũng không biết mình họ gì. Chỉ hy vọng đầu óc hắn đừng nóng loạn. Nếu không ta sẽ không tha cho hắn.”

Liêm gia không những là đối tượng hắn không dám đắc tội, mà còn là cây đại thụ mà hắn hy vọng có thể trèo lên. Nếu con riêng cưới tiểu thư Liêm gia, bọn họ có thể được không ít trợ lực. Vì vậy càng ngày càng không vừa mắt đứa con trai Lục Thiều.

Úc Uyển Chi nhìn hắn như vậy, liền biết hắn nghe vào trong lòng rồi. Chỉ cần trượng phu lấy hiếu đạo áp chế, vậy thì tiểu tiện chủng liền không lật người nổi. Không nói thêm nữa, mà là dịu dàng săn sóc trấn an.

Trong lòng Lục Mai cũng có chút oán giận đệ đệ. Nếu như kế đệ có thể lấy tiểu thư Liêm gia, đối với tướng công của nàng ta cũng có thể có trợ giúp không nhỏ. Nếu nàng ta sống tốt, đệ đệ còn không phải có thể thơm lây ư? Sao hôm nay hắn lại bướng bỉnh như vậy, chẳng lẽ bị ả ngốc kia lây bệnh ngu đần?

Bên kia, Lục Thiều theo nha dịch vào hậu đường. Huyện lệnh ngồi ở ghế trên, nhìn thấy hắn tiến vào trước tiên phất tay để những người khác đi xuống. Tiếp theo thẳng thắn mở miệng hỏi: “Trước đó ngươi nghe được tin tức gì?”

Lục Thiều cũng không đi vòng: “Đại nhân, lúc trước trong lúc vô tình ta nghe Liêm Xuân Nghĩa nói muốn dẫn con ngài đi cho vay nặng lãi. Nói chỉ cần có thể nắm được nhược điểm này trong tay, ngài cũng không thoát khỏi sự khống chế của bọn họ.”

Đây vốn là thủ đoạn hắn chuẩn bị tự cứu mình. Hiện tại tình huống đã đảo ngược, hắn không bị vu hãm thành công, có thể không cần mạo hiểm như vậy. Nhưng trước đó cùng tiểu tức phụ nói chuyện thổ lộ tình cảm, biết nàng sau này phải nghĩ cách kiếm tiền. Nghe ý tứ kia còn sẽ không chỉ là tiểu đả tiểu nháo, nếu không cũng không cần hắn thi khoa cử nhập sĩ, leo lên trên làm chỗ dựa. Cho nên hắn mới quyết định muốn mạo hiểm.

Chẳng những có thể lợi dụng chuyện này, đẩy huyện lệnh đến mặt đối lập với Liêm gia, bọn họ cũng có thể mượn cây đại thụ dựa vào trước. Dù sao tại thời điểm hắn quay về, cái gì cũng không có, muốn có được thế lực của mình còn cần thời gian, bây giờ cần phải có chỗ dựa

Hắn biết vị Lư huyện lệnh này là nhân sĩ kinh thành, mặc dù là tiến sĩ của tiểu thế gi nhưng thê tử lại là đích nữ Hộ bộ Thị lang. Tới nơi này làm huyện lệnh bên ngoài, chủ yếu là vì muốn có tư lịch, sau đó cha vợ sẽ hỗ trợ giới thiệu. Lư Huyện lệnh đang lúc tráng niên, dĩ nhiên là muốn không ngừng trèo lên trên nhưng mà có đôi khi cường long không áp chế được địa đầu xà.

Lư Huyện lệnh tới đây hơn nửa năm, lại bởi vì Liêm gia cầm đầu đại tộc bản địa ngăn trở, làm việc bị ép buộc bó tay bó chân. Nhưng bởi vì có bối cảnh có dã tâm, liền muốn có tạo ra chiến tích mới có thể thăng quan tiến lên. Mặt ngoài duy trì hòa bình với Liêm gia nhưng khẳng định muốn thoát khỏi trói buộc thì mới thi triển được.

Liêm gia muốn tiếp tục duy trì địa vị và lợi ích hiện có, dĩ nhiên không muốn để cho Huyện lệnh quơ đao chỉnh đốn. Giữa hai bên có kiềm chế, có lợi ích, cũng có mâu thuẫn không thể điều hòa.

Hắn lợi dụng chính là cái sau, Lư Huyện lệnh chỉ có một đứa con bảo bối, bị người lợi dụng đi lạc lối, đây chính là đạp điểm mấu chốt của đối phương. Điều hắn làm chính là để Lư huyện lệnh vốn đang do dự, hạ quyết tâm giải quyết Liêm gia.

Đời trước mưu kế của Liêm gia tuy ti tiện nhưng lại thành công. Lư huyện lệnh bị ép lên thuyền Liêm gia. Nếu vẫn như cũ, đối với hắn và tiểu tức phụ về sau cũng không có lợi. Cho nên hắn muốn bắt đầu từ điểm này, thay đổi xoay chuyển kết cục, vừa vặn hiện tại còn kịp.

Trừ cái đó ra, lấy tính tình của Liêm Xuân Nghĩa, lần này không làm thành chuyện trừ hắn, còn có thể có lần thứ hai thứ ba, hơn nữa trước đây không lâu, Lục Châu Cẩn còn cứu được tiểu thư đích chi của Liêm gia ra khỏi thành dâng hương trở về lại gặp phải phiền phức. Qua một đoạn thời gian nữa, hai nhà liền nghị hôn. Sau này cha hắn và Lục Châu Cẩn cũng sẽ mượn thế của Liêm gia, đạt được không ít trợ lực.

Hắn đã từng bị trục xuất khỏi gia tộc đi xa tha hương, lại bị người nhà họ Liêm đuổi theo chèn ép không thả, bị ép đến biên cảnh, cũng nghĩ cách đổi thân phận, lúc này mới tránh thoát sự hãm hại của Liêm gia.

Tuy rằng cũng bởi vậy mới kết bạn với một số người, không ngừng trưởng thành, cũng thành phụ tá bên cạnh hoàng tử. Nhưng món nợ này, hắn vẫn nhớ, cho nên…Tai hoạ ngầm như Liêm gia, hắn ta khẳng định không thể giữ lại.

Mặc dù kiếp trước hắn ta đã để Liêm gia bị lưu đày đến vùng đất nghèo nàn báo thù. Nhưng thù hắn và tiểu tức phụ bị hại lại lần nữa phát sinh, khẳng định không thể bỏ qua. Đối phương cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Thù mới hận cũ cộng lại, từ giờ trở đi thanh toán đi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.