Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 168: Ngươi là kẻ biết chơi đấy!




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Diệp trước kia là phú hộ đời thứ N, cũng có bạn bè trong giới chỉ thích ăn nhậu chơi bời, cho nên vừa nhìn vẻ mặt Lận Hạo, có thể đoán ra đối phương nhắm chừng muốn đi kinh thành khoe khoang đắc ý.

Nàng cười nói: “Có thể làm, chỉ là điều sắc có chút phiền toái.”

Làm loại khuôn trâu này thật ra đơn giản hơn hoa cúc. Màu sắc đã được chỉnh sửa, trâu vừa ra khỏi khuôn, để tiểu tướng công điêu khắc tạo hình là được.

“Nếu ngươi muốn dùng dáng vẻ trâu con làm nến, còn có thể định chế thêm mấy con. Một bộ có đủ loại bộ dáng của trạu, ví dụ như ăn cỏ, ngửa đầu nhìn bầu trời, nằm trên mặt đất, hung dữ, nhu thuận vân vân… Làm một bộ như vậy, bày ra sẽ càng thú vị hơn.”

Nến định chế của nhà nàng muốn mở ra thị trường vào phía kinh thành, chủ yếu phải dựa vào Lận Hạo. Dù sao đại đa số hoàn khố có tiền thích chơi, cũng thích khoe khoang, theo trào lưu

Lận Hạo bị kích thích, không phải là muốn hỏi nàng làm định chế sao, cho nên chỉ là một con trâu quá đơn điệu, làm một bộ tương đối tốt hơn. Giống như nàng ở hiện đại mua mô hình, thích một nhân vật nào đó liền thích thu thập nhiều tạo hình khác nhau của nhân vật đó.

Trong mắt Lận Hạo lộ vẻ vui mừng: “Kiều tiểu nương tử, ngươi biết chơi đấy. Dựa theo lời ngươi nói, ta muốn định chế một bộ. Ta định chế chín cây nến cho chín con trâu nhỏ đi.”

Chín là cát, mấu chốt nhất là còn có thể áp bát tuấn một bậc, đắc ý.

Vừa rồi hắn cũng không kịp phản ứng. Ngay cả tám con ngựa trong bức vẽ bát Tuấn cũng có thể làm thành nến, đương nhiên trâu con của hắn cũng có thể. Tư thế biểu lộ khác biệt, tụ cùng một chỗ rất thú vị. Càng là kinh thành độc nhất.

Hắn phát hiện nương tử của Lục Thiều tuy chỉ là một thôn cô nhưng hiểu biết rất nhiều.

Kiều Diệp cười nói: “Có thể nhưng mà thời gian phải đợi một chút. Trước mặt ngươi còn xếp hàng sau nến Bát Tuấn. Gần đây, ta còn phải làm thuốc viên. Chờ chín con trâu của ngươi làm ra, như thế nào cũng phải một tháng sau.”

Lận Hạo nhìn hoa cúc tím này liền cảm thấy rất khó làm, chắc chắn sẽ tốn thời gian và công sức, vì vậy khoát tay: “Không sao, ta có thể chờ. Ta sẽ giữ lại một gã sai vặt ở huyện thành chờ, sau khi làm xong ngươi trực tiếp đưa cho hắn là được.”

Hắn khẳng định không cách nào ở lại huyện thành hơn một tháng như vậy.

Kiều Diệp gật đầu: “Được. Hương thơm ngươi muốn loại nào? Giống như là mai lan trúc cây nến, sau khi đốt đều có mùi thơm tương ứng. Nến con trâu này, có thể dùng tùng hương, đàn hương, hương gỗ mun, hương gỗ lim, hương cỏ xanh, hương bạc hà các loại. Nến con trâu, ta đề nghị dùng mùi gỗ.”

Dùng hương hoa, sau khi đốt lên không quá thích hợp. Lận Hạo kinh ngạc không thôi: “Còn có thể tỏa ra mùi thơm khác biệt?”

Kiều Diệp bảo Lục Thiều nhấp cây nến của mai lan trúc cúc.

Để cho chính bọn họ ngửi.

Lần này là cùng điểm lên, mặc dù xen lẫn lộn lộn xộn, nhưng sau khi xích lại gần vẫn có thể phân biệt mùi thơm khác nhau, so sánh cũng tương đối rõ ràng.

Lận Hạo giơ ngón tay cái lên với Kiều Diệp: “Lợi hại, ta lần đầu tiên biết nến còn có thể có nhiều mùi như vậy.”

Tiếp theo con mắt xoay chuyển: “Vậy có thể mỗi một con trâu, đều có một loại mùi thơm hay không? Chỉ nghe lời ngươi, đều chọn mùi gỗ, ta cũng rất thích đàn hương. Cũng không biết có thể gom đủ chín loại mùi thơm hay không?”

Kiều Diệp trả lời: “Có thể gom đủ chín loại, ta sẽ điều chỉnh cho mỗi con trâu một loại mùi thơm. Bấc nến, ngay tại trên hai cái sừng trâu cùng cái đuôi đi.”

Lận Hạo cười gật đầu: “Được, cứ làm như vậy.”

Kiều Diệp quay đầu nói với Lục Thiều: “Tướng công, lát nữa ngài hãy dựa theo con nghé bên ngoài vẽ thêm nhiều tư thái khác nhau, để cho Lận công tử chọn chín con.” Phục vụ định chế phải chu đáo như vậy.

Quả nhiên, Lận Hạo đối với chuyện này còn có thể chọn lựa, càng hài lòng cùng cao hứng.

Tiếp theo Khuất Kích cũng chen lấn tới, hỏi Kiều Diệp một phen, đặt chín loại cây nến hoa cúc khác nhau, cũng là để Lục Thiều vẽ ra, để hắn chọn vài đóa và dáng vẻ của mình. Hoặc là chính hắn vẽ muốn cũng được. Có mấy loại hoa cúc, Lục Thiều và Khuất Kích cũng chưa từng thấy, liền để Kiều Diệp vẽ.

Khuất Kích cũng rất hài lòng và vui vẻ.

Đợi hai người đều kích động định chế xong, cũng trực tiếp trả tiền.

Tiêu Thất mới nhìn xem Hiệp Vấn: “Nến hình rồng, ngươi có thể làm được sao?”

Gặp được thứ thú vị, hắn liền nghĩ đến việc đi vỗ mông rồng cha ruột. Qua mấy tháng nữa chính là sinh nhật phụ hoàng hắn. Thứ quý giá hiếm có, phụ hoàng hắn gặp qua quá nhiều cũng không hiếm lạ, mà nếu hắn đưa lên cây nến hình rồng, vậy thật đúng là độc nhất vô nhị chưa từng thấy qua.

Chẳng những có thể dỗ phụ hoàng vui vẻ, còn có thể ở trong một đám hoàng tử ra một phen danh tiếng. Làm sao phô trương như thế, chính là phong cách hành sự của hắn.

Kiều Diệp vừa nghe đã biết rõ thằng nhãi này muốn tặng ai.

Nàng suy nghĩ một chút nói: “Làm thì có thể làm nhưng sợ là không ổn.”

Tiêu Thất khó hiểu: “Vì sao không ổn? Không phải có thể làm sao?”

Kiều Diệp nói đúng sự thật: “Rồng đại biểu chân mệnh thiên tử, cũng chỉ có đương kim bệ hạ mới có tư cách có được. Cho nên làm ra những người khác cầm dùng là không được.”

Nàng đương nhiên phải giả vờ không biết thân phận của Thất hoàng tử. Rồng đương nhiên có thể làm, cũng cần phải làm. Dù sao nàng làm cây nến, hoàng đế lão tử dùng tới, cũng là một loại vinh quang. Cùng hoàng đế nhấc lên chút quan hệ, miễn cưỡng cũng coi như một tấm bùa hộ mệnh có thể kéo cờ lớn. Càng có thể làm cho cây nến của nàng vang danh tứ hải, sẽ không thiếu khách hàng nữa, còn có hi vọng để Hoàng Đế lão tử, có ấn tượng đối với nàng và tiểu tướng công.

Đối với tiểu tướng công về sau khoa cử nhập sĩ càng có lợi, nhưng không thể trực tiếp đồng ý.

Phải để Thất hoàng tử cho một lời hứa hẹn, là hắn muốn nàng làm, đồng thời người tặng chỉ có thể có được nó. Nàng cũng không có đồ vật vi phạm lệnh cấm. Dù sao cẩn thận cũng không sai.

Tiêu Thất là người thông minh, nhìn Kiều Diệp với vẻ mặt đầy thâm ý: “Kiều nương tử suy nghĩ rất chu đáo. Ngươi cứ việc yên tâm làm đi, ta chính là dùng cây nến này để tặng cho đương kim bệ hạ.”

Không ngờ nương tử Lục Thiều này tính tình hung hãn lanh lợi, còn cẩn thận chu đáo. Chẳng trách lại khiến Lục Thiều để ý như vậy.

Kiều Diệp cười nói: “Có lời này của ngươi, vậy thì không thành vấn đề. Ngươi muốn làm một bộ, hay là một con?”

Tiêu Thất lập tức nói: “Có thể làm một bộ, đương nhiên phải làm tốt. Ngươi cho một đề nghị?”

Hắn phát hiện Kiều Diệp có tầm nhìn xa, hẳn là có thể đưa ra một đề nghị không tệ, bằng không hắn khả năng cũng làm chín con, chỉ là Lận Hạo muốn làm chín con trâu, nhìn như vậy liền giống như không thích hợp.

Kiều Diệp suy nghĩ một chút nói: “Hay là làm năm con rồng? Sau đó bày ra thành bộ dáng Ngũ Long Hí Châu? Năm con rồng, màu vàng, màu xanh, màu đỏ, màu đen và màu trắng, đại biểu ngụ ý tốt khác nhau.”

Vừa vặn màu sắc của truyền thống cung điện thờ rồng bình thường chính là năm loại này, không dễ dàng phạm vào điều kiêng kỵ.

“Nếu mùi thơm, thì làm thành Long Tiên Hương.”

Tiêu Thất nghe xong ánh mắt cũng sáng lên: “Ý kiến này rất hay.”

Ngũ Long Hí Châu màu sắc khác nhau, còn có ngụ ý khác, cái này dùng để chúc thọ tất tốt. Rất được lòng hắn.

“Cứ làm theo lời ngươi nói đi.”

Kiều Diệp gật đầu: “Được, ngươi muốn hiến cho bệ hạ, vậy thì yêu cầu tinh tế, cho nên thời gian làm sẽ lâu hơn một chút Còn Long Tiên Hương dùng hương liệu khác điều chế ra không chính tông, cho nên tốt nhất là ngươi cung cấp.”

Đưa cho hoàng đế, không thể dùng Long Tiên Hương phỏng chế, bằng không mũi Nhân Long vừa ngửi thấy liền không đúng, xấu hổ cỡ nào.

Tiêu Thất cười nói: “Không thành vấn đề, ta sẽ phái người đưa Long Tiên Hương đến cho ngươi.”

Hắn hỏi: “Về mặt thời gian, khoảng ba tháng có thể thành công sao?”

Kiều Diệp gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Tiếp theo đám người Tiêu Thất đặt cây nến cần thiết, lại bao hết cây nến mai lan trúc cúc Kiều Diệp làm ra trước đó, còn ngại không đủ, bảo nàng làm thêm một ít nữa, bọn họ muốn mang đến kinh thành tặng người.

Mai Lan Trúc Cúc làm nhanh, tuy rằng đưa cây nến định chế càng có thành ý nhưng bọn họ không có nhiều thời gian chờ đợi như vậy. Sau này muốn đặt định chế gì, phái người tìm Kiều Diệp là được.

Ngoại trừ cây nến, mấy người còn mua một người mấy hộp nhang muỗi đắt nhất, còn đặt thêm một ít, chuẩn bị lúc rời đi mang về.

Mua mua một phen, ba người thấy sắc trời không còn sớm, lúc này mới chưa thỏa mãn rời đi.

Sau khi đám người rời đi, thôn trưởng, tộc trưởng đều đến nghe ngóng thân phận của ba người. Thật sự ba người ăn mặc dung mạo khí chất, cùng với đội hình xe ngựa xuất hành, nhìn thân phận liền không đơn giản.

Ngay cả bọn họ cũng nhìn ra được, không phải là Kỷ Tùng Bách và Liêm Viễn Kiệt, loại công tử nhà giàu ở huyện thành này có thể so sánh.

Lục Thiều không nói tới Tiêu Thất, chỉ nói Tiêu Thất và Khuất Kích là tiểu công tử hầu phủ kinh thành.

Cái này ở huyện thành cũng không phải bí mật, nói ra không ngại. Thân phận của hai người đặt ở trong thôn xem ra, đó cũng là cao đến không thể cao hơn nữa. Thế là đều dồn dập dặn dò, để vợ chồng Lục Thiều chiêu đãi là được.

Đám trưởng thôn, tộc trưởng càng coi trọng phu thê Lục Thiều hơn. Tâm lại lần nữa nghiêng về phía bọn họ.

Tiếp đó người trong thôn cũng biết vợ chồng Lục Thiều quen biết với tiểu hầu gia từ kinh thành tới. Trong lòng hâm mộ, đồng thời cũng quyết định tạo mối quan hệ tốt với hai người.

Đuổi người đến tìm hiểu đi xong, Lục Thiều và Kiều Diệp từ xưởng về nhà.

Trên đường không có người bên ngoài. Kiều Diệp thấp giọng hỏi: “Kế hoạch kia chuẩn bị thế nào rồi?”

Lục Thiều biết nàng đang hỏi cái gì: “Những thứ khác đều đã chuẩn bị xong. Người trong thôn cũng đều biết gia gia ta báo mộng chuyện Tam bá muốn nhận con thừa tự. Nhưng chỗ cha ta, còn cần người đi đốt lửa trải đường trước. Để cho bạn học, hàng xóm của hắn, người quen biết hắn không chào đón chúng ta bao nhiêu trước đã.”

Như vậy thì hắn càng có thể thuận lý thành chương. Nguyên nhân dĩ nhiên cũng là lỗi của cha hắn.

Kiều Diệp nghe xong, nhìn về phía hắn nháy mắt mấy cái: “Ngươi hẳn là đã nghĩ đến, để ai đi châm lửa là thích hợp nhất rồi chứ?”

Nàng đã nghĩ tới người thích hợp đốt lửa nhất nhưng không phải người Lục gia.

Lục Thiều cũng nhìn về phía cô, cười khẽ: “Nương tử nghĩ đến, khẳng định giống như ta nghĩ.” Bọn họ vẫn luôn ăn ý như vậy, tâm ý tương thông.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.